Diệp Tàn đeo Huyền Dương Đao, vẻ mặt bình tĩnh đi theo Diệp Phàm, không từ chối người ngoài ngàn dặm, cũng không tươi cười đón ý nói hùa với bất kỳ kẻ nào.
Diệp Quỷ đeo Lăng Hư Kiếm và Huyền Minh Kiếm, trong mắt là sự hờ hững đối với sinh mạng, sát khí thu lại, lạnh lùng tàn khốc.
Diệp Phàm chắp tay hành lễ với Sở Hoàng, sau đó ngồi xuống vị trí của mình. Bắc Cung Tuyết ngồi bên cạnh Sở Hoàng, chớp chớp mắt với Diệp Phàm, dường như nói với hắn đừng quên giao hẹn của bọn họ.
Diệp Phàm mỉm cười, mở quạt giấy ra, hiện ra bốn chữ lớn: Đệ nhất thiên hạ!
Bắc Cung Hàn Tiêu đột ngột nhìn thấy bốn chữ này, suýt nữa phun ra một ngụm máu. Hắn có nghe thủ hạ kể sơ qua về tình hình của Diệp Phàm ở Văn Hương Thức Nhân. Hắn vốn còn không tin. Dù sao Diệp Phàm cho hắn cảm giác vẫn luôn là hào sảng thận trọng vững vàng, khiêm tốn có tài.
Bây giờ vừa nhìn thì hay rồi, cao ngạo hoàn toàn không để ý tới quy định. Nhưng người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết bốc đồng, có nhuệ khí là chuyện tốt. Bắc Cung Hàn Tiêu càng thấy thoả mãn với vị phò mã mà mình đã chọn.
Bắc Cung Hàn Tiêu không giống với hoàng đế bình thường. Dù sao hắn cũng sinh ra từ trong dân dã, dưới gối chỉ có ba nhi tử và một nữ nhi. Con trai trưởng và con trai thứ hai một người mới sinh đã bị bệnh chết, một người bị thích khách giết chết, chỉ còn lại có một đứa con gái Bắc Cung Tuyết và con trai Bắc Cung Thanh Thiên.
Bắc Cung Tuyết chính là đầu quả tim của hắn, bảo bối nâng trong bàn tay. Tên Triệu Quang Địch là loại người thế nào, hắn đều biết rõ, sao có thể để Bắc Cung Tuyết gả cho một kẻ vô liêm sỉ như thế được.
Nhưng đối phương đã ép đến mức này, hắn không đồng ý với cuộc so tài này cũng không được. Sợ rằng Thượng Quan Phi Độ và đám thanh niên kia còn kém hơn một chút. Nhưng có Diệp Phàm ở đây, hắn cơ bản không cần lo lắng.
Diệp Phàm trở lại chỗ ngồi, thị nữ đứng bên cạnh đi tới rót rượu cho hắn, sau đó trở lại vị trí. Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào vẻ mặt khó coi của Triệu Quang Địch phía trước, không khỏi cười tươi hơn.
Triệu Quang Địch nhìn Diệp Phàm, trong lòng giận dữ. Đêm qua, sau khi trở về, hắn thật sự buồn bực cả đêm, thật vất vả mới bình tĩnh lại được. Bây giờ nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của Diệp Phàm, hắn hận không thể lập tức nghiền Diệp Phàm ra thành tro.
Quá nhục nhã. Từ khi hắn tu hành đến bây giờ, chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy. Chỉ có máu tươi mới có thể rửa sạch được nỗi nhục này.
Chẳng bao lâu, tất cả các gia tộc đã vào chỗ ngồi. Nữ tử tuyệt mỹ, nam tử đẹp trai ngồi trong quảng trường đãi khách của hoàng cung, khắp nơi đều trở thành phong cảnh tuyệt vời.
Thượng Quan Thính Vũ và Triệu Linh Nhiên tất nhiên cũng có mặt ở đây. Thượng Quan Thính Vũ nhìn thấy Diệp Phàm, chỉ mỉm cười lịch sự, có chút xa cách. Hai mắt Triệu Linh Nhiên lại giống như có thể phóng ra điện, hoàn toàn không che giấu ý định quyến rũ Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn Triệu Linh Nhiên và Thượng Quan Thính Vũ, trong lòng không khỏi nghi ngờ, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Triệu Linh Nhiên là một tiểu cô nương, ngươi quyến rũ ta trắng trợn như thế, có phải quá đáng không? Lát nữa bản công tử còn phải lên sân đấu. Ngươi khiến cho ta nhiệt huyết dâng trào trước sao? Đây xem như một cách cổ vũ khác à?
