- Sơn Quỷ, cố gắng để cho thanh niên tuấn kiệt của Sở Quốc hưởng thụ một lúc đi.
Triệu Quang Địch cao giọng nói.
Sơn Quỷ nghe vậy, bước ra. Đây là một nam tử trông gầy gò nhỏ bé, trên trán có hoa văn màu đỏ đặc biệt, hai tay giang ra, từ mu bàn tay của hắn có thiết trảo nhô ra. Hắn lè lưỡi liếm môi, cười tàn nhẫn.
- Ta sẽ cho ngươi được chết một cách chậm rãi!
Sơn Quỷ lạnh giọng nói.
- Cũng không sợ gió độc thổi tới méo miệng sao? Đồ con hoang Hán Quốc cũng dám làm càn ở Sở Quốc ta. Hôm nay Đông Hoàng Vũ ta sẽ dạy các ngươi làm người.
Đông Hoàng Vũ cao giọng nói, kết hợp với dáng vẻ tuấn tú của hắn, lập tức thu hút được ánh mắt tán thưởng của không ít thiếu nữ.
Đông Hoàng Vũ đặc biệt hưởng thụ cảm giác này, ở trong một bữa tiệc lớn như vậy, có thể ở trước mặt người khác đi ngang qua sân khấu, lấy được một trận thắng lợi, cho dù lần này Sở Quốc thật sự mất mặt, hắn vẫn không có bất kỳ ảnh hưởng nào, trái lại nhờ trận thắng này sẽ đẩy danh tiếng của hắn lên cao hơn.
Sơn Quỷ nghe vậy, nhếch môi xem thường, điên cuồng công kích về phía Đông Hoàng Vũ. Tốc độ kia cực nhanh, nhìn thấy mà ghê người.
- Đấu thân pháp với ta sao? Nực cười!
Đông Hoàng Vũ cao giọng nói, thân hình rất phiêu dật, thi triển Liên Hoa Thiên Di Bộ trên không trung, chắp hai tay sau lưng, chân đạp hư không, đầy vẻ ta đây.
Lập tức có rất nhiều nữ tử xinh đẹp rung động. Không thể không nói, Đông Hoàng Vũ hành động như vậy quả thật rất được nữ tử yêu thích, có không ít người ở bên cạnh hoan hô động viên tinh thần, trong đó tiếng hô của nữ tử là nhiều nhất.
Nhưng trong mắt một đám cường giả như Diệp Phàm, đây hoàn toàn là một đám não tàn. Vừa nhìn đòn công kích này của Sơn Quỷ đã có thể nhìn ra hắn có thực lực rất đáng sợ, ngươi lại dám chắp hai tay sau lưng. Nếu ngươi thật sự có thực lực thì thôi, vấn đề là… ngươi có sao?
Sơn Quỷ nhìn Đông Hoàng Vũ, càng thêm xem thường. Người như thế cũng xứng làm đối thủ của hắn sao?
Hoa văn màu đỏ trên trán hắn lóe sáng, Sơn Quỷ hóa thành một bóng đỏ như máu, lập tức lao đến bên cạnh Đông Hoàng Vũ, trong chớp mắt phát ra tốc độ mà ngay cả cường giả Nhập Cương cảnh tam trọng cũng không sánh kịp.
Nếu Đông Hoàng Vũ chuẩn bị sẵn tư thế phòng ngự, vào thời điểm này tất nhiên có thể ngăn cản được đòn công kích của Sơn Quỷ. Nhưng hắn mải làm màu, chắp hai tay sau lưng, vốn có thân pháp rất lợi hại, trong nháy mắt đã biến thành kẻ ngốc.
Sơn Quỷ dùng tay phải nắm lấy cổ của Đông Hoàng Vũ, trực tiếp bay từ giữa không trung xuống, đồng thời ấn hắn xuống đất, thiết trảo đè ngang trước cổ hắn.
- Ta vốn định chậm rãi giết ngươi, nhưng não ngươi tàn như vậy, còn không bằng giết luôn cho bớt việc!
Sơn Quỷ lạnh lùng nói, vẻ mặt Đông Hoàng Vũ lập tức tái nhợt. Cùng lúc đó, tiếng hoan hô chợt ngừng lại. Trên mặt rất nhiều người trẻ tuổi chợt lộ vẻ xấu hổ. Các nữ tử đang hô hoán càng khiếp sợ, ngây người.
Rõ ràng tình tiết phát triển vượt ra ngoài dự đoán của bọn họ.
Diệp Phàm rót đầy chén rượu trước mặt, bình thản uống cạn. Mục đích hắn tới đây lần này không chỉ vì Bắc Cung Tuyết yêu cầu, còn muốn để Diệp Tàn và Diệp Quỷ đánh ra danh tiếng.
