Vù vù vù!
Tất cả dây leo xung quanh bị chém nát, ba thân ảnh Diệp Phàm liên tục xuất hiện đều bị bóng kiếm khủng bố xé rách. Thiên Cực Tốc thuộc về Linh Cương Địa giai, có thể tăng tốc độ đến mức cực hạn trong khoảng thời gian ngắn, hơn nữa tiếp tục kéo dài.
Loại thiên phú Linh Cương này một khi hợp với kiếm khách sẽ phát huy ra chiến lực cường đại, hiển nhiên, Dương Nhất Kiếm làm được.
Thân ảnh thứ tư của Diệp Phàm xuất hiện phía trên Dương Nhất Kiếm:
- Một kiếm này, ngươi ngăn được sao?
Thiên giai cấp trung võ kỹ Thương Khung Nhất Trảm, ẩn tàng chiến kỹ Kiếm Thần chi lực.
Một kiếm xé rách bầu trời, một kiếm nát thiên địa, đây chỉ là một chiêu võ kỹ, lại có thể đứng hàng Thiên giai cấp trung, sức công kích trong đó đáng sợ đến bực nào. Lúc trước Diệp Phàm dùng một kiếm này đánh bại Ninh Hồng Trần, thực lực của hắn chỉ là Nhập Cương cảnh, Ninh Hồng Trần lại là Cương Thể cảnh.
Mà bây giờ, Diệp Phàm là Cương Thể ngũ trọng, Dương Nhất Kiếm khống chế Dương Thiệu Đế cũng chỉ là Cương Thể lục trọng, cho dù Dương Nhất Kiếm có được võ kỹ mạnh mẽ khác cũng không ngăn được đòn công kích của Diệp Phàm.
Đừng quên, luyện thể của Diệp Phàm đã đến gần Siêu Phàm cảnh.
Ầm!
Nhanh, quá nhanh, một kiếm này mạnh nhất không chỉ là công kích, còn thêm tốc độ không cách nào né tránh. Điều khiến người ta tuyệt vọng là khi kết hợp công kích vô song và tốc độ bất khả chiến bại, một kiếm này ai có thể ngăn cản?
Keng!
Dương Nhất Kiếm có Thiên Cực Tốc nên tốc độ cũng rất nhanh, lập tức ngăn cản, trường kiếm bất ngờ xoay tròn, công pháp Thiên giai cấp sơ Bách Toàn Kiếm Trảm, ẩn tàng chiến kỹ Bách Toàn Hóa Hư.
Keng keng keng.
Trường kiếm không ngừng xoay tròn di chuyển lực đạo kiếm của Diệp Phàm, trên trường kiếm của Diệp Phàm, đột ngột xuất hiện một đường vân màu vàng, lực lượng thuộc tính Kim bám vào.
Không gì không phá!
Vòng quay điên cuồng có nghĩa là hai thanh trường kiếm của hai người va chạm nhau dữ dội trong một khoảng thời gian ngắn. Khi lực lượng thuộc tính Kim của Diệp Phàm bám vào kiếm, bội kiếm của Dương Nhất Kiếm bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Dù sao Dương Nhất Kiếm cũng là thông qua cấm thuật tiến vào cơ thể Dương Thiệu Đế, thanh kiếm này cũng không phải bảo khí hắn đeo mà là bội kiếm của Dương Thiệu Đế, một món linh khí.
Mà Lăng Hư Kiếm của Diệp Phàm chính là chìa khoá mở ra Phiếu Miểu Tiên cung, phẩm cấp đương nhiên cao hơn linh khí rất nhiều, tăng thêm lực lượng thuộc tính Kim của Diệp Phàm bám vào, dưới sức tấn công dữ dội điên cuồng, bội kiếm của Dương Thiệu Đế dường như phát ra một tiếng rên rỉ, sau đó trực tiếp đứt gãy, linh tính hoàn toàn biến mất.
Đồng thời, Diệp Phàm hung hăng đánh trường kiếm xuống, sắc mặt Dương Nhất Kiếm lập tức tái nhợt, một kiếm này, hắn ngăn không được!
Vù!
Một kiếm chém xuống, Diệp Phàm cưỡng ép dời trường kiếm chém xuống cánh tay phải của Dương Thiệu Đế, sau đó hắn vỗ một chưởng vào trán Dương Thiệu Đế:
- Lão già, cút về nghe tin nhi tử ngươi chết đi.
- Diệp Phàm, ngươi dám, nếu ngươi giết con ta, dù chân trời góc biển, ta nhất định sẽ đập ngươi tan xương nát thịt.
Dương Nhất Kiếm tức giận nói, nguyên lực trong tay Diệp Phàm xoay tròn theo một đường huyền ảo. Dương Nhất Kiếm cảm giác thần hồn mình không tự chủ trở về, hắn đã đoán trước kết quả của Dương Thiệu Đế, hắn sống hơn một trăm năm, chỉ có một đứa con trai độc nhất, hắn tuyệt không cho phép nhi tử mình tử vong.
- Lão già, ngươi muốn con của ngươi sống? Vậy trả lại mấy vạn sinh mạng đệ tử Thiên Phủ cho ta, cút!
Diệp Phàm nghe vậy gầm thét một tiếng, khí tức thần hồn của Dương Nhất Kiếm lập tức biến mất, trong tiếng gầm giận dữ và khủng hoảng, Dương Nhất Kiếm hoàn toàn biến mất, hai mắt Dương Thiệu Đế dần chuyển từ thờ ơ sang bối rối, sau đó cơn đau ở cánh tay phải khiến hắn tỉnh táo trở lại.
- Tay ta, tay ta, chuyện gì xảy ra, Diệp Phàm... sao ngươi còn chưa chết, cha ta đâu, cha ta đâu?
