Một đường nhanh chóng chạy thẳng về Vạn Niên Khổ Hải, đột nhiên, một đợt tiếng ồn ào vang lên, bóng dáng của Diệp Phàm ẩn giấu, chậm rãi đi đến.
Đây là một chỗ sườn núi nhỏ, bên cạnh có Linh thụ dày đặc vây quanh, Diệp Phàm lặng yên không một tiếng động đứng trên một thân cây ở đó, dưới tàng cây, là một đám người đang vây quanh hai bóng dáng.
Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra ý cười hờ hững, những người này có không ít người quen, thậm chí, còn có hai mục tiêu Diệp Phàm nhất định sẽ giết.
Bị vây quanh là hai nữ tử, một người là thiếu nữ hoạt bát đi cùng với Mạc Thâm, Diệp Phàm không biết tên là gì, hình như gọi là Thải Nhi gì gì đó.
Người còn lại là nữ đệ tử của Linh Phủ, Thanh Diệp!
Trước đó Diệp Phàm còn không nhận ra được, thiếu chút nữa đã giết sạch toàn bộ mấy người Thanh Diệp, dù sao Thanh Diệp cũng cực kỳ hiểu rõ thuật dịch dung, chỉ là hiện tại mặt nạ dịch dung của nàng đã bị người ta lột xuống, khuôn mặt kia xinh đẹp vô song, muốn không nhận ra cũng khó lắm.
Đương nhiên, đối với Thanh Diệp, bọn họ chỉ có thể xem là sơ giao, nếu thật sự muốn giết thì cứ giết, nếu là đệ tử của Linh Phủ, nên có giác ngộ sẽ bị Diệp Phàm chém giết, muốn trách, thì cứ trách sao nàng ta lại ở Linh Phủ.
Mà đối diện hai nữ tử, chính là đệ tử của Kiếm Tông và Thần Hỏa Sơn Trang, đứng đầu chính là Dương Thiệu Đế cùng với nam tử cao lớn của Thần Hỏa Sơn Trang.
Diệp Phàm lẳng lặng nhìn Dương Thiệu Đế, những chuyện xảy ra với Thiên Phủ đều do người này bày mưu tính kế, bất kể thế nào đi chăng nữa, hắn phải giết chết Dương Thiệu Đế là chuyện không thể nghi ngờ, còn có tên nam nhân thô lỗ kia nữa, ngày Dương Nho chết, gã cũng có một phần trách nhiệm, người có thể đến Đế Lâm, cơ bản chính là thiên tài siêu cấp của các đại thế lực Đông Linh Cảnh, nếu giết sạch toàn bộ những thiên tài này, chắc chắn các thế lực kia sẽ vui vẻ vô cùng!
Người, hắn nhất định phải giết, hơn nữa Diệp Phàm tuyệt đối sẽ không để đối phương đơn giản ra đi, nhưng xảy ra trò hay như thế này, hắn rất có hứng thú nhìn một chút.
- Các ngươi muốn làm gì, ta chính là người của Đãng gia Trung Linh Cảnh, Đãng Thiên Nhai là ca ca của ta, các ngươi nếu làm gì ta, Đãng gia ta nhất định sẽ tiêu diệt gia tộc các ngươi.
Đãng Thải Nhi sợ hãi nói.
- Ha ha, Đãng gia? Gia tộc Trung Linh Cảnh đúng là tài đại khí thô, loại trình độ như ngươi cũng có thể ném vào trong Đế Lâm, gặp chuyện ngoại trừ kêu tên gia tộc mình thì còn có thể làm được gì?
Dương Thiệu Đế nghe vậy không khỏi lộ ra ý cười trào phúng.
- Chỉ là nữ nhân ở Đông Linh Cảnh ta đã chơi chán rồi, nữ nhân của Trung Linh Cảnh thì không biết tư vị thế nào, hay là…
Nói đến đây, Dương Thiệu Đế tỉ mỉ quan sát Đãng Thải Nhi, không thể không nói, huyết thống của Đãng gia thật sự vô cùng không tệ, Đãng Thiên Nhai anh tuấn đẹp trai, dáng dấp của Đãng Thải Nhi cũng xinh xắn động lòng người.
So sánh với mấy người Thanh Diệp còn hơi kém một chút, nhưng thả giữa đám người cũng có chút tư sắc khiến người ta sáng mắt.
- Hay là để ta nếm chút mùi vị, xúc tiến tình nghĩa giữa Đãng gia và Kiếm Tông chúng ta.
- Ngươi… Ngươi đồ vô sỉ.
Đãng Thải Nhi phẫn nộ nói.
- Ha ha, ta vô sỉ? Không phải nữ nhân các ngươi sinh ra chính là để nam nhân chúng ta hưởng thụ à? Nếu không tại sao thế giới này lại phân chia nam nữ.
Dương Thiệu Đế cười sang sảng nói, cả khuôn mặt ngập tràn đắc ý, sau đó đưa ánh mắt như sói đói nhìn sang Thanh Diệp:
- Đã nghe danh đệ nhất mỹ nhân của Linh Phủ từ lâu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền, đúng vậy, rất xinh đẹp.
- Thanh Diệp, đi theo ta, hầu hạ ta, ta sẽ không giết ngươi, còn cho ngươi nhiều tài nguyên tu luyện tốt hơn, ngươi chính là nữ nhân xinh đẹp nhất mà ta đã từng nhìn thấy, ta rất thích ngươi.
- Dương Thiệu Đế, lúc diệt Thiên Phủ, Linh Phủ chúng ta cũng trợ giúp các ngươi, hiện tại ngươi lại ra tay với minh hữu từng giúp đỡ, thật sự quá bỉ ổi.
