Vô Địch Thiên Đế

Chương 47: Một kiếm giết chết

Chương Trước Chương Tiếp

Trong khoảng thời gian này, Diệp Phàm là nhân vật nóng bỏng tay trong Hoàng Đô. Bắc Cung Tuyết công chúa và cả Hoàng Đô đều có đánh giá khen chê hắn khác nhau.

Có người cho rằng hắn thật sự có tài. Có người cho rằng hắn chẳng qua là hạng người mua danh chuộc tiếng.

Mà trong giờ phút này, không ngờ người này nói ra những lời ngông cuồng. Ở trên bữa tiệc như vậy, nói thẳng chém Sơn Quỷ của Hán Quốc, chỉ dựa vào hai người trẻ tuổi không hề có danh tiếng gì phía sau hắn thôi sao?

Phải biết Sơn Quỷ mạnh tới mức đánh bại được Thượng Quan Phi Độ.

- Hừ, nịnh nọt ra vẻ ta đây cũng không xem trường hợp, ở đây phát ngôn bừa bãi như vậy, cũng không sợ làm cho cả Sở Quốc mất mặt theo sao?

Một giọng nói trong trẻo truyền đến. Diệp Phàm không khỏi nhìn lại. Hóa ra là Đông Hoàng Thiến Thiến - mỹ nhân của gia tộc Đông Hoàng.

Xung quanh có không ít gia tộc chướng mắt với Diệp Phàm đều hùa theo, cảm thấy Diệp Phàm muốn làm náo động không để ý tới tôn nghiêm của Sở Quốc.

- Có mất mặt cũng không mất mặt bằng gia tộc Đông Hoàng các ngươi. Đường đường là nam nhi bảy thước, không ngờ lại chui qua háng của người khác. Lần trước so tài thua ta Miễn Xá Bài Thiên Phủ, không ngờ ở trước mặt mọi người còn đổi ý.

Diệp Phàm khẽ nói:

- Tôn nghiêm của Sở Quốc không phải để treo trên miệng đám vô dụng gia tộc Đông Hoàng các ngươi.

Diệp Phàm nói xong, khẽ vung tay phải lên.

Diệp Quỷ lấy Lăng Hư Kiếm đặt xuống chiếc bàn bên cạnh Diệp Phàm, đồng thời tay trái cầm Huyền Minh Kiếm, chậm rãi đi tới trên đài, lạnh lùng nhìn Sơn Quỷ.

Bắc Cung Hàn Tiêu nhìn Diệp Phàm với vẻ nghi ngờ. Diệp Phàm khẽ gật đầu. Lúc này, Bắc Cung Hàn Tiêu mới nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Diệp Quỷ.

Bắc Cung Tuyết lại siết chặt nắm tay, trong lòng thầm động viên tinh thần, đánh nổ Sơn Quỷ này, từ từ giáo huấn hắn.

- Ngươi chính là kẻ đã giết hộ vệ của chúng ta tối hôm qua?

Sơn Quỷ cao giọng nói, lè lưỡi liếm môi, sát khí lẫm liệt.

Lời này vừa nói ra, rất nhiều người vây xem không khỏi âm thầm kinh ngạc. Bọn họ thật sự không biết có chuyện này. Dù sao chuyện xảy ra tối hôm qua còn chưa truyền tới trong tai bọn họ.

- Thì sao chứ?

Tay phải Diệp Quỷ nắm chuôi kiếm, lạnh lùng nói.

- Tốt, rất tốt, rất điên cuồng. Chỉ có điều, điên cuồng cũng phải phân trường hợp. Có thực lực điên cuồng gọi là khí phách, không có thực lực mà điên cuồng thì chỉ có thể chết. Ngươi… ở trước mặt ta không có thực lực này.

Sơn Quỷ lạnh giọng nói.

- Ngươi tên là Sơn Quỷ?

Diệp Quỷ đột ngột nói.

- Sao?

- Ngươi không xứng giữ cái tên 'Quỷ' này.

Diệp Quỷ khẽ nói, sau đó vận dụng Cửu Hư Mê Tung Bộ bước ra, cả người hóa thành một ảo ảnh.

Sơn Quỷ khinh thường, hoa văn màu đỏ trên trán lại lóe sáng.

Keng!

Tiếng kiếm vang lên, Diệp Quỷ lập tức hóa thành một ảo ảnh, từ Cửu Hư Mê Tung Bộ đổi thành Tam Thốn Bộ với tốc độ nhanh nhất.

Kiếm quang hiện lên, Diệp Quỷ mới rồi còn ở trước mặt Sơn Quỷ, trong chớp mắt đã xuất hiện ở phía sau của hắn. Huyền Minh Kiếm rời vỏ kiếm, Sơn Quỷ đứng đờ người ra, trên cổ xuất hiện một vết máu, thế giới trước mắt chậm rãi chìm vào bóng tối.

- Sao có thể… nhanh như vậy được!

Ầm!

Sơn Quỷ ngã xuống, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, bất giác nuốt nước bọt.

Chém rồi?

Sơn Quỷ không ai bì nổi đã chết như vậy? Sao có thể như vậy được? Người này là ai mà có thực lực mạnh như vậy?

Triệu Quang Địch cũng kinh ngạc. Tối qua hắn cảm giác tốc độ của Diệp Quỷ rất nhanh, chính là võ kỹ thích khách đáng sợ nhất. Nhưng tốc độ của Sơn Quỷ cũng không chậm, cộng thêm lực huyết mạch của hắn, hoàn toàn có thể ngăn chặn tốc độ của Diệp Quỷ.

