Vô Địch Thiên Đế

Chương 465: Quan tài nổ tung

Chương Trước Chương Tiếp

- Đừng coi thường ta!

Trên mặt Phùng Sinh Dương hiện ra vẻ dữ tợn lạnh giọng nói, Linh Cương Thiên giai Đấu Chuyển Tinh Di!!

Vút!

Thân phận Phùng Sinh Dương lập tức thay đổi với Diệp Quỷ, miệng nở nụ cười chế giễu:

- Giết huynh đệ ngươi đi!

Diệp Phàm thấy thế lộ ra một chút châm chọc, Diệp Quỷ cũng có chút cổ quái nhìn Phùng Sinh Dương, không chỉ thế, đám người Lý Thương Ảnh cũng sững sờ. Phải biết, trước đó Diệp Quỷ đã dùng một chiêu này đổi Bắc Cung Tuyết đi ra, không chỉ vậy, tốc độ thay thế của Diệp Quỷ còn nhanh hơn, khoảng cách lại xa hơn.

- Múa rìu qua mắt thợ!

Diệp Quỷ quát lạnh một tiếng, trường kiếm Diệp Phàm vẫn chém xuống, sau một khắc, thân ảnh Phùng Sinh Dương xuất hiện lần nữa dưới kiếm Diệp Phàm, mà thân hình Diệp Quỷ hóa thành mười sáu bóng, kiếm ý cuồng bạo xông phá chân trời, lập tức đánh tan phòng ngự của Uông Hải.

Keng!

Trên người Phùng Sinh Dương đột ngột toát ra một vầng sáng vàng kỳ dị, ngăn lại một đòn hiểm của Diệp Phàm, hắn căn bản chưa kịp phản ứng đã bị một lực lớn đánh bay lên cao đập vào Linh thụ bên cạnh, kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm lại đánh bật cấm khí hộ thể của hắn, làm sao có thể, người này sao lại mạnh như vậy, hắn ở Trung Linh cảnh đã coi như là thiên kiêu, vì sao trước mặt Diệp Phàm không chịu được một đòn.

Keng!

Lại là một luồng sáng vàng truyền đến, thân hình Uông Hải cũng bị lực phản ngược lại đánh bay, đụng phải một cây khác, sắc mặt của hai người đều có chút đờ đẫn. Bọn họ không ngờ tới kết quả này.

Hai người có chút đau lòng cho cấm khí hộ thể của mình, ngay sau đó đồng thời đứng lên, sắc mặt khó coi nhìn hai người Diệp Phàm, trong đôi mắt có chút do dự, tất nhiên có thể xem như thiên tài tuyệt đỉnh, đương nhiên bọn họ sẽ không chỉ có chừng ấy bản lĩnh, vừa nãy khi chiến đấu với hai người Diệp Phàm, hai người vẫn tương đối khinh thường bọn họ.

Bản lĩnh thật sự còn chưa hề dùng tới, nhưng sử dụng chiêu thức hùng mạnh, tất nhiên kèm theo suy yếu trong thời gian ngắn. Khổ Hành Cốc sắp mở ra, lúc này nếu dốc toàn lực đánh một trận sẽ chỉ tiện nghi cho người khác, thật không đáng. Huống chi, cũng không ai biết hai người Diệp Phàm có chuẩn bị hậu chiêu hay không.

Diệp Phàm nhìn hai người, phất tay ngăn Diệp Quỷ lại, trong đôi mắt lộ ra một tia trầm ngâm:

- Đao Hồn của Uông gia và Kỳ Lân Ấn của Phùng gia mới thật sự là át chủ bài, nhưng chúng ta cũng có át chủ bài của mình, các ngươi thật sự muốn dốc hết sức trận này?

Hai người nghe vậy không khỏi sửng sốt, người này hiểu rõ thực lực ẩn giấu của họ như vậy, sợ là địa vị không đơn giản, tuyệt đối không chỉ là một đệ tử Đông Linh cảnh bình thường, có lẽ sư phụ người này là người của thế gia ẩn tàng.

- Hừ, các ngươi xứng làm đối thủ của ta, nhưng mục tiêu lần này đến Đế Lâm là Vạn Niên Khổ Tủy, chúng ta sẽ có một trận chiến, nhưng không phải hôm nay.

Phùng Sinh Dương cao giọng nói, nếu mấy người Diệp Phàm có thể tuỳ tiện đuổi đi, hắn có thể ra tay trợ giúp Mạc Thâm, nhưng thực lực ba người Diệp Phàm đã đạt đến cấp độ của bọn họ, liều chết cũng không sáng suốt.

Diệp Phàm nghe vậy không nói thêm nữa, mặc dù không sợ hai người này, nhưng át chủ bài của bọn họ đúng là một phiền toái lớn. Nếu ở chỗ khác, Diệp Phàm không ngại thu thập bọn họ, nhưng ở trong đây không được, trong Khổ Hành cốc có rất nhiều hung thú tứ phẩm biến dị, thậm chí có hung thú ngũ phẩm tồn tại, nếu ở nơi này tiêu hao nguyên lực, đến Khổ Hành cốc cũng khó khăn.

Huống hồ thời gian Khổ Hành cốc mở ra cũng sắp đến, Diệp Phàm muốn nhanh chóng giết hai người này phải lộ ra không ít át chủ bài. Hai người này không có thâm thù đại hận với hắn, không cần thiết như thế, hành tẩu ở thế giới võ tu này, ngươi có át chủ bài càng nhiều, càng không muốn người biết thì có thể sống tốt.

