Vô Địch Thiên Đế

Chương 448: Vũ tư lệnh

Chương Trước Chương Tiếp

- Ngươi mơ đẹp thật đấy.

Diệp Phàm hờ hững nói, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi, Lạc Tố Tố ngay lập tức sửng sốt, rồi xấu hổ, ta mơ cái gì? Chính bản thân ngươi háo sắc nhìn chằm chằm ta, còn nói ta mơ đẹp, ta mơ cái gì đẹp chứ? Hơn nữa, nếu thật sự như vậy, người thiệt thòi là ta cơ mà?

Càng nghĩ Lạc Tố Tố càng tức giận, làm gì có người chịu thiệt thòi giống như Diệp Phàm cơ chứ, nàng chính là đệ nhất mỹ nhân của Thần Nguyên Học Phủ, Trung Linh Cảnh có bao nhiêu thiên tài quỳ gối dưới gấu quần nàng, vậy mà Diệp Phàm lại khinh thường nàng như thế, thật sự quá ghê tởm.

Xấu hổ hừ một tiếng, Lạc Tố Tố hơi buồn bực ngồi một bên, âm thầm chờ đợi rời khỏi nơi đây, cách xa Diệp Phàm một chút, ai thèm có quan hệ gì với ngươi chứ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Diệp Phàm vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, Lạc Tố Tố tức giận ngồi một bên, dần dần bị một cơn mơ màng đột kích, mí mắt nặng nề, nằm rạp trên mặt đất muốn thiếp đi.

Nhưng đúng lúc này, một bàn tay mang theo sức lực mạnh mẽ bắt được nàng, kéo một cái, Lạc Tố Tố cảm giác được mình bị người ta ôm vào trong ngực, mùi vị này, Diệp Phàm!!

Hiện tại Lạc Tố Tố tức giận hết sức, hắn lại dám ra tay làm loạn với nàng trong lúc này, không phải trước đó còn cực kỳ kiêu ngạo à, thật ghê tởm, ngụy quân tử.

Nghĩ tới đây, nguyên lực của Lạc Tố Tố bùng nổ, chân dài nhấc lên, mũi chân hướng về phía sau lưng Diệp Phàm đá tới.

Sắc mặt Diệp Phàm vô cùng nghiêm túc nhìn ảo ảnh trước mắt, đột nhiên một chiếc đùi xinh đẹp không tưởng nổi xuất hiện che khất tầm mắt hắn, hắn sững sờ, sau đó đỡ lấy mũi chân chỉ cách hắn vài phân, tay trái ngăn lại, Diệp Phàm nghiêm nghị nói:

- Ngươi lên cơn gì vậy.

- Yêu râu xanh, ngươi còn có mặt mũi để hỏi ta.

Lạc Tố Tố lùi sang một bên, rời khỏi người Diệp Phàm, cả khuôn mặt tràn ngập tức giận.

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi im lặng:

- Khi nãy có một con sắc quỷ muốn đè ngươi, ta mới kéo ngươi qua, đúng là kẻ không biết phân biệt tốt xấu, không biết rõ lòng người.

- Sắc quỷ cái gì chứ, nếu có sắc quỷ thì kẻ đó chính là ngươi, Diệp Phàm, ngươi còn dám giả vờ.

- Lúc nãy còn ở đây.

Diệp Phàm chỉ tay vào chỗ trước đó xuất hiện ảo ảnh, giờ phút này nơi đó không còn cái gì nữa, đến nỗi Diệp Phàm cũng không có cách nào phát hiện ra nó trong một thời gian ngắn, con sắc quỷ này có đạo hạnh cao thâm, hơn nữa còn có thể thần không biết quỷ không hay vòng qua trận pháp dò xét của hắn mà bay vào.

- Có cái gì đâu? Diệp Phàm, ngươi đừng có gạt ta.

- Ngươi là đồ ngu à? Ta mà muốn ngươi còn cần chờ đến lúc ngươi ngủ mới ra tay đánh lén à? Ngươi cảm thấy ngươi là đối thủ của ta sao? Chỉ cần ta nghĩ, ngươi có thể phản kháng lại ta à?

Diệp Phàm hơi im lặng.

- Cả ngày ngươi chỉ suy nghĩ như vậy? Nếu ngươi muốn, ta có thể thành toàn cho ngươi.

- Ngươi…

Lạc Tố Tố nghe vậy không thể không tức giận, nàng chưa từng tủi thân như thế này, tại Trung Linh Cảnh, nàng chính là thiên chi kiêu tử, chúng tinh phủng nguyệt, tới trước mặt Diệp Phàm, người này căn bản không biết thương hương tiếc ngọc là gì.

- Ngươi như vậy nhất định không có nữ nhân nào thích ngươi.

Lạc Tố Tố tức giận nói.

- Không phiền ngươi phí tâm.

Diệp Phàm hờ hững nói, sau đó tay phải ấn lên vách tưởng, hỏa diễm từ trong tay hắn chậm rãi truyền vào trong vách tường, sau đó dưới sự khống chế của hắn, lan ra xung quanh toàn bộ hang động.

Lúc Lạc Tố Tố chuyển động nguyên lực ngăn cản nóng bỏng, rất nhanh, một bóng đen bị hỏa diễm của Diệp Phàm bức ra, tràn đầy căm hận nhìn Diệp Phàm:

- Ngươi ép ta ra, ha ha ha ha ha ha, ngươi ép ta ra, ta muốn giết người, a, ta muốn giết người, vui quá, vui quá.

