Vô Địch Thiên Đế

Chương 471: Trạng thái băng tâm thần quyết hoàn mỹ

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Tàn trực tiếp mở ra sinh tử nhãn, chỗ lọt vào trong tầm mắt, trong sinh nhãn hầu như tất cả đều là tử khí, bên trong tử nhãn cũng là sinh khí. Nói cách khác, hắn căn bản ngăn không được đòn tấn công của Song Đầu Cực Sát Mãng, cũng vậy, hắn cũng không có bất kỳ biện pháp nào tạo thành tổn thương với Song Đầu Cực Sát Mãng.

Nhưng ngăn không được cũng phải cản, về phần tạo thành tổn thương thì giao cho Diệp Quỷ.

Kiếm tâm thông linh, mở!

Âm thanh lạnh lẽo của Diệp Quỷ vang lên, tiếp theo, một cỗ kiếm ý mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng lập tức xông phá chân trời, thân ảnh Diệp Quỷ phát sau mà đến trước, Song Đầu Cực Sát Mãng lập tức cảm nhận được uy hiếp.

Hai đầu bay tới, tốc độ nhanh hơn cảm giác của Diệp Quỷ, trên mặt hắn tràn đầy lạnh lùng, trên trường kiếm, một đạo ánh sáng màu trắng chói lọi cùng kiếm ý bi thương khơi dậy hợp xướng kinh thiên động địa.

- Tam đệ!

Diệp Tàn quát to một tiếng, thân hình hắn đã bay tới phần bụng Song Đầu Cực Sát Mãng, đồng thời, Diệp Quỷ đã ở trên bờ vực của sự sống và cái chết.

Đấu Chuyển Tinh Di!

Thân hình Diệp Tàn và Diệp Quỷ lập tức thay đổi vị trí cho nhau.

Bách Ảnh Đao Bích! Mệnh Vận Luân Bàn, bắt đầu! Tăng gấp đôi!

Mẹ nó...

Sắc mặt Diệp Tàn đen thui, tăng gấp đôi, dứt khoát để hắn chết rồi.

Keng!

Ngay cả Diệp Phàm cũng không thể chính diện ngăn chặn đòn tấn công của Song Đầu Cực Sát Mãng, huống chi là Diệp Tàn, dù Diệp Tàn có được Sinh Tử Đan thì phòng ngự tuyệt đối không hề thua kém Diệp Phàm.

Ầm!

Thân hình Diệp Tàn lập tức bị đánh bay, hung hăng đập mạnh xuống đất bên cạnh vết lõm của Diệp Phàm, Sinh Tử Đan điên cuồng lưu chuyển, mặc dù như thế, hắn vẫn trọng thương ngã gục.

Bắc Cung Tuyết thấy thế không chút do dự, cầm kiếm phóng tới Song Đầu Cực Sát Mãng, một màn này lập tức khiến đệ tử Băng Thần Điện khác giật thót tim, vội vàng ngăn cản nói:

- Thánh Nữ không thể!

Song Đầu Cực Sát Mãng công kích kinh khủng bực nào, như Diệp Phàm, Diệp Tàn cũng đỡ không nổi một đòn của nó, thực lực Bắc Cung Tuyết quả thật không tệ, nhưng dù sao không phải là chủ tu luyện thể, chỉ cần bị trúng một đòn có thể sẽ chết.

Bắc Cung Tuyết không biết rõ tại sao mình lại bay lên, có lẽ đạo vô tình của nàng còn chưa đủ viên mãn, tính cách của nàng vẫn ảnh hưởng đến nàng.

Tru Tiên Nhất Kiếm!

Diệp Quỷ đánh ra công kích, kiếm tâm tầng ba mở ra toàn bộ, một kiếm này, trực tiếp xé nát phòng ngự của Song Đầu Cực Sát Mãng, trực đảo yêu đan của nó.

Song Đầu Cực Sát Mãng rít lên một tiếng khủng bố, yêu lực điên cuồng vận chuyển, trừ khử kiếm khí của Diệp Quỷ, sau đó hai cái đầu hung hăng vồ xuống Diệp Quỷ.

Đấu Chuyển Tinh Di!

Thân hình Diệp Quỷ lập tức biến mất, đổi vị trí với cục đá nơi xa, cùng lúc đó, thân hình Diệp Phàm từ bên trong lòng đất bay ra.

- Đổi Bắc Cung Tuyết lại.

Diệp Phàm quát to, đồng thời hai chân uốn lượn, lực lượng nổ tung, cả người giống như mũi tên bắn tới Song Đầu Cực Sát Mãng.

Hai tay Diệp Phàm trên không trung đánh ra ấn ký huyền ảo, thân hình Diệp Quỷ đổi với Bắc Cung Tuyết sau đó đổi với Diệp Phàm, Diệp Phàm lập tức tiếp cận Song Đầu Cực Sát Mãng.

Lúc này Song Đầu Cực Sát Mãng đã bắt đầu trở nên suy yếu, động tác hiển nhiên chậm hơn trước đó nhiều.

Vô số dòng nước tập trung bên người nó điên cuồng bắn về phía Diệp Phàm, đồng thời Song Đầu Cực Sát Mãng bắt đầu thối lui vào trong sông lớn.

Diệp Phàm bị đánh thảm như vậy, hắn làm sao có thể để cho Song Đầu Cực Sát Mãng an nhiên rút đi, giao da của Song Đầu Cực Sát Mãng cho Luyện Khí Đại Sư rèn đúc có thể rèn được đồ phòng ngự phẩm chất Đạo Khí.

Vừa vặn Diệp Phàm thiếu khuyết một món đồ phòng ngự Đạo Khí.