Vung tay lên, tảng đá chung quanh Mạc Thâm đột nhiên bay lên, lập tức đánh bay hắn, sau đó vô số dây leo xuất hiện trói hắn lại, đưa đến bên cạnh Diệp Phàm.

Những người khác ở bên cạnh linh động như gặp thiên nhân, chiêu này của Diệp Phàm hoàn toàn dọa bọn họ sợ, loại thủ đoạn này, căn bản không giống một võ tu có thể đạt tới.

Sắc mặt Mạc Thâm trở nên vô cùng nhợt nhạt, không ngừng giãy dụa, lại không có bất kỳ tác dụng gì, hắn nhìn đám người Phùng Sinh Dương, chỉ là hai người Phùng Sinh Dương hiển nhiên không có hứng thú xen vào chuyện này.

- Diệp Phàm, ngươi thật sự muốn giết ta? Ngươi cũng đã biết thế lực của Thiên Hạ Thương Hội ta, nếu ngươi giết ta, ngươi chắc chắn phải chết.

Mạc Thâm có chút sợ hãi nói.

- Dương Thiệu Đế trước khi chết cũng đã nói với ta, những người như các ngươi không phải trước khi chết đều sẽ nói ra thế lực của mình sao, nếu ta để ý thế lực sau lưng các ngươi, ta sẽ ra tay với các ngươi sao?

Diệp Phàm nghe vậy lạnh nhạt nói:

- Ai chọc ta, ta sẽ giết người đó, dù là con cháu của Thánh Hiền, ta cũng giết không tha, ngươi không có tham dự hủy diệt Thiên Phủ, nhưng muốn trách thì trách phụ thân ngươi đi, cha nợ con trả là chuyện đương nhiên.

Nói xong, trường kiếm trong tay Diệp Phàm xoay tròn một cái, sau đó hung hăng đâm vào tim Mạc Thâm.

Phập!

Tiếng đao kiếm đâm vào thịt, con ngươi Mạc Thâm bắt đầu trừng lớn, sau đó từ từ tối lại mất đi tiêu cự.

Diệp Phàm tùy ý ném Mạc Thâm sang một bên, nhìn đông đảo thiên tài Trung Linh cảnh một chút, sau đó chậm rãi đi đến một bên, Diệp Tàn và Diệp Quỷ theo sát phía sau, đông đảo thiên tài Trung Linh cảnh bất giác né xa ba người Diệp Phàm. Cả ba giống như một quả bom không ổn định có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Đương nhiên, cũng không ít nữ tử cực kỳ hứng thú với ba người Diệp Phàm. Ngay cả thiên tài thế gia ẩn tàng cũng bị thua, thiên tư ưu tú đến nhường nào?

Các gia tộc và thế lực hạng nhất ở Trung Linh cảnh, thiên tài học phủ tụ tập cùng một chỗ, người của thế gia ẩn tàng chiếm cứ một vị trí riêng. Băng Thần Điện theo sự hướng dẫn của Bắc Cung Tuyết đứng cách ba người Diệp Phàm không xa. Chẳng bao lâu, thế lực cấp chúa tể cuối cùng xuất hiện.

Quan Cốc, đây là một thế lực cấp chúa tể cực kỳ thần bí. Những người này đều cõng một cái quan tài sau lưng, trong quan tài thỉnh thoảng bốc ra mùi hôi thối, hiển nhiên là thi thể thối rữa.

Mà khi bọn họ hành tẩu, bọn họ không ngừng thu được một loại nguyên lực đặc biệt từ trong quan tài phía sau, nguyên lực này có thể liên tục không ngừng rèn luyện thể chất bọn họ, rất là thần kỳ.

Quan Cốc, thế lực đối địch với Uông gia, Phùng gia, Thủy gia và Long gia. Đằng sau bốn gia tộc lớn chính là gia tộc vương thể truyền thừa. Chỉ cần vương thể xuất thế, chính là vua của bốn nhà, mà công pháp Quan Cốc tu luyện chính là luyện hóa hấp thu tư chất của thi thể trong quan tài, tư chất thiên tài càng tốt, Quan Cốc càng thích.

Bọn họ muốn nhất chính là thi thể vương thể, cho nên chỉ cần vương thể xuất hiện, Quan Cốc tất nhiên sẽ dốc hết tất cả thủ đoạn tập sát vương thể. Ngàn năm trước, vương thể của bốn gia tộc lớn đều bị Quan Cốc chém giết qua, thù hận hai bên cũng là tích lũy từ lúc đó.

Nhưng Quan Cốc cực kỳ thần bí và cường đại, dựa vào sức của một nhà, quả thực là chặn lại bốn nhà vây quét. Nếu ở nơi khác, tất nhiên hai bên không chết không thôi, nhưng ở Đế Lâm, hiển nhiên hai người Phùng Sinh Dương cũng không có ý định đánh với Quan Cốc một trận.

Lần này thế lực Quan Cốc tới Đế Lâm chỉ có một người, người này bị áo bào đen che lấp hoàn toàn, nhìn không ra bộ dáng. Sau khi đến chỉ lẳng lặng đứng ở một bên, tất cả mọi người đều xa cách hắn, mùi hôi thối kia thực sự khó ngửi.

Người này đứng gần đám người Diệp Phàm. Diệp Phàm có thể cảm giác được rõ ràng một cỗ ác ý, lập tức nhìn qua người Quan Cốc kia, hừ lạnh một tiếng, quan tài của hắn bay thẳng lên trên không trung và nổ tung.

Một màn này, lập tức khiến không ít người sững sờ, ngay cả nam tử Quan Cốc cũng có chút sửng sốt, hiển nhiên có chút không rõ tình huống, quan tài của hắn... nổ tung?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)