Bóng đen thốt lên lời nói không có logic, bên trong hang động, khiến người ta cực kỳ sợ hãi, Lạc Tố Tố nghe thấy giọng nói kia vang lên từ phía sau, nhịn không được kêu lên một tiếng, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Diệp Phàm, ôm cánh tay hắn run rẩy.

Dù sao nàng chỉ là một nữ tử hai mươi tuổi, đối với những thứ như quỷ hồn tất nhiên sẽ sợ hãi.

Tay phải của Diệp Phàm bị ôm lấy, rồi bị Lạc Tố Tố kéo từ trên vách tường xuống, hỏa diễm xung quanh trực tiếp bị dập tắt, trên mặt Diệp Phàm lập tức xuất hiện mấy đường hắc tuyến, cái này con mẹ đó đến để gây trở ngại chứ trợ giúp gì được.

Lần đầu tiên Diệp Phàm cảm thấy đau đầu với một nữ nhân, không phải chỉ là một con quỷ thôi sao? Dù sao ngươi cũng là một cường giả Cương Thể cảnh, còn phải sợ đến như vậy à?

- Người đẹp, người đẹp, chậc chậc, đẹp quá, đẹp quá đi mất, khặc khặc khặc, ta muốn ngươi, nhanh, nhanh lên cho ta, ta muốn ngươi, vậy mà ngươi lại ôm tay nam nhân khác, thật đáng giận, ta muốn giết các ngươi, ta muốn giết chết toàn bộ các ngươi.

- Không, không thể giết nàng, nữ nhân này thật xinh đẹp, ta phải hưởng thụ thật tốt, không thể giết, không thể giết.

- Giết, tại sao không thể giết, giết xong bắt hồn phách ra, ta sẽ có thể làm, ha ha ha ha, ta sẽ có thể làm, ha ha ha ha ha!

Quỷ hồn giống như phát điên, cũng giống như một người có nhân cách phân liệt, thốt lên lời nói khiến người ta sợ hãi, Lạc Tố Tố bị dọa đến nỗi ôm chặt Diệp Phàm, vốn dĩ nàng cũng không phải quá nhát gan, nhưng trải qua hai lần kinh hồn bạt vía liên tục, nàng thật sự sợ hãi.

Diệp Phàm cảm nhận được sự mềm mại trên cánh tay, trong lòng âm thầm bình luận: Rất hùng vĩ.

Nhưng Diệp Phàm khôi phục tỉnh táo từ bên trong suy nghĩ kiều diễm kia, hỏa diễm trên tay trái của hắn ngưng tụ một lần nữa, sau đó, hắn tung một chiêu về phía bóng đen:

- Phàm là quỷ hồn, đa phần trước khi chết cũng là người chết oan chết uổng, oán khí bất diệt, trước đây các ngươi cũng có thể xem là người đáng thương, nhưng đây không phải là lý do để các ngươi sau khi chết lạm sát người vô tội.

- Oan có đầu, nợ có chủ, cho dù làm quỷ cũng nên tìm đúng kẻ thù, mà các ngươi lại cam nguyện làm một tên lệ quỷ giết người vô số, các ngươi đáng chết.

Hỏa diễm phun trào, ngay lập tức, toàn bộ sơn động hoàn toàn bị hỏa diễm bao trùm, đồng thời, bên người của hắn và Lạc Tố Tố xuất hiện băng sương, bảo vệ hai người.

Lúc này bóng đen hóa thành âm phong, âm mưu phá hủy hỏa diễm của Diệp Phàm, nhưng hỏa diễm của Diệp Phàm đã đạt đến Huyền phẩm, căn bản không phải loại quỷ hồn có thể ngăn cản, cho dù con lệ quỷ này đã có đạo hạnh cũng chỉ cầm cự được mười hơi đã hồn phi phách tán.

Bịch.

Một tiếng động vô cùng thanh thúy phát ra, Diệp Phàm nhấc tay trái lên, đồ vật rơi xuống kia liền bay đến trên tay Diệp Phàm, đây là một cái lệnh bài, không biết được chế tạo từ chất liệu gì, trên mặt có dấu vết loang lổ, hiển nhiên đã có niên đại từ lâu, hẳn là bảo vật trước đây của sắc quỷ, sau khi chết hóa thành lệ quỷ vẫn đi theo thần hồn của gã như cũ.

Trên lệnh bài có khắc một chữ vũ, ngoài ra không có gì đặc biệt, Diệp Phàm hơi suy tư, Vũ, bên trong Thiên Vũ Đại Lục chỉ có Vũ Tư Lệnh của thế lực kia, chẳng lẽ đây chính là người bên trong thế lực đó?

Đế Lâm đã tồn tại cực kỳ lâu, mà người có thể tiến vào Đế Lâm không có chỗ nào mà không phải là thiên tài nổi tiếng, nếu người của thế lực kia tiến vào đây, vậy lệnh bài này rất có thể là Thiếu chủ lệnh của thế lực đó, nếu vậy, mai sau vật này chắc chắc sẽ có tác dụng lớn.

Không nghĩ nhiều thêm, vật này có thể là của thế lực kia hay không, Diệp Phàm cũng không dám đảm bảo, chỉ khi đến được Trung Linh Cảnh, sau khi thực sự tiếp xúc đến thế lực đó, hắn mới có thể biết rõ, tùy tiện thu hồi lệnh bài, Diệp Phàm cảm nhận sự ấm áp trên tay, không khách khí đặt tay mình lên eo nhỏ của Lạc Tố Tố.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)