Vô Địch Thiên Đế

Chương 445: Đan điền nạp vật

Chương Trước Chương Tiếp

Nếu như một người mất đi ký ức nàng cũng không có đi qua, nàng có thể không có tình cảm, không có thù hận, không có thiện ác, nhưng nàng ngay cả tồn tại của mình cũng mất đi thì đến cuối cùng mà nói có tính là gì đâu?

Đại đạo bắt đầu là vì Thiên Đạo, Thiên Đạo vô tình không có đi qua, không có tương lai, không có tình cảm, nó chính là một cái đạo.

Tu đạo đến cuối cùng không phải là thành Thiên Đạo sao? Thế nhưng...

Lạc Tố Tố từ bỏ, bậc thang thứ năm này có thể thu hoạch được truyền thừa rất tốt.

Mà lúc này Diệp Phàm rốt cục cũng động:

- Người sống một đời không rõ thị phi đen trắng, không hiểu thiện ác tốt xấu còn có thể làm người sao? Ta tu đạo cũng không phái lấy mình tu thành đạo mà là chưởng khống Thiên Đạo, thân có thành tựu sự nghiệp vô thượng, thiện niệm mà nói, không bỏ.

Không bỏ, không sai, đây chính là Diệp Phàm, coi như không có được truyền thừa khác hắn vẫn không mất đi bản tâm của bản thân, hắn tu hành không phải vì đạo mà vì đứng ở đỉnh thế giới nhìn phong cảnh trên trời cao một chút.

Một vì đạo, có thể mất đi thù hận?

Vốn dĩ Diệp Phàm cho rằng mình sẽ bị trực tiếp đào thải, mất đi tư cách truyền thừa, không nghĩ tới thanh âm Thiên Đạo kia vang lên lần nữa.

- Ân oán rõ ràng mới là nhân sinh, nếu như ta mất thù hận người bên cạnh ta chết uổng phí làm sao có thể nhắm mắt? Người tu đạo muốn chết đi hóa thành bụi đất sao, liền muốn ân oán rõ ràng, có ân báo ân, có oán báo oán, ta tuyệt đối sẽ không vì đại đạo mà từ bỏ thù hận, ngươi như vậy không phải ta, không mất!

Diệp Phàm nghe vậy cũng cao giọng nói.

Một vì đạo có thể mất đi tình ái?

- Người ta lấy mạng của mình để đổi cho ta một đời, lúc này ta lấy mệnh trả cho nàng một đời, không mất!

Một vì đạo có thể mất đi kiên trì?

- Ta kiên trì chính là ta nói, nói nếu có thể mất thì vì sao lại tu đạo? Không mất!

Một vì đạo có thể quên đi ký ức?

- Tức sinh tại đời, không vong ân, không quên nghĩa, cha mẫu ta nuôi ta trưởng thành ta không thể quên đi họ, huynh đệ ta thành tâm thành ý đợi ta, ta không thể quên mất bọn họ, người ta thương vì ta mà phấn đấu quên mình ta không thể quên đi các nàng, ký ức không thể mất!

Liên tiếp năm cái đều bị Diệp Phàm cự tuyệt, Lạc Tố Tố đứng trên bậc thang ngây ngốc nhìn Diệp Phàm, nàng mới vừa cự tuyệt một cái liền đứng trên thềm đá thứ năm, sau đó đại đạo âm thanh căn bản không xuất hiện. Nhưng vì sao Diệp Phàm đứng ở tầng thứ nhất có thể liên tục trả lời năm vấn đề?

Một vì đạo có thể mất đại nghĩa?

- Người không rõ đại nghĩa tức là cường giả, nhưng ác đồ tức là tu đạo, nhưng tu hành mà không có đại nghĩa, người người đều vứt bỏ thì người trên thế giới này đều là người hèn nhát, hèn nhát không xứng tu đạo. Không mất.

Diệp Phàm chém đinh chặt sắt nói, một câu nói kia nghe rất buồn cười nhưng Lạc Tố Tố lại tin không chút nghi ngờ, bởi vì trong giấc mộng kia Diệp Phàm đã vì đại nghĩa mà ác chiến đến chết, người này nếu trở thành cường giả cũng là một đại trượng phu thẳng thắn cương nghị.

Vì tập thể có thể hy sinh bản thân?

Diệp Phàm và Lạc Tố Tố cũng không nghĩ đến vấn đề đằng sau lại không phải là thành đạo mà là một vấn đề bản thân và tập thể, loại vấn đề này rất khó trả lời.

- Bằng bản tâm thời gian nào đó phân chia bản thân tập thể, nếu vì thương sinh đại trượng phu không sợ sinh tử nâng lên một mảnh Thương Khung, nếu vì thương sinh cần hi sinh người bên cạnh ta thì cái thương sinh kia có thể diệt.

Diệp Phàm lắc đầu nói, lần này thanh âm Thiên Đạo trầm mặc xuống, Lạc Tố Tố giống như nhớ tới Lý Tinh Vũ, người đệ nhất Thần Chi đại lục kia cuối cùng hắn đã chọn chiến tử, cũng không muốn dùng nữ nhân của mình đi đổi lấy một tia hy vọng từ kẻ địch.

Loại người này có lẽ không trở thành lãnh tụ tốt nhưng tuyệt đối là người chân thật nhất, vì đại nghĩa hiến thân mình rất bình thường nhưng đại nghĩa không phải tất cả, không có người muốn vì hắn bỏ ra tất cả, hoặc có lẽ là dựa vào cái gì hắn phải vì thế mà bỏ ra tất cả?