Trong lòng Diệp Phàm âm thầm phỉ nhổ.
Sở Quốc có năm đại công tử, cũng có bốn đại mỹ nhân, đó là Bắc Cung Tuyết, Triệu Linh Nhiên, Thượng Quan Thính Vũ cùng với Đông Hoàng Thiến Thiến.
Trong bốn nàng, Bắc Cung Tuyết đẹp nhất, Triệu Linh Nhiên yêu mị nhất, Thượng Quan Thính Vũ tao nhã nhất, Đông Hoàng Thiến Thiến cao ngạo nhất.
Mỗi người đều có nét đặc sắc riêng của mình, rất được các công tử Hoàng Đô truy đuổi.
Bữa tiệc lần này, càng làm cho không ít nam tử trẻ tuổi được mở rộng tầm mắt, trong lòng ngứa ngáy.
- Các vị, bữa tiệc lần này chủ yếu là để hoan nghênh ngũ hoàng tử Hán Quốc đường xa đến đây, đồng thời cũng là một lần so tài hữu nghị giữa Sở Quốc ta và Hán Quốc. Nào, chúng ta cạn trước một chén!
Sở Hoàng đứng lên, giơ chén rượu trong tay lên.
Đám người nghe vậy, lúc này cũng đứng lên, tất cả nâng chén uống cạn. Sau một chén rượu này, bữa tiệc bắt đầu.
Mặc dù so tài võ kỹ là mục đích của bữa tiệc lần này, nhưng bữa tiệc vẫn pr có dáng vẻ của bữa tiệc, đầu tiên là có thị nữ xinh đẹp nhảy múa, sau đó mới bước vào cao trào.
- Sở Hoàng, ta sớm nghe nói Sở Quốc trong cảnh ca múa mừng thái bình, tướng sĩ ở biên quan không rõ mạnh tới mức nào, nhưng văn hóa giải trí lại có một không hai, đứng đầu sáu nước. Hôm nay vừa nhìn, quả nhiên là thế.
Triệu Quang Địch chắp tay nói, trong giọng điệu lộ rõ sự châm chọc. Bầu không khí trong bữa tiệc lập tức trở nên vi diệu.
Bắc Cung Hàn Tiêu tất nhiên sẽ không so đo với Triệu Quang Địch, thân phận không giống nhau, lúc này mỉm cười nhìn đám người phía dưới.
Diệp Phàm cười nói:
- Không trách được hôm qua nhìn thấy ngũ hoàng tử ở Văn Hương Thức Nhân, xem ra một Hán Quốc lớn như vậy, ngay cả một thanh lâu cho ra hồn cũng không có. Đường đường là hoàng tử đi tới Sở Quốc ta tự nhiên lại sốt ruột như vậy. Vương triều như vậy, cho dù binh sĩ ở biên cương có mạnh hơn nữa, cũng không thể làm cho quốc thái dân an.
- Về điểm này, Hán Quốc quả thật cần phải học tập Sở Quốc chúng ta.
Diệp Phàm vừa dứt lời, không ít người đều mỉm cười đón ý nói hùa. Bắc Cung Hàn Tiêu nháy mắt với Diệp Phàm. Gương mặt Bắc Cung Tuyết đỏ bừng, đôi mắt to chớp chớp như đang khen Diệp Phàm vậy.
- Thật hay cho một vương gia của Sở Quốc, miệng lưỡi sắc bén, chúng ta tu võ, lúc này lấy võ đạo làm đầu. Tuy ta ở vương triều Đại Hán chỉ là hoàng tử không có danh tiếng, nhưng hôm nay vẫn cố ý tới mời các vị thanh niên tuấn kiệt Sở Quốc chỉ giáo.
Triệu Quang Địch cao giọng nói, lại nhìn về phía Bắc Cung Tuyết:
- Ta sớm nghe nói Sở Quốc công chúa xinh đẹp khuynh thành, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Lần này ta cố ý mang theo quyền sở hữu ba tòa thành trì làm sính lễ cầu cưới công chúa.
