Vô Địch Thiên Đế

Chương 463: Ta sẽ dẫn ngươi trở về

Chương Trước Chương Tiếp

Toàn thân áo trắng trắng hơn tuyết, hai bàn tay nõn nà trắng như ngọc, dung nhan khuynh thành điểm xuyết ngàn vạn phong hoa thế gian, hoa văn bông tuyết trên trán giống như một phong ấn, kiềm chế sự ấm áp của nàng, chỉ còn lại lạnh lẽo thấu xương.

- Tuyết Nhi!!

Diệp Phàm cao giọng nói, trong đôi mắt tràn đầy hưng phấn và đau lòng.

- Ngươi không chết, ngươi thật sự không chết!

Diệp Phàm cực kỳ kích động, Bắc Cung Tuyết chết vẫn là một cây gai trong lòng hắn. Bắc Cung Hàn Tiêu cô đơn càng là một ngọn núi, khiến hắn luôn chịu đựng sự áy náy và thống khổ, hiện tại, hắn lại gặp Bắc Cung Tuyết.

Bắc Cung Tuyết nhìn Diệp Phàm, rất bình tĩnh, không có hưng phấn như trong tưởng tượng, cũng không có cái ôm ấm áp mà nàng tưởng tượng trong Vô Sinh môn. Loại rung động kia xuất hiện nháy mắt liền bị nàng đè xuống, nam nhân này đã biến mất trong thế giới của nàng.

- Diệp Phàm, ngươi không thể giết người này, Thiên Hạ Thương Hội và Băng Thần Điện ta có chút quan hệ sâu xa.

Bắc Cung Tuyết lạnh nhạt nói.

Diệp Phàm lập tức sửng sốt, vui sướng trên người Diệp Quỷ và Diệp Tàn cũng lập tức tiêu tán, sau đó khí tức hai người đồng thời trở nên vô cùng lạnh lẽo, lãnh đạm nhìn Bắc Cung Tuyết, chỉ có hai người bọn họ biết rõ sau khi Bắc Cung Tuyết chết, Diệp Phàm thường ngẩn người một mình, chỉ có bọn họ biết đại ca mình đến cùng đã phải chịu dày vò như thế nào.

Bọn họ liều mạng tu luyện, không phải vì muốn sớm tiến vào trong Vô Sinh môn, nhưng hôm nay, nữ nhân này vậy mà không vui không buồn, nói ra lời nói tuyệt tình như thế, chưa kể Mạc Thâm là kẻ thù của bọn họ, nữ nhân này lại không hỏi nguồn cơn rõ ràng mà trực tiếp tuyên bố bọn họ không thể giết Mạc Thâm.

Ha ha, bọn họ nợ nàng sao? Đại ca nợ nàng sao?

- Hai năm không gặp, ngươi vẫn tự cho là đúng như thế.

Diệp Tàn lạnh lùng nói, tay phải nắm chặt Huyền Dương đao, khí thế lạnh lùng mà cường đại.

- Tuyết Nhi?

Diệp Phàm hơi nghi hoặc một chút nói.

- Làm càn, ngươi tính là thứ gì, cũng xứng gọi Thánh Nữ là Tuyết Nhi.

Một tiếng hét vang lên, sau lưng Bắc Cung Tuyết, bốn nữ tử trợn mắt nhìn.

- Ta nói chuyện với Tuyết Nhi, còn chưa tới phiên các ngươi xen vào.

Diệp Phàm nghe vậy lãnh đạm nói, sau đó nhìn chằm chằm Bắc Cung Tuyết, có chút nghiêm khắc nói:

- Vì sao không trở về nhà, Hàn thúc vì ngươi, tóc bạc không ít, ngươi vậy mà đi vào Băng Thần Điện, đã có năng lực trở lại Đông Linh cảnh, vì sao không báo tin bình an cho Hàn thúc, báo tin bình an cho chúng ta.