Chiết Tuyến Huyễn Ảnh đột tiến! !

Vù vù vù!

Tất cả dòng nước đều bay qua phía Diệp Phàm, sau đó hắn ném ra Luân Hồi Ấn trong tay khi còn cách Song Đầu Cực Sát Mãng chừng mười thước.

Ẩn tàng chiến kỹ Vô Đoạn Hư Không!

Luân Hồi Ấn lập tức vượt qua không gian, bay đến vết thương phần bụng Song Đầu Cực Sát Mãng đã bị Diệp Quỷ xé mở, đập mạnh vào.

Ầm!

Luân Hồi Ấn nổ tung, phòng ngự của Song Đầu Cực Sát Mãng lập tức bị xé nát, yêu đan dưới sự công kích của Luân Hồi Ấn, xuất hiện vết rạn sau đó nổ tung. Đồng thời Song Đầu Cực Sát Mãng phát ra một tiếng rên rỉ vang dội, thân thể to lớn bất lực rủ xuống, tay phải Diệp Phàm đập trên mặt sông, nước sông phun trào, đưa thi thể Song Đầu Cực Sát Mãng lên bờ sông.

Làm xong những việc này, Diệp Phàm có chút choáng váng, thời gian dài ác chiến khiến hắn tiêu hao hầu hết nguyên lực, lập tức bay trở về trên bờ, tựa vào Linh thụ, sắc mặt tái nhợt vô cùng.

Đồng thời, trạng thái long hóa của hắn biến mất, lại trần truồng trước mặt mọi người.

Bắc Cung Tuyết và bốn nữ tử có chút không biết làm sao nhìn Diệp Phàm, tất nhiên nữ tử Băng Thần Điện tu hành đạo vô tình, hiển nhiên cũng không hiểu rõ đối với thân thể nam nhân, còn là lần đầu tiên nhìn thân thể nam nhân, lập tức, sắc mặt nguyên một đám đỏ bừng quay đầu.

Loại cảm giác kỳ lạ này, làm cho đạo vô tình của các nàng đều có chút bất ổn.

Sau khi Diệp Phàm đổi xong quần áo có chút mệt mỏi tựa trên cây, Diệp Quỷ kéo Diệp Tàn ra ngoài, tình trạng của Diệp Tàn còn bết bát hơn Diệp Phàm, nhưng tên này có Sinh Tử Đan nên khôi phục rất nhanh.

Trạng thái của Diệp Quỷ cũng không tốt lắm, mở ra kiếm tâm tầng ba đối với hắn phản phệ là cực kỳ nghiêm trọng, hắn lại không có thủ đoạn khôi phục khủng bố như Diệp Tàn và Diệp Phàm, có thể nói, ba người hiện tại gần như hoàn toàn mất đi chiến lực.

Đương nhiên, đây chẳng qua là bề ngoài, chỉ cần Diệp Phàm mở ra Linh Cương Tiên giai Thiên Địa Thông Linh, hắn lập tức sẽ khôi phục nguyên lực đỉnh phong, mà Diệp Tàn chỉ cần chết một lần, Sinh Tử Đan phục sinh cho hắn, cũng có thể khôi phục lại đỉnh phong.

Duy chỉ có Diệp Quỷ có chút hỏng bét, nhưng trạng thái trước mắt của hắn là tốt nhất.

Đám người Bắc Cung Tuyết quay đầu, nhìn ba người Diệp Phàm suy yếu và thi thể khổng lồ của Song Đầu Cực Sát Mãng trên mặt đất, trong đôi mắt có chút phức tạp.

- Diệp Phàm, tại sao phải cứu ta?

Bắc Cung Tuyết nhìn Diệp Phàm, mang theo một chút đặc thù ý vị nói.

- Ta chỉ không muốn Hàn thúc khổ sở mà thôi.

Diệp Phàm nghe vậy lãnh đạm nói, Bắc Cung Tuyết quả thật khiến hắn thất vọng nhiều lắm, hiện tại cứu nàng chủ yếu là nể tình Bắc Cung Hàn Tiêu, đương nhiên, hoặc nhiều hoặc ít, còn nhớ chút tình xưa thôi.

Bắc Cung Tuyết nghe vậy, ánh mắt mang theo một chút dị sắc dần trở nên lãnh đạm, khí chất của nàng lại trở nên băng lãnh, nhìn Diệp Phàm lạnh lùng nói:

- Ngươi biết gì về Băng Thần Điện chứ?

- Thế lực truyền thừa của Vô Tình Nữ Đế, tu luyện đạo vô tình, một đám võ tu vì muốn cường đại mà hủy diệt nhân tính, nên diệt môn.

Diệp Phàm nghe vậy lãnh đạm nói, lập tức mặt mũi bốn nữ tử bên cạnh Bắc Cung Tuyết tràn đầy phẫn nộ.

- Hiện tại chiến lực ba người các ngươi mười không còn một, ngươi không sợ chúng ta giết ngươi sao?

Bắc Cung Tuyết nghe vậy lãnh đạm nói.

- Ngươi cũng biết trạng thái hoàn mỹ nhất của Băng Tâm Thần Quyết là gì sao?

- Tự tay giết tình cảm chân thành của mình thì có thể đạt tới trạng thái hoàn mỹ nhất của Băng Tâm Thần Quyết, cho nên ta nói Băng Thần Điện không nên tồn tại ở Thiên Vũ Đại Lục.

Diệp Phàm nghe vậy có chút miễn cưỡng tựa trên cây, nhàn nhạt nói, hắn lẳng lặng nhìn Bắc Cung Tuyết, hắn rất muốn biết Bắc Cung Tuyết có thể vì tu hành mà ra tay với hắn không.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)