Dương Thiệu Đế đau đớn rên rỉ.
- Cha ngươi đã bị ta đánh quay trở về, Dương Thiệu Đế, giờ chết của ngươi đến rồi.
Diệp Phàm nghe vậy cười lạnh nói, sau đó một quyền đánh nát đan điền hắn, tay phải nắm cổ Dương Thiệu Đế, một cước đá hắn quỳ rạp xuống đất.
- Dương Thiệu Đế, thời điểm hủy diệt Thiên Phủ, ngươi có từng nghĩ đến hôm nay?
Diệp Phàm có chút nghiến răng nghiến lợi nói, tay phải ấn lấy Dương Thiệu Đế, trong đôi mắt tràn đầy lãnh ý.
- Lần này, là đánh thay Dương lão.
Bụp! Diệp Phàm đập đầu hắn xuống đất.
- Đây là Ngô lão và các vị Thái thượng trưởng lão.
Rầm rầm rầm!
- Đây là các vị trưởng lão.
Ầm ầm ầm ầm!
- Đây là tất cả đệ tử uổng mạng.
Diệp Phàm nghiến răng nghiến lợi nói, chỉ có lúc này, thù hận bị hắn che dấu sâu trong nội tâm mới bộc phát. Trên đầu Dương Thiệu Đế tràn đầy máu tươi, không ngừng rên thảm, mỗi một cú đánh đều đủ đập nát trán hắn, nhưng nguyên lực thần văn của Diệp Phàm vốn có hiệu quả khôi phục đáng sợ, Dương Thiệu Đế muốn chết cũng không được.
Ầm!
Lại là một lần:
- Đây là phong chủ.
Ầm!
- Đây là Mộng Vũ!
Ầm!
- Đây là Tiểu Hi.
Ầm!
- Đây là Huân Y.
...
Mỗi lần Diệp Phàm đập xuống, trong miệng đều nói xong tên một người, hoặc là nói một đám người, mỗi người, hắn đều mang theo đau lòng và hận thù cực điểm đối với Dương Thiệu Đế. Diệp Phàm cho rằng hắn đã sống hai đời, rất nhiều thứ đều coi nhẹ, nhưng hắn sai, hắn vẫn không thể thờ ơ như vậy được.
Loại hận thù sâu đậm này đè ép hắn quá lớn, không chỉ là hắn, Diệp Tàn, Diệp Quỷ, Dương Nhược Huyên, Đại Lực, Đao Phỉ và các đệ tử Thiên phủ may mắn còn sống sót, không ai trong số họ ở đây nghiến răng nghiến lợi tham sống sợ chết. Mỗi ngày bọn họ đều nghĩ tới việc phải giết sạch những kẻ thù đã hủy diệt Thiên Phủ.
Dương Thiệu Đế coi như là chủ mưu trực tiếp trong chuyện này, khi Diệp Phàm điên cuồng đập đầu hắn xuống đất hết lần này đến lần khác, máu tươi bắn ra mới giảm bớt thống khổ trong lòng hắn.
Ầm ầm ầm ầm!
Cuối cùng sau khi liên tiếp điên cuồng đầu đập Dương Thiệu Đế xuống đất, Diệp Phàm giận dữ hét:
- Thù hận của mọi người, chỉ bằng một cái mạng của ngươi cũng không bù đắp được dù một phần vạn, nhưng ta có thời gian, một ngày nào đó, ta sẽ diệt Kiếm Tông, diệt Thần Hỏa sơn trang, diệt tất cả những người tham dự hủy diệt Thiên Phủ, ta muốn các ngươi nợ máu trả bằng máu.
Nói xong, Diệp Phàm vứt Dương Thiệu Đế xuống mặt đất, lúc này hắn đã thê thảm đến mức không thể rên la nổi, sau đó lấy ra một cái thủy tinh ký ức, trường kiếm của hắn đặt ở trái tim Dương Thiệu Đế, Diệp Phàm nhìn chằm chằm thủy tinh ký ức, khóe miệng lộ ra nụ cười điên cuồng:
- Lão già, nhớ kỹ, đây chỉ là phần lãi!
Nói xong, Diệp Phàm bất ngờ đè trường kiếm xuống, phập phập!
Máu tươi nhiễm đỏ lồng ngực Dương Thiệu Đế, hai mắt Dương Thiệu Đế tuyệt vọng nhìn Diệp Phàm, sau đó dần mất đi ánh sáng. Hắn không bao giờ ngờ được bản thân sẽ chết trong lần đi Đế Lâm này, ở Kiếm Tông, hắn coi người trong thiên hạ làm quân cờ, thế lực Thiên Phủ lớn như thế, nói diệt liền diệt, loại cảm giác làm chúa tể thương sinh này khiến hắn mê muội.
Nhưng lúc này, hắn phát hiện trước mắt có bao nhiêu mưu lược, vẫn là nói suông, lúc lâm chung, điều hắn nghĩ đến chính là ngày mẫu thân qua đời.
Đó là một căn nhà gỗ đơn sơ, mẫu thân giấu hắn trong lối đi bí mật của căn phòng, còn có đoàn người kia, một vài kẻ võ tu ăn mặc chính phái lại làm ra chuyện không bằng cả súc sinh.
Những người này chỉ vì ban đêm nhàm chán nên cưỡng hiếp giết chết mẫu thân hắn, ha ha, thế giới thật nực cười, ở cái thế giới mạnh được yếu thua này, hắn muốn sống sót, nhất định phải độc ác và vô tình hơn so với bất kỳ ai.
Phụ thân hắn tìm được hắn, chủ nhân của Kiếm Tông, nam nhân năm đó vứt bỏ mẹ con bọn họ một lòng tu hành, hắn hận nam nhân này, nhưng hắn càng hận chính mình vô năng.