Chậm rãi thu hồi tâm thần, Diệp Phàm có chút do dự, cho ai vật này? Diệp Phàm cũng cần, nhưng hắn không phải loại người ích kỷ kia, vật này là Diệp Tàn mang về, dựa theo đạo lý thì nên cho Diệp Tàn.
Nhưng bản thân Mệnh Vận Luân Bàn liên quan đến Thiên Đạo pháp tắc cách cục có chút lớn, vật này có thể tăng cường không nhiều. Năng lực Linh Cương Đạo Tủy xác thực không kém, nhưng dù sao vẫn là đồ vật ở Thiên Vũ Đại Lục, cấp độ cao hơn cũng có một cái đầu.
Nếu vật này dùng để tăng cường Linh Cương Tiên giai thiên địa thông linh của Diệp Phàm, tác dụng gần như cực kỳ bé nhỏ, mặc dù Mệnh Vận Luân Bàn là Linh Cương Thiên giai, nhưng dù sao dính đến vận mệnh chi đạo, cho nên có thể tăng cường được bao nhiêu khó mà nói.
Ngược lại Diệp Quỷ càng cần vật này hơn, Đấu Chuyển Tinh Di của hắn cũng không kém, nhưng kém hơn Diệp Phàm và Diệp Tàn nhiều, đặc biệt khoảng cách hắn có thể chuyển đổi hiện tại là một nhược điểm, nếu như có thể dùng vật này tăng cường Đấu Chuyển Tinh Di của Diệp Quỷ, chỉ cần khoảng cách đạt tới một trăm mét thì đã vô cùng khủng bố.
Ngoài ra còn có khoảng thời gian để sử dụng Linh Cương, v.v... Khi nó được rút ngắn, Đấu Chuyển Tinh Di sẽ trở thành thần kỹ.
Diệp Phàm nói tác dụng cụ thể của Linh Cương Đạo Tủy cho Diệp Tàn và Diệp Quỷ biết, sau đó lớn tiếng nói:
- Nhị đệ, vật này là ngươi đoạt được, cho ai phải do ngươi quyết định, nhưng tam đệ xác thực cực kỳ cần vật này.
- Đại ca, ba huynh đệ chúng ta sớm đã không phân biệt, thiên phú Linh Cương của tam đệ sử dụng vật này là thích hợp nhất, chỉ vì chuyện này, ngươi gọi ta ra khỏi trạng thái tu luyện sao?
Diệp Tàn nghe vậy im lặng nhìn Diệp Phàm, Diệp Phàm nghe vậy lập tức cảm thấy trong lòng ấm áp, đây chính là huynh đệ hắn.
Diệp Quỷ có chút xấu hổ, nhưng tính tình hắn lạnh lùng, không biết nói chuyện, nhất thời ngây người.
Diệp Phàm trực tiếp ném Linh Cương Đạo Tủy cho Diệp Quỷ, cười mắng:
- Sao hả, còn chuẩn bị giả vờ từ chối như cô vợ nhỏ à?
Diệp Quỷ nghe vậy lập tức tiếp nhận Linh Cương Đạo Tủy, hắn sẽ không dùng ngôn ngữ biểu đạt tình cảm bản thân, chỉ nhìn Diệp Tàn và Diệp Phàm một chút, trong mắt có cái gì đó đặc biệt lóe lên, sau đó nhẹ gật đầu, bắt đầu luyện hóa Linh Cương Đạo Tủy.
Khoảng cách ba ngôi sao và mặt trăng thẳng hàng chỉ còn một ngày, Diệp Quỷ thức tỉnh từ trạng thái tu luyện, Linh Cương Đạo Tủy đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, Diệp Phàm và Diệp Tàn lập tức có chút chờ mong nhìn Diệp Quỷ.
- Sao hả?
- Đấu Chuyển Tinh Di hiện giờ có thể trao đổi bất kỳ sinh vật và vật phẩm nào trong phạm vi bă trăm mét, chỉ cần người có số lượng dự trữ nguyên lực ít hơn ta đều không có năng lực phản kháng, người có tu vi và số lượng dự trữ nguyên lực cao hơn ta cũng sẽ có khả năng phản kháng, căn cứ thực lực hơn kém để xác định có thể đổi vị trí hay không.
Diệp Quỷ nghe vậy mỉm cười:
- Hơn nữa hiện tại sau khi trao đổi sẽ không có khuyết điểm phòng ngự yếu ớt, đồng thời trong vòng năm lần, không có khoảng cách thời gian.
- Tốt, trước phạm vi trao chỉ có mười mét, bây giờ lại đạt đến ba trăm mét, Linh Cương Đạo Tủy đúng là đồ tốt.
Diệp Phàm nghe vậy cao hứng nói:
- Tam đệ, thiên phú Linh Cương này của ngươi không chỉ có thể dùng để chiến đấu.
Nói đến đây, Diệp Phàm nở một nụ cười ẩn ý.
Diệp Tàn va Diệp Quỷ nghe vậy không khỏi có chút bối rối nhìn Diệp Phàm, mỗi lần nhìn thấy Diệp Phàm có dáng vẻ này, họ luôn cảm giác hắn đang có ý đồ xấu nào đó.
- Các ngươi nói xem, nếu tuyệt thế mỹ nữ đang tắm, sau đó tam đệ đổi vị trí với nàng... Ta liền đứng ở bên cạnh tam đệ...