Như vậy, lúc khai xuân, bọn họ bước vào Thiên Phủ sẽ càng thuận tiện hơn.
Muốn đánh ra danh tiếng, tất nhiên cần phải có một vài hòn đá kê chân. Nếu để cho Diệp Tàn và Diệp Quỷ lên ngay từ lúc đầu, đến lúc đó không chừng những người này sẽ tùy tiện nói gì mà người Hán Quốc không có thực lực, chỉ có tu vi vân vân.
Diệp Phàm thản nhiên như vậy càng làm cho Bắc Cung Tuyết ở phía trên hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Bắc Cung Hàn Tiêu cũng nháy mắt ra hiệu, rõ ràng nếu đánh tiếp, Sở Quốc có thể sẽ phải mất mặt.
Diệp Phàm thấy thế vẫn rất bình tĩnh, không để ý tới ánh mắt của hai người, vẫn thản nhiên như không.
- Tha mạng!
Đông Hoàng Vũ hô to. Có thiết trảo đè trên cổ, làm hắn quên đi phong độ và mặt mũi. Với suy nghĩ của hắn, thân pháp của mình tốt, cho dù đánh không nổi cũng chạy được, nhưng không ngờ lại bị người ta gác lợi trảo ở trên cổ.
- Xin tha à? Ha ha ha, không ngờ ngươi lại xin tha? Đây là thanh niên tuấn kiệt của Sở Quốc sao? Đúng là nực cười.
Sơn Quỷ nghe vậy, tay phải thoáng buông lỏng, cười to nói:
- Được, muốn cho ta tha mạng của ngươi rất đơn giản, chui qua háng ta, ta sẽ tha cho ngươi.
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt người của Gia tộc Đông Hoàng lập tức trở nên rất khó coi. Đông Hoàng Thiến Thiến cắn răng trừng mắt nhìn Sơn Quỷ.
Tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía Đông Hoàng Vũ. Nhất thời, không có người nào nói chuyện.
Diệp Phàm cũng đặt chén rượu xuống, lạnh lùng nhìn Đông Hoàng Vũ, thời gian dường như đông cứng lại.
Đây là hai nước so tài, Đông Hoàng Vũ không chỉ đại biểu cho bản thân hắn, hắn chui qua háng Sơn Quỷ sẽ khiến cho cả Sở Quốc bị sỉ nhục. Nhưng nếu hắn không chui, sẽ khó giữ được tính mạng.
Đông Hoàng Vũ rõ ràng không ngờ rằng đối phương lại ra yêu cầu quá đáng như vậy. Hắn cắn chặt răng, sắc mặt không ngừng thay đổi, cuối cùng chợt nhắm mắt lại, chui qua háng của Sơn Quỷ.
Chui!
Tất cả mọi người ồ lên.
Không ngờ hắn chui qua thật. Những nữ tử vốn ái mộ hắn đều thất vọng. Về phần người của Gia tộc Đông Hoàng còn trực tiếp nhắm mắt lại. Lúc này, bọn họ tình nguyện để Đông Hoàng Vũ đi tìm chết.
Hắn vừa chui qua, sẽ khiến Gia tộc Đông Hoàng trở thành trò cười cho thiên hạ, thành nỗi sỉ nhục không thể xóa nhòa.
Đông Hoàng Vũ run rẩy chui qua háng của Sơn Quỷ. Sau đó trở về chỗ của Gia tộc Đông Hoàng với sắc mặt tái nhợt. Cả quảng trường chỉ còn lại tiếng cười ngông cuồng của Sơn Quỷ.
Triệu Quang Địch không khỏi châm chọc:
- Tuấn kiệt của Sở Quốc đúng là đặc biệt.
Sắc mặt Bắc Cung Hàn Tiêu trở nên cực kỳ khó coi, lạnh lùng liếc nhìn Gia tộc Đông Hoàng, khẽ nói:
- Một người cũng không thể đại biểu cho tất cả mọi người.
Hai người còn chưa nói hết lời, lại có một bóng người đi ra.
- Thượng Quan Phi Độ… xin chỉ giáo!
Người tới chính là Thượng Quan Phi Độ.
Xung quanh lập tức có không ít người bàn tán ầm ĩ.
- Thượng Quan công tử ra tay, lần này nhất định có thể rửa mối nhục.
- Đánh nổ hắn, bắt hắn chui qua háng ngươi.
- Quan Thượng vô địch, quét ngang Hán Quốc!
Từng tiếng động viên tinh thần vang vọng trong cả quảng trường. Đám người trút hết nén giận vừa rồi ra. Sức chiến đấu của Thượng Quan Phi Độ được công nhận là cường giả đứng đầu của thế hệ trẻ tuổi Sở Quốc. Nếu hắn thậm chí không đấu lại được một Ngưng Thể cảnh cửu trọng bên Hán Quốc, vậy những người khác khó tránh khỏi nằm mơ giữa ban ngày.