Cả khuôn mặt Thanh Diệp tràn ngập tức giận nói.
- Ha ha, minh hữu? Ha ha ha, Tam Đại Học Phủ các ngươi có khẩu vị không tệ, nếu không phải Kiếm Tông ta cho các ngươi nhiều chỗ tốt như vậy, Tam Đại Học Phủ các ngươi cũng không giúp Kiếm Tông chúng ta, vì vậy giữa chúng ta chỉ có giao dịch mà thôi, hơn nữa đối với một minh hữu lúc nào cũng có thể phản bội, ta chỉ có thể kính nhi viễn chi thôi.
Dương Thiệu Đế nghe vậy không khỏi lắc đầu giễu cợt nói:
- Trong Tứ Đại Học Phủ các ngươi, thật ra ta chỉ vừa mắt được Thiên Phủ, còn Tam Đại Học Phủ khác sớm muộn gì ta cũng sẽ tiêu diệt hết, chỉ là ngươi không đợi được đâu, hoặc trở thành dục nô của ta, ta có thể để ngươi tận mắt nhìn ta leo lên bá nghiệp.
- Nằm mơ đi!
- A, có vẻ như ngươi không nguyện ý, không sao, ta thích phản kháng.
Nụ cười của Dương Thiệu Đế càng thêm đắc ý, lúc này, Đãng Thải Nhi nhìn sang nam tử cao lớn bên cạnh, cất tiếng:
- Lúc trước bằng hữu của ngươi bị thương, là do Mạc Thâm ca ca nhường lại cho ngươi một căn phòng, bây giờ ngươi ra tay với ta, chẳng lẽ ngươi không hề có lương tâm ư?
- Ta tất nhiên có lương tâm, tiểu thư Đãng gia cao quý, ta tên là Lục Đồ, là đệ tử thiên tài của Thần Hỏa Sơn Trang, để báo đáp công ơn tương trợ của ngươi, ta có thể thỉnh cầu Dương công tử tha cho ngươi một mạng, để ngươi trở thành vật riêng tư của ta, ngươi cảm thấy đề nghị này ổn chứ?
- Ngươi, ngươi là súc sinh.
- Ha ha, súc sinh? Không, không, ta cũng không phải là súc sinh, ta chỉ làm một chuyện mà người bình thường sẽ làm, chúng ta tu võ là để làm gì, đương nhiên là để hưởng thụ, để nắm giữ vận mệnh của người khác trong tay, hôm nay ngươi rơi vào tay chúng ta, chính là thù lao do ông trời ban thưởng cho ta đấy.
Lục Đồ nghe vậy không thể không cười sang sảng đáp, sau đó vung tay lên, đệ tử của Thần Hỏa Sơn Trang chậm rãi đến gần hai người Thanh Diệp, đồng thời, đệ tử Kiếm Tông do Dương Thiệu Đế dẫn theo cũng nháo nhào rút kiếm ra, bầu không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Diệp Phàm lẳng lặng đứng trên cây đại thụ, hoàn toàn không ý định ra tay tương trợ, với hắn mà nói, đây chỉ là một vở kịch hay, đương nhiên, lúc Dương Thiệu Đế sắp thành công, hắn sẽ ra tay ngăn cản, không phải vì cứu hai nữ tử Thanh Diệp.
Diệp Phàm không hề có hứng thú với giai thoại anh hùng cứu mỹ nhân, hắn chỉ đơn giản không muốn để Dương Thiệu Đế trước khi chết còn trải qua một lần thoải mái mà thôi, ở chỗ này, người hắn hận nhất chính là Dương Thiệu Đế, so sánh một phen, mấy người Thanh Diệp chẳng là gì cả.
Ào ào!
Dường như trong âm thanh mang đến tin tức, mắt của Diệp Phàm trực tiếp nhìn về nơi cách đó không xa, hiện tại, trận chiến ở phía dưới cũng đã bắt đầu, thực lực của Thanh Diệp và Đãng Thải Nhi cũng không phải dạng không chịu nổi một kích, nhất là Thanh Diệp, đã một năm không gặp, thực lực tăng trưởng rất nhiều.
Tu vi Cương Thể cảnh tam trọng, bạo phát hết toàn lực, cho dù là Cương Thể cảnh cửu trọng cũng có thể đánh một trận, dù sao nàng ta cũng nhận được Chí Tôn truyền thừa, hơn nữa còn là Hỏa Phượng thể, đánh ra một cái phượng viêm, trong thời gian ngắn đám người Dương Thiệu Đế cũng không thể tới gần.
Nhưng cách biệt thực lực cũng rất lớn, Thanh Diệp đúng là thiên tài, nhưng Dương Thiệu Đế cũng là thiên tài tuyệt đỉnh của Đông Linh Cảnh, hơn nữa gã thu hoạch được truyền thừa không tệ trong Đế Lâm, tu vi đã đột phá Cương Thể cảnh lục trọng, đừng nói là Thanh Diệp, cho dù hiện tại Diệp Phàm ở trước mặt gã, gã cũng không thèm để vào mắt.
Rầm!
Một quyền đánh xuống, thân thể của Thanh Diệp bị đánh bay, hai mắt lộ ra khiếp sợ, thực lực của Dương Thiệu Đế chắc chắn đã vượt qua võ tu Cương Thể cảnh cửu trọng, với sức công kích như thế này, chẳng lẽ gã đã có thể đánh một trận với cường giả Siêu Phàm cảnh rồi sao?