Vô Địch Thiên Đế

Chương 461: Mạc thâm cút ra đây

Chương Trước Chương Tiếp

Ba người tùy ý dọn dẹp một hồi, sau đó đơn giản tựa trên tường ngủ một đêm.

Sáng sớm hôm sau, ba người tùy ý tắm rửa sau đó đi về phía Khổ Hành Cốc.

Bên ngoài Khổ Hành Cốc đã tụ tập không ít người, Diệp Phàm tùy ý đảo qua, hầu như không có người Đông Linh cảnh, dù sao Đông Linh cảnh còn không có thế lực nào biết rõ tình báo cụ thể của Vạn Niên Khổ Hải.

Dù như Trung Linh cảnh, ngoài một vài đại thế lực hùng mạnh thì những người khác cũng rất ít biết nơi đây, ngườib iết rõ càng nhiều thì cạnh tranh sẽ càng mãnh liệt.

Ba người Diệp Phàm đến hiển nhiên khiến không ít người hơi kinh ngạc, dù sao cho tới bây giờ, nơi này hầu hết cũng là đệ tử đại thế lực của Trung Linh cảnh, rất ít thấy người của Linh cảnh khác.

Đám người Thanh Diệp đã đến, ngoại trừ nàng, không có bất kỳ đệ tử nào của ba đại học phủ Đông Linh cảnh. Diệp Phàm thật không muốn nàng lưu lại giới chỉ, giữa bọn hắn vẫn có một ít giao tình, huống hồ hắn đã giao thủy tinh ký ức cho Thanh Diệp, hắn nói sẽ không làm khó nàng đương nhiên sẽ làm được.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt Diệp Phàm liền bị một bóng người hấp dẫn.

Khóe miệng của hắn lộ ra một tia cười lạnh, Mạc Thâm, công tử của Thiên Hạ Thương Hội, rất tốt, một con cá lớn.

Hiện giờ Mạc Thâm đang ở trong đám người Lý Thương Ảnh, Lục Vô Địch. Ngay phía trước những người này là một nữ tử, tướng mạo tuyệt mỹ, phục sức giản dị, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, vẻ mặt dửng dưng.

Khí chất người này có chút tương tự với tam đệ.

Diệp Phàm tự lẩm bẩm một mình. Bên cạnh nữ tử kia còn có một nữ tử nhìn Diệp Quỷ với ánh mắt kỳ quái, như thế khiến Diệp Phàm có chút hiếu kỳ. Nàng này có dáng dấp bình thường, nhưng Diệp Phàm nhìn thoáng qua là đã nhận ra hẳn là dịch dung, dáng người xinh xắn đáng yêu, đôi mắt to linh động rất hoạt bát và trong sáng.

Đây là một nữ tử khá đáng yêu, cũng là một thiếu nữ sạch sẽ.

Diệp Phàm vẫn có cách nhìn người của riêng mình, hơn nữa hắn cảm giác rõ ràng nàng này có vẻ rất hứng thú với tam đệ, chẳng lẽ bọn họ có quan hệ gì?

Diệp Phàm dẫn theo hai người Diệp Tàn trực tiếp đi đến phía trước đám người này, ngoại trừ sắc mặt đám người Mạc Thâm có chút biến hóa, những người khác vẫn còn khó hiểu.

- Mạc Thâm, cút ra đây.

Diệp Phàm lạnh lùng nói, trong đôi mắt hiện lên rét lạnh thấu xương.

Lập tức, đám người hơi sững sờ, đệ tử Thiên Hạ Thương Hội trực tiếp đi tới bên cạnh Mạc Thâm, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.

- Tên ngu xuẩn từ đâu tới? Dám đi tới chỗ chúng ta đòi người, tiểu tử, ngươi muốn chết sao?

Lục Vô Địch là kẻ đầu tiên khó chịu, lập tức tức giận nói.

- Đường ca!

Lục Bách Bách vội vàng nói, Lục Vô Địch nghe vậy không khỏi nghi hoặc nhìn Lục Bách Bách, Lục Bách Bách lắc đầu, nói khẽ:

- Đường ca, chuyện này ngươi không quản được.

Cái này...

Không ít người kinh ngạc, ở đây thật ra thân phận Lục Bách Bách là cao quý nhất, bởi vì nàng có một gia gia cực kỳ sủng ái nàng, mà gia gia của nàng là Lục gia lão tổ, cường giả Thánh Hiền.

Tương tự, nơi này người khó tin cậy nhất cũng là Lục Bách Bách, hết lần này tới lần khác thiếu nữ không sợ trời không sợ đất không đáng tin cậy này lần đầu tiên nói ra một câu trịnh trọng như vậy.

Chuyện này, ngươi không quản được! !

Ba người này rốt cuộc là ai? Có thể khiến cho tiểu công chúa Lục gia Lục Bách Bách nói ra những lời này?

- Lục Vô Địch, nếu như ngươi không muốn chết thì đừng quản.

Đãng Thiên Nhai có chút khó chịu nói, dù hắn không hợp Lục Vô Địch, nhưng bọn hắn là bằng hữu cùng nhau lớn lên từ nhỏ, quan hệ của Đãng gia và Lục gia xem như không tệ.

Lục Vô Địch lập tức sửng sốt, ngay cả Đãng Thiên Nhai cũng nói ra những lời này, ba người này rốt cuộc là ba tôn thần nào? Sao cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe qua ba người này, ba người, a, chẳng lẽ...

- Diệp Phàm, mặc dù ta khó chịu với ngươi, nhưng ta không có tham dự chuyện hủy diệt Thiên Phủ.