Âm thanh có chút hèn mọn vang lên, hai mắt Diệp Tàn lóe sáng, nhưng Diệp Quỷ lại nghiêm túc nói:
- Đại ca, ta phải nhìn thấy thứ đó mới trao đổi vị trí được, ngươi đây là muốn ta xem người khác tắm rửa?
- ...
- Đại ca, hóa ra ngươi là loại người này, ta thực sự nhìn lầm ngươi.
Diệp Tàn bỗng nhiên kịp phản ứng, lập tức căm phẫn nói.
- ...
Diệp Phàm nhìn hai tên trước mắt, không khỏi vô lực nói:
- Nhị đệ, ta ở thấy được bóng dáng của cầu béo trên thân thể ngươi.
- Ách... Đúng rồi đại ca, lần này truyền thừa bên trong Đế Lâm hầu như đều có trận pháp thủ hộ, nếu mang theo Đại Đế, chúng ta nắm chắc phần thắng hơn.
Diệp Tàn vội vàng chuyển chủ đề, nghĩ đến tính cách vô sỉ của Đại Đế mập mạp kia, Diệp Tàn biểu thị bản thân tuyệt đối không cùng lý tưởng với nó.
- Chúng ta trốn thì dễ, nhưng quả cầu béo thì quá khó trốn, Kiếm Tông cũng không phải người ngu, nếu mang theo nó, chúng ta cũng sẽ bị giữ lại ở cửa vào Đế Lâm. Tuy Linh thú hoàn có thể giúp Đại Đế đi vào, nhưng phẩm giai của quả cầu béo kia rất cao, Linh thú hoàn cực kỳ không ổn định, nếu không cẩn thận để nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hối hận không kịp.
Diệp Phàm nghe vậy giải thích.
- Để nó theo Vệ Linh đi Trung Linh cảnh trước, chờ ta đến học phủ Vạn Đạo, ta sẽ tìm thời gian đi một chuyến đến học phủ Quân Hành rồi nhận lại nó.
- Ừ.
Diệp Tàn nghe vậy gật đầu.
- Được rồi, nghỉ ngơi một đêm, từ trưa mai là thời điểm khói độc mỏng nhất, sáng mai, chúng ta sẽ đến lối vào Khổ Hành Cốc, không chừng còn có thể gặp được một vài người quen. Dương Thiệu Đế đã chết, đệ tử Thần Hỏa sơn trang và đệ tử Kiếm Tông gần như toàn diệt, nhưng Thiên Hạ Thương Hội còn có một con cá lớn, còn có đệ tử của ba học phủ khác nữa.
- Đại ca, chúng ta giết hết đệ tử ba học phủ kia sao?
Diệp Tàn có chút do dự nói, oan có đầu nợ có chủ, hắn không muốn bởi vì thù hận mà lạm sát kẻ vô tội.
Diệp Phàm nghe vậy có chút trầm mặc, mỗi người đều có tư cách mạnh lên, bọn họ tiến vào học phủ không phải vì kết thù với Diệp Phàm, chỉ vì học phủ chính là nơi trồng người, nếu Diệp Phàm giết toàn bộ, làm như vậy có khác gì nhóm thế lực Kiếm Tông diệt Thiên Phủ đâu?
Giống nhau là lạm sát kẻ vô tội, nhưng người khác là tham dục, còn bọn họ là thù hận thôi.
- Đại ca, lúc ấy Thần Hỏa sơn trang và Kiếm Tông xem như dốc hết toàn lực, nhưng ba học phủ cũng chỉ có rất nhiều trưởng lão, Thái thượng trưởng lão và chính phó viện trưởng xuất thủ, những đệ tử này xem như vô tội, chúng ta... Chúng ta thật phải giết toàn bộ sao?
Diệp Tàn nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hắn không giống Diệp Quỷ. Diệp Quỷ sẽ không suy nghĩ những chuyện này, thiện ác đối với Diệp Quỷ mà nói không trọng yếu, trọng yếu là suy nghĩ của Diệp Phàm, Diệp Tàn cũng sẽ không làm trái mong muốn của Diệp Phàm, nhưng hắn sẽ nói ra ý nghĩ của mình vào thời điểm thích hợp.
Kỳ thật cân nhắc của Diệp Tàn cũng giống Diệp Phàm, chỉ vì hắn là người dẫn đầu phục hưng Thiên Phủ, áp lực thực sự đều dồn lên hắn. Hắn thấy, những thứ mà đệ tử học phủ đoạt được ở Đế Lâm hầu như đều phải giao cho các đại học phủ. Nếu có Vạn Niên Khổ Tủy không chừng có thể giúp học phủ tạo nên một cường giả Hư Cương cảnh, đây là việc Diệp Phàm không thể nhịn.
- Người trong giang hồ, thân bất do kỷ, nhân từ sẽ không mang đến cho chúng ta ích lợi, nhưng nhị đệ nghĩ không sai, chúng ta không thể để thù hận che đậy tâm trí, nếu gặp được đệ tử ba phủ, vậy cứ đoạt tất cả thu hoạch của bọn họ ở Đế Lâm, không giết.
Diệp Phàm cao giọng nói.
- Ha ha, ta biết đại ca tuyệt đối không phải người lạm sát kẻ vô tội.
Diệp Tàn nghe vậy cười nói, Diệp Phàm nghe vậy lộ ra mỉm cười, nhưng trong mắt lại lóe lên vài nét kỳ quái. Nhị đệ của hắn ở một mặt nào đó quá chính trực, hắn không phải người lạm sát kẻ vô tội sao? Đó là vì lợi ích còn chưa đủ lớn.