- Ta nghĩ trong Sở Quốc không có bất kỳ một nam tử trẻ tuổi nào có thể hơn được ta. Vì vậy hôm nay ta khiêu chiến thiên hạ, nếu có người nào có thể thắng ta, ta tất nhiên không có tư cách thu được đệ nhất mỹ nhân như vậy. Nếu không có người nào có thể thắng ta, chứng minh ta với công chúa rất xứng đôi, tin tưởng Sở Hoàng sẽ không đến mức từ chối nhân duyên do ông trời tác hợp như vậy.
- Ha ha, nếu ngũ hoàng tử Hán Quốc thật sự có thể chiến thắng được thanh niên tuấn kiệt của Sở Quốc ta, ta tất nhiên cam tâm tình nguyện tác hợp cho các ngươi. Nhưng nếu không thắng nổi, chỉ có thể chứng tỏ ngũ hoàng tử còn chưa đủ tư cách.
Bắc Cung Hàn Tiêu nói có phần ám chỉ.
- Được, vậy để cho ta xem thử một Sở Quốc lớn như vậy, có thể tìm được một người khiến cho ta không đủ tư cách hay không.
Triệu Quang Địch cao giọng nói, sau đó xoay người nhìn về phía thế hệ trẻ tuổi của tất cả gia tộc:
- Chỉ có người thắng được thị vệ của ta, mới có tư cách đánh với ta một trận!
Hắn nói xong, ngồi xuống. Ba người đứng phía sau hắn bước ra. Mỗi người đều khoảng chừng hai mươi tuổi, khí tức hùng hậu, kém nhất cũng là Ngưng Thể cánh cửu trọng. Còn có một người là Nhập Cương cảnh nhất trọng, một người là Nhập Cương cảnh nhị trọng.
Hai thị vệ bị Diệp Tàn Diệp Quỷ giết chết hôm qua không thể so sánh được vứoi ba người này. Triệu Quang Địch đi dạo kỹ viện không dẫn theo bọn họ, đây là cường giả thiên tài chân chính có thể khiêu chiến vượt cấp.
Từ điểm này có thể nhìn ra được Sở Quốc và Hán Quốc quả thật có chênh lệch rất lớn. Trong thế hệ trẻ tuổi Sở Quốc, ngoại trừ Thượng Quan Phi Độ là Nhập Cương cảnh nhất trọng, những người khác gần như đều là Ngưng Thể cảnh cửu trọng. Nếu không có Diệp Phàm ở đây, sợ rằng Bắc Cung Hàn Tiêu không có cách nào thản nhiên như vậy.
Đám người thấy thế, lúc này mỗi người bắt đầu bước ra khiêu chiến. Đây là một cuộc chiến vì tôn nghiêm của Sở Quốc. Người không có thực lực cơ bản sẽ không bước ra cho thêm mất mặt xấu hổ. Người đầu tiên đi ra không phải ai khác, chính là thiên tài đứng đầu Đông Hoàng gia - Đông Hoàng Vũ.
Trong lòng Đông Hoàng Vũ tính toán không tệ, người đầu tiên khiêu chiến chính là Ngưng Thể cảnh cửu trọng bên đối phương, trong cùng cấp, hắn vẫn có lòng tin đối phó được bất kỳ kẻ nào.
Chỉ cần thắng người này, đến lúc đó cho dù hắn thua những người phía sau, cũng không tính là mất mặt.
Tình hình hiện tại đã rất rõ ràng, lần chiến đấu này gần như đều dựa cả vào một mình Thượng Quan Phi Độ. Bọn họ đều là người qua đường, dù sao bọn họ còn chưa đột phá Nhập Cương, bảo bọn họ đi đấu với cường giả Nhập Cương cảnh, chắc chắn sẽ thua.
Nhập Cương cảnh và Ngưng Thể cảnh là chênh lệch cả một cảnh giới lớn, khiêu chiến vượt cấp làm gì dễ dàng như vậy. Hơn nữa đối phương vẫn có cường giả Nhập Cương cảnh nhị trọng.
Cho dù hắn thích Bắc Cung Tuyết, nhưng lúc này chỉ có thể nhìn Bắc Cung Tuyết gả cho người khác, hắn không ngăn cản được.
Triệu Quang Địch thấy thế, nhếch môi cười giễu cợt. Tất cả đều cho rằng Sơn Quỷ - Ngưng Thể cảnh cửu trọng là yếu nhất, nhưng không biết Sơn Quỷ chính là hậu nhân của Huyết Quỷ tộc một nhánh của Nhân tộc thượng cổ. Với năng lực thiên phú huyết mạch của hắn, hoàn toàn có thể quét ngang đám thanh niên Sở Quốc.