- Chẳng lẽ ngươi tu hành đạo vô tình của Băng Thần Điện? Cho dù tu hành đạo vô tình, cũng có thể lựa chọn mức độ vô tình, coi như ngươi căm hận ta, cắt đứt liên hệ với chúng ta, ngươi cũng không nên quên phụ hoàng ngươi.

- Diệp Phàm, chuyện của ta ngươi không quản được, hiện tại ta là Thánh Nữ Băng Thần Điện, ngươi chỉ là một đệ tử học phủ của Đông Linh cảnh, ngươi dựa vào cái gì quản ta? Ngươi biết ta đã trải qua những gì không? Nếu không phải vì ngươi, ta sẽ chọn đạo vô tình, ta chọn xóa đi tất cả thất tình lục dục của ta sao?

Bắc Cung Tuyết nghe vậy, sắc mặt lộ ra vẻ tức giận nói, nàng đã cố gắng để không bị Diệp Phàm ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình, nhưng đạo vô tình của nàng dù sao vẫn không đủ mạnh, chưa thật sự quên hết tất cả.

- Ta không biết ngươi đã trải qua cái gì, nhưng Tuyết Nhi, đạo vô tình cũng không phải là chính đạo, lần này ta sẽ dẫn ngươi trở về, ta tuyệt sẽ không để ngươi tiếp tục tu hành ở Băng Thần Điện.

Diệp Phàm quát to nói.

- Làm càn, ngươi dám xúc phạm Băng Thần Điện ta, muốn chết!

Lại là một tiếng quát lớn, nữ tử cầm đầu bốn người đằng sau Bắc Cung Tuyết lạnh lùng quát lên.

- Ồn ào, nhị đệ, tam đệ, làm cho các nàng im miệng.

Diệp Phàm không kiên nhẫn hét lên.

Diệp Tàn và Diệp Quỷ lập tức bùng nổ nguyên lực. Thân hình Diệp Quỷ lập tức đổi vị trí với Bắc Cung Tuyết, kiếm quang nổ tung, bốn người kia trong lúc nhất thời căn bản chưa kịp phản ứng, nguyên một đám luống cuống tay chân. Đồng thời, Đao Nhận Long Quyển của Diệp Tàn bay múa, Mệnh Vận Luân Bàn mở rộng gấp năm lần.

Diệp Quỷ lại đổi vị trí với Diệp Tàn, đao khí quét sạch, bốn nữ tử Băng Thần Điện nhao nhao bị đánh bay, nguyên một đám phun máu tươi trọng thương rơi xuống đất, sau đó Diệp Tàn thô bạo đá các nàng đến cùng một chỗ, nguyên lực lưu chuyển, dây thừng nguyên lực trói các nàng lại, đồng thời thô lỗ xé toang một mảnh quần áo trên người các nàng nhét vào miệng các nàng.

Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt, đám người Lý Thương Ảnh hoàn toàn trợn tròn mắt, đệ tử từ Băng Thần Điện trổ hết tài năng có thể tham gia Đế Lâm không người nào không phải là thiên chi kiêu nữ, lại bị Diệp Tàn và Diệp Quỷ thu thập lưu loát dứt khoát như vậy.

Khí thế của Diệp Phàm trở nên vô cùng khủng bố, đè ép Bắc Cung Tuyết, nguyên lực của Bắc Cung Tuyết cũng không ngừng vận chuyển, một cỗ khí tức lạnh lùng quét qua Diệp Phàm.

- Ngươi muốn động thủ với ta?

Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Bắc Cung Tuyết, rõ ràng rất phẫn nộ.

- Diệp Phàm, ngươi dựa vào đâu mà quản ta? Lúc trước là ngươi cự tuyệt ta trước mặt nhiều người, là ngươi xa lánh ta khiến ta tan nát cõi lòng, ngươi phủi sạch quan hệ giữa chúng ta, hiện tại ngươi lại đến quản ta, vì sao ngươi luôn luôn tự cho là đúng, vì sao ngươi luôn cho rằng ngươi có thể kiểm soát tất cả mọi người?