Đãng Vô Nhai cao giọng nói, cũng không phải hắn sợ Diệp Phàm, chỉ là hắn rất rõ ràng, hiện tại hắn còn chưa phải đối thủ của Diệp Phàm. Thiên Phủ bị diệt, hiện tại Diệp Phàm giết người lại không nương tay chút nào, hắn cũng sẽ không quản ngươi là Đãng gia hay là nhà ai.

Dù sao Diệp Phàm đã chọc giận Thiên Hạ Thương Hội, Kiếm Tông, cũng không sợ gây thêm một mối nữa.

Thời điểm nên sợ lại không biết sợ thì chỉ chết oan uổng thôi.

Huống chi, hắn xác thực không có tham dự chuyện ở Thiên Phủ, nếu bị Diệp Phàm giết không rõ ràng như vậy, không khỏi quá oan. Đương nhiên, câu nói này của Đãng Vô Nhai lọt vào tai người khác chính là nhu nhược.

- Oan có đầu nợ có chủ, ta tất nhiên sẽ diệt Thánh Phủ. Sau này nếu ngươi đứng ở Thánh phủ, ta cũng sẽ giết, nhưng bây giờ ngươi đã nói không có quan hệ gì với ngươi, ta đương nhiên cũng sẽ không lạm sát kẻ vô tội.

Diệp Phàm nghe vậy cao giọng nói, người khác đã yếu thế, Diệp Phàm cũng không cần ỷ mạnh ức hiếp người.

- Lần này ta có thể bỏ qua cho ngươi, nhưng khi ra Vạn Niên Khổ Hải, nếu như gặp phải ngươi, ngươi chỉ có thể dùng nhẫn trữ vật để bảo toàn tính mạng.

- Diệp Phàm, ta nói những điều này chỉ vì không muốn tiếp nhận sự thù hận của ngươi một cách không rõ ràng, cũng không đại biểu ta sợ ngươi.

Đãng Vô Nhai nghe vậy lạnh lùng nói.

- Ta không cần các ngươi sợ ta, ai chọc tới ta, ta sẽ giết người đó.

Diệp Phàm nghe vậy không thèm để ý nói, sau đó lạnh lùng liếc qua Lục Vô Địch, trực tiếp nhìn về phía Mạc Thâm:

- Hôm nay ta phải giết ngươi.

Mạc Thâm nghe vậy sắc mặt lập tức vô cùng nhợt nhạt, ngược lại hừ lạnh một tiếng:

- Hừ, ngươi cho rằng ta là hạng người ham sống sợ chết kia sao. Diệp Phàm, ngươi rất mạnh, nhưng nơi này cũng không phải là Đông Linh cảnh, còn không phải nơi ngươi có thể giương oai.

Mạc Thâm kéo tới Đông Linh cảnh, nói bóng gió thật ra nơi này là sân nhà của cường giả thiên tài Trung Linh cảnh, lúc nào một người Đông Linh cảnh tùy ý lớn lối như thế.

Lập tức, không ít người đều ác ý nhìn Diệp Phàm. Khí tức trên người Diệp Phàm cũng chỉ là Cương Thể ngũ trọng, nơi này có không ít Cương Thể cửu trọng, nếu bị một mình Diệp Phàm dọa lui, truyền đến Trung Linh cảnh, bọn họ còn mặt mũi nào.

- Đại ca, ngươi giúp đỡ Mạc Thâm ca ca đi, bằng không thì hắn sẽ giết Mạc Thâm ca ca.

Đãng Thải Nhi có chút nóng nảy nói, Mạc Thâm đối xử với nàng không tệ, nàng vẫn coi Mạc Thâm là ca ca, hiện tại Diệp Phàm muốn giết Mạc Thâm, nàng tự nhiên muốn giúp đỡ. Dưới cái nhìn của nàng, Đãng Vô Nhai là một trong những thiên tài nắm chắc Đãng gia, Diệp Phàm mạnh mẽ là thật, nhưng đại ca nàng cũng không kém.

Đãng Vô Nhai nghe vậy sắc mặt có chút khó coi nhưng lại không dám xuất thủ. Người chưa từng chiến đấu với Diệp Phàm vĩnh viễn không biết người này khủng bố, nhất là hắn rất rõ ràng một chuyện, Diệp Phàm khi còn ở Cương Thể nhất trọng đã giết luôn Siêu Phàm cảnh.

Mà bây giờ Diệp Phàm là Cương Thể ngũ trọng, những người này căn bản không biết một Diệp Phàm Cương Thể ngũ trọng khủng bố đến mức nào, huống chi, còn có Diệp Tàn và Diệp Quỷ, hai người kia cũng là cấp bậc quái vật.

- Hừ, Vô Nhai, đến Đông Linh cảnh, lá gan ngươi cũng nhỏ đi, không phải chỉ là ba thiên tài Đông Linh cảnh thôi sao. Trung Linh cảnh chúng ta nhiều người như vậy, mỗi người cũng là thiên tài của gia tộc nổi tiếng, làm sao có thể bị hắn hạ thấp? Quá mất mặt.

Lục Vô Địch cười lạnh nói, tiếp lấy trường đao ra khỏi vỏ, khí thế khủng bố trực tiếp ép về phía Diệp Phàm.

- Chết!

Đột ngột, một tiếng quát lạnh truyền đến, tiếp theo, trường kiếm của Diệp Quỷ đã rơi vào tay trái, tay phải đè lên chuôi kiếm, sát khí lạnh lẽo lập tức xâm nhập thần hồn tất cả mọi người, sau đó, kiếm quang chợt hiện.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)