Sau khi trầm mặc Cửu Thiên Thê vậy mà chậm rãi biến mất, sau đó Diệp Phàm đã đứng ở vị trí ngay phía trước bia đá, mà Lạc Tố Tố thì chỉ bước về phía trước nhiều hơn một bước mà thôi.

Diệp Phàm biết rõ hắn không thông qua tất cả khảo nghiệm, chí ít là vấn đề cuối cùng hắn cũng không trả lời rất tốt, đương nhiên đây chính là Diệp Phàm, cho dù hắn biết rõ đáp án như thế nào thì tốt hơn nhưng hắn sẽ không làm vậy, huống hồ coi như hắn có làm cũng vô dụng, lời nói ngươi là thật lòng hay nói dối thì trận pháp truyền thừa này cũng dễ dàng phát hiện ra.

Trên tấm bia đá vô số thần văn bắt đầu điên cuồng tiến vào trong thân thể Diệp Phàm, chỉ có một ít đi vào thân thể Lạc Tố Tố, Lạc Tố Tố cũng không có ghen ghét, ở một phương diện khác nàng không thể không thừa nhận Diệp Phàm xác thực là mạnh hơn nàng.

Thời điểm trả lời những vấn đề kia kỳ thật có nhiều thứ Lạc Tố Tố rất khó lựa chọn lấy hay bỏ, chỉ là nàng tự tê dại bản thân muốn thu hoạch được càng nhiều truyền thừa, nhưng Diệp Phàm lại có thể kiên trì giữ vững bản tâm như cũ, đây chính là chênh lệch.

Loại thần văn này…

Diệp Phàm cảm giác có chút quen thuộc thẳng đến khi thể nội Thiên Đế Đồ Lục tự phát vận chuyển, Diệp Phàm bừng tỉnh, thần văn này vậy mà vô cùng tương đồng với Thượng Thần Văn của Thiên Đế Đồ Lục.

Chẳng lẽ chủ nhân mộ hoang có quan hệ với Thiên Đế Đồ Lục? Hẳn là không sai, phải biết là đủ loại khảo nghiệm lần này vậy mà không kích động Thiên Đế Đồ Lục dù chỉ một chút, theo lý thuyết thời điểm hắn tiến vào trong mộng cảnh đã từng câu thông qua Thiên Đế Đồ Lục, loại truyền thừa này cho dù có mạnh hơn nữa cũng không có khả năng xóa đi tồn tại của Thiên Đế Đồ Lục không chút dấu vết.

Người này rốt cuộc là ai? Thiên Đế Đồ Lục và hắn có quan hệ gì?

Thần văn không ngừng tiến vào trong thân thể Diệp Phàm, sau đó một bộ pháp quyết kỳ quái tiến vào trong thần hồn Diệp Phàm, loại pháp quyết này cực kỳ kỳ lạ, không phải công pháp tu luyện, cũng không phải công pháp luyện thể, càng không phải là võ kỹ, cũng là không phải loại công pháp phụ trợ Đại Diễn Thiên Quyết đặc thù kia.

Loại pháp quyết này giống như có thể khiến cho trên người Diệp Phàm mang theo một loại đạo vận đặc thù, loại đạo vận này không cố định sẽ căn cứ vào nhu cần của Diệp Phàm mà đến.

Là công pháp ẩn nấp? Cũng không phải.

Rất kỳ quái, Diệp Phàm có chút không hiểu rõ, nơi truyền thừa cường hoành như vậy lại cho hắn một đoạn pháp quyết đầu voi đuôi chuột như vậy, chính là đơn giản cải biến đạo vận của bản thân?

Đoạn pháp quyết này còn có một cái tên vô cùng vang dội: Thái Sơ Hóa Vật Quyết.

Nghe thì có vẻ như là pháp quyết cường hoành đến không có cách nào tin tưởng, trên thực tế Diệp Phàm nghiên cứu cả nửa ngày quả thực cũng không rõ ràng tác dụng của nó.

Ngược lại nhìn bộ dáng hưng phấn của Lạc Tố Tố, có lẽ là nàng có chỗ tương đối tốt, chẳng lẽ bởi vì chính mình đã phủ định quá nhiều nên truyền thừa này cũng giống như trò đùa đối với hắn?

Lắc đầu có chút bất đắc dĩ, trong lòng âm thầm xem pháp quyết này khả năng là dùng để dọa người. Được rồi, không nghĩ được cũng lười nghĩ, tâm tính Diệp Phàm tương đối tốt, những thần văn này ngoại trừ mang lại cho hắn Thái Sơ Hóa Vật Quyết bên ngoài còn trả lại cho hắn một cái kinh hỉ khác.

Đan điền, đan điền Diệp Phàm vậy mà như kỳ tích lại ngưng tụ một lần nữa, đồng thời có một hạng năng lực cực kỳ kỳ hoa – nạp vật!

Trong đan điền Diệp Phàm xuất hiện một cái hình cầu từ thần văn màu vàng quay chung quanh, cụ thể nội bộ khối cầu này thế nào Diệp Phàm cũng không có năng lực nhìn thấy, nhưng hắn biết rõ tác dụng của khối cầu này chính là vật phẩm có thể chứa đồ, trước mắt mà nói chí ít có thể thả vào đồ vật mấy trăm mét vuông, cũng chống đỡ được một cái trữ vật giới chỉ siêu cấp.

Trọng yếu nhất là tính bí mật, ai có thể nghĩ tới đan điền của hắn còn có thể giấu đồ vật?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)