Bắc Cung Tuyết tức giận nói, trong đôi mắt đẹp tràn đầy phẫn hận.

- Bắc Cung Tuyết, ngươi tỉnh lại đi, rơi xuống Vô Sinh môn không khiến ngươi trưởng thành tí nào sao? Ta làm tất cả cũng là vì bảo vệ ngươi. Ta từng nói Ninh Hồng Trần không phải người tốt, là ngươi chối bỏ ta, Diệp Phàm ta không nợ ngươi cái gì, ta chỉ nợ Hàn thúc, ta làm đã đủ nhiều vì ngươi, ngươi liên tục tùy hứng, hiện tại cũng không muốn nhận luôn cả Hàn thúc.

Diệp Phàm nghe vậy tức giận nói.

- Hôm nay, ta sẽ giúp Hàn thúc dạy dỗ đứa con gái bất hiếu như ngươi.

Ầm!

Diệp Phàm trực tiếp xuất thủ, trên tay phải, một đạo Thanh Sắc Long Trảo khủng bố xuất hiện, hung hăng nện xuống một quyền.

Trước người Bắc Cung Tuyết, bức tường hàn băng xuất hiện, bàn tay trắng nõn nắm lại, một quyền long trảo cứng rắn hướng về phía Diệp Phàm.

- Ta đã không phải là ta trước kia, Diệp Phàm, ngươi không phải đối thủ của ta, ngươi không thể khống chế tất cả mọi người.

- Bắc Cung Tuyết, ta chưa từng có ý nghĩ muốn khống chế ai, ta chỉ nghĩ bảo vệ người ta muốn bảo vệ. Từ hôm nay, ngươi không phải là người Diệp Phàm ta muốn bảo vệ, một quyền này, là thay Hàn thúc đánh đồ con gái bất hiếu như ngươi. Ngươi biết khoảng thời gian Hàn thúc này đã sống thế nào không?

Ầm!

Một quyền nện xuống, lực lượng cuồng bạo nổ vang, tường hàn băng vốn là cấp địa trực tiếp bị Diệp Phàm đập nát, một quyền của Bắc Cung Tuyết bị Diệp Phàm ép trở về, đồng thời, cả người Bắc Cung Tuyết trực tiếp lui nhanh.

- Một quyền này, ta thay ca ca ngươi đánh, ca ca ngươi vì tìm ngươi giống như bị điên, ngươi ngay cả một tin tức đều không truyền về, vị trí Thánh Nữ Băng Thần Điện khiến ngươi mê luyến như vậy sao?

Thân hình Diệp Phàm lần nữa bắn ra, giận dữ hét.

Ầm!

Bắc Cung Tuyết ngăn cản, phía sau nàng, một đôi cánh xuất hiện, Phượng Minh Kinh Vũ Kiếm ẩn tàng chiến kỹ Phượng dực.

Vút!

Bắc Cung Tuyết lại bay ngược ra sau nhưng không bị thương tổn gì, Diệp Phàm tức giận là thật, nhưng hắn vẫn không thể tổn thương Bắc Cung Tuyết. Trong trí nhớ hắn vẫn cất giấu nữ hài thiên chân khả ái kia, cái người đồ đệ ưa thích gây sự giở trò xấu.

- Quyền thứ ba, ta nghĩ thay ta đánh, ha ha, thế nhưng ta không xứng!

Diệp Phàm không xuất thủ, long trảo trong tay biến mất, hắn lẳng lặng đứng tại chỗ, tình cảm phức tạp trong đôi mắt biến mất không thấy gì nữa, lạnh lùng nói:

- Ta đã đáp ứng Hàn thúc sẽ mang ngươi về, ta nhất định làm được, dù ngươi là Thánh Nữ Băng Thần Điện, một ngày nào đó, ta cũng sẽ tiến về Băng Thần Điện tìm bằng được ngươi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)