Trên tay phải của Diệp Quỷ có một huyết kiếm phun ra, hắn đi thẳng tới trước mặt Sơn Quỷ, thô lỗ xé một mảnh vải trên trang phục của Sơn Quỷ xuống, tùy tiện quấn trên tay phải, sau đó chắp tay hành lễ với Sở Hoàng.

Sơn Quỷ đúng là có năng lực thiên phú rất mạnh, có thể làm cho máu của kẻ địch chuyển động mất khống chế trong thời gian ngắn. Nhưng Diệp Quỷ có ý chí đáng sợ tới mức nào? Máu chuyển động khác thường này, căn bản không thể ảnh hưởng tới hắn.

Khi Sơ Diệp nâng cao tư chất, tinh lọc tạp chất cho bọn họ, đã dùng nước thuốc suýt nữa làm hắn và Diệp Tàn đau chết, so sánh với việc này, máu sôi trào căn bản không tính là gì cả.

Chỉ có điều khi tay phải rút kiếm đã sử dụng nguyên lực vô cùng hùng hậu, máu không chịu khống chế bắn ra khỏi tay phải.

- Tốt lắm, ha ha ha, đúng là một thanh niên tuấn kiệt, Diệp Phàm, người này là ai? Sao ta chưa từng nghe qua?

Bắc Cung Hàn Tiêu đột ngột đứng lên cười to nói. Vừa rồi liên tục thua khiến hắn cũng lo lắng. Nhất là khi Đông Hoàng Vũ so tài, chịu sỉ nhục lớn nhất không phải là gia tộc Đông Hoàng, mà là Sở Quốc, là Sở Hoàng.

Lúc này nhìn thấy Sơn Quỷ bị Diệp Quỷ dùng một kiếm giết chết, trong lòng lập tức cảm thấy rất khoan khoái.

- Bẩm hoàng thượng, người này chính là tam đệ ta Diệp Quỷ, bình thường không thích xuất đầu lộ diện, chỉ ham mê võ nghệ, vì vậy hoàng thượng không biết.

Diệp Phàm cười nói, không quá vui mừng vì được sủng ái. Bắc Cung Hàn Tiêu gật đầu nói:

- Một người mê võ nghệ cũng tốt, tốt, tốt, chờ bữa tiệc lần này kết thúc, ta sẽ luận công ban thưởng.

Diệp Quỷ chắp tay:

- Cảm ơn long ân của hoàng thượng!

- Tam đệ, ngươi bị thương rồi, xuống đây đi.

Diệp Phàm cao giọng nói.

Diệp Quỷ nghe vậy, lúc này đi xuống.

- Sao thế, giết người xong lại muốn đi xuống à? Nếu đã bắt đầu so tài, vẫn nên so tài tiếp đi.

Triệu Quang Địch đột ngột nói, vẻ mặt rất khó coi. Sơn Quỷ chính là thiên tài nổi danh của Hán Quốc, không ngờ lại mất ở đây. Hắn làm sao có thể không đau lòng được.

- A, ta không nhớ có quy định này. Sao vậy? Đường đường là ngũ hoàng tử Hán Quốc, chẳng lẽ là một kẻ vô dụng không thua nổi?

Diệp Phàm nghe vậy, đối đáp gay gắt.

- Hừ, Hán Quốc chúng ta không có khả năng như Sở Quốc, thắng một trận lại đi xuống. Sơn Quỷ ta ác chiến ba trận, cuối cùng kiệt sức bị tam đệ ngươi chiếm lợi. Ngươi còn thật sự tưởng tam đệ ngươi có thực lực mạnh mẽ sao?

Triệu Quang Địch cao giọng nói.

Ngay lập tức, không ít người xung quanh đều cảm thấy có lý. Đông Hoàng Thiến Thiến càng nói thẳng:

- Hai người là ca ca ta Đông Hoàng Vũ và cả Thượng Quan Phi Độ ca ca toàn lực đánh một trận, tiêu hao thực lực của Sơn Quỷ, Diệp Phàm mới cho người ra tay, người như thế lại ở đây sỉ nhục gia tộc Đông Hoàng ta.

Tộc trưởng Gia tộc Đông Hoàng - Đông Hoàng Không Văn vội vàng ngăn cản Đông Hoàng Thiến Thiến, trong mắt đầy vẻ tàn khốc. Ở trong trường hợp này còn nói giúp cho người Hán Quốc, đúng là ngu hết thuốc chữa.

Đông Hoàng Thiến Thiến bình thường ở nhà hay ở bên ngoài, đều là tổn tại được mọi người vây quanh, đã quen với điều đó, lúc này nói chuyện căn bản không ý thức được lời mình nói có vấn đề gì.

Nàng chẳng qua bị lời Diệp Phàm nói trước đó chọc giận, vì vậy chỉ muốn tìm lý do này làm khó dễ Diệp Phàm mà thôi.

- Não tàn!

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Bắc Cung Hàn Tiêu cũng lãnh đạm liếc nhìn Đông Hoàng Thiến Thiến, hừ lạnh một tiếng. Vẻ mặt Đông Hoàng Không Văn rất khó coi. Hôm nay có thể nói gia tộc Đông Hoàng đã mất hết thể diện, hai hậu bối biểu hiện tệ nhất trong tất cả mọi người ở đó.

Tộc trưởng của các gia tộc lớn khác đều nhìn Đông Hoàng Không Văn với thâm ý.

- Phụ thân, ngươi làm gì vậy? Ta đâu có nói sai. hắn mượn ca ca ta và Phi Độ ca ca, ở đây chiếm hết công lao, thật đáng giận.

Đông Hoàng Thiến Thiến không để ý đến ánh mắt của Đông Hoàng Không Văn nói tiếp.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️