- Cuối cùng cũng tới một người chấp nhận được.
Sơn Quỷ giống như hoàn toàn không nghe thấy những tiếng nói xung quanh.
- Hán Quốc, quá kiêu ngạo!
Thượng Quan Phi Độ lạnh lùng nói, sau đó trực tiếp công kích Sơn Quỷ, linh lực Nhập Cương cảnh nhất trọng được điên cuồng vận chuyển.
Sơn Quỷ không hề sợ hãi, thiết trảo trên hai tay lóe lên ánh sáng sắc bén, lao nhanh về phía Thượng Quan Phi Độ.
Thiên Ưng Cửu Trảo!
Vô số trảo ảnh đánh ra, vây khốn Thượng Quan Phi Độ ở bên trong.
Thượng Quan Phi Độ bày ra tư thế phòng thủ, hai tay vung vẩy, võ kỹ Nhân giai cao cấp Phù Vân Thủ được đánh ra, thuộc tính ẩn quy định phạm vi hoạt động được phát động. Ngay lập tức, vô tận thủ ấn bảo vệ hắn một cách chặt chẽ, trảo ảnh khắp bầu trời đã dễ dàng bị ngăn cản.
Đám đông lập tức hoan hô lên.
Sau khi phòng phủ thành công, tay phải của Thượng Quan Phi Độ nhất thời chuyển động, phòng thủ chuyển thành tấn công, võ kỹ Nhân giai trung cấp Tảo Phong Thối, thuộc tính ẩn Bán Nguyệt Phong Nhận hoàn mỹ được kích hoạt. Thượng Quan Phi Độ chống tay phải xuống đất, chân phải bắt đầu quét ngang.
Sơn Quỷ lập tức cảm giác được một nguy cơ trí mạng, lúc này hoa văn màu đỏ trên trán phát ra ánh sáng đáng sợ. Thượng Quan Phi Độ cảm giác máu đột nhiên vận chuyển không theo sự khống chế của mình. Ngay cả Bán Nguyệt Phong Nhận của hắn cũng trực tiếp gián đoạn.
Tốc độ của Sơn Quỷ rất nhanh, trảo phải vỗ mạnh xuống, nguyên lực của Thượng Quan Phi Độ nhanh chóng bị cảm giác máu dâng trào áp chế, đồng thời bị công kích tới mức phải lùi lại.
Xoẹt một tiếng.
Thượng Quan Phi Độ chật vật bay trở lại trước đoàn đông, trên cánh tay chảy máu đầm đìa. Móng vuốt của Sơn Quỷ có năng lực đặc biệt, làm cho máu của hắn không ngừng chảy ra.
Thượng Quan Phi Độ ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu chữa thương. Mọi người đều ngây ra.
Rõ ràng Thượng Quan Phi Độ đã bại!
Cường giả trẻ tuổi mạnh nhất Sở Quốc còn không bằng một cao thủ Ngưng Thể cảnh cửu trọng của đối phương. Điều này mới châm chọc tới mức nào.
Mọi người nhất thời đều im lặng. Cho tới lúc này, bọn họ không muốn thừa nhận cũng không được, Sở Quốc và Hán Quốc có chênh lệch quá xa.
Sơn Quỷ liếc nhìn Thượng Quan Phi Độ với vẻ xem thường, cười to nói:
- Đây cũng là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi Sở Quốc sao? Đúng là không chịu nổi một đòn. Xem ra công chúa điện hạ của quý quốc chỉ có thể đi theo chúng ta.
Đám người Đinh Xuân Thu nghe vậy không nén được cơn giận, siết chặt nắm tay, nhưng không ai dám bước lên. Thực lực chênh lệch rõ ràng như vậy, cho dù bọn họ không phục lại có thể làm được gì.
Sắc mặt của mọi người đều cực kỳ khó coi.
- Ha ha ha, rác rưởi, một đám rác rưởi. Thậm chí không có nổi một người làm cho ta có thể đánh thoải mái một chút, càng chưa nói tới đánh với hoàng tử của chúng ta. Sở Quốc các ngươi ngoại trừ giỏi nói ra thì chẳng có gì tốt hết.
Sơn Quỷ thấy thế, ăn nói càng thêm bừa bãi, hai mắt nhìn về phía Diệp Phàm với vẻ ám chỉ.
Trong lòng mọi người nghẹn một hơi, ép cho bọn họ suýt phát điên. Nhưng vào lúc này, một giọng nói truyền ra.
- Tam đệ, chém con khỉ ôm đang kêu gào ầm ĩ kia đi!
Diệp Phàm đặt ly rượu trong tay xuống, hờ hững nói. Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía hắn!