Vô Địch Thiên Đế

Chương 441: Bố trí đại nghĩa

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Phàm có chút giật giật thân thể, ký ức Lý Tinh Vũ hiển nhiên càng sâu sắc hơn ký ức của Thiên Vũ đại lục khiến hắn cơ hồ xác định mọi thứ ở Thiên Vũ đại lục chỉ là một giấc mộng, thậm chí hắn thử sử dụng tâm pháp tu luyện Mệnh Thần Thuật cũng không có bất kỳ tác dụng gì.

Thiên Đế Đồ Lục cũng hoàn toàn không có ở đây, nếu như Thiên Vũ đại lục chỉ là một giấc mộng thì loại kỳ vật Thiên Đế Đồ Lục không có khả năng biến mất không còn lại gì như vậy. Hơn nữa hắn cũng cảm giác rõ ràng đan điền mình vô cùng cường hoành, thực lực hắn có thể tiếp cận thực lực Tiên Nhân.

Suy nghĩ chuyển động, Thần Chi đại lục vào mười năm trước, lóe lên một cánh cửa thông tới dị giới. Vốn dĩ tất cả mọi người cao hứng bừng bừng đi thăm dò thế giới mới, thẳng đến khi hắc triều vô tận chen chúc tới, thẳng đến khi Thần Chi đại lục bị hắc triều không ngừng quét sạch.

Vương triều Thiên Long là vương triều mạnh nhất Thần Chi đại lục, cũng là Tịnh Thổ duy nhất ở Thần Chi đại lục sau mười năm, toàn bộ đại lục đã gần như diệt tuyệt, chín mươi phần trăm lục địa bị Đồ Lục, bên trong vương triều Thiên Long tụ tập tất cả sinh linh còn sót lại của Thần Chi đại lục.

Mà Lý Tinh Vũ, vua triều hoàng Thiên Long, người mệnh danh đệ nhất Thần Chi đại lục mười ngày trước bị thiên hoàng tà ma ngoại đánh bại, thậm chí đại lục đã không có phần thắng.

Lý Tinh Vũ tức Diệp Phàm nắm chặt tay, trong lòng tràn đầy bi phẫn, hắn không biết ngoại giới đã xảy ra tình huống gì, giật giật tay phải, trong lòng bàn tay truyền đến một loại cảm giác thoải mái dễ chịu, sau đó Diệp Phàm nhìn về phía bên trái, đây là một nữ tử mỹ lệ đến mức khiến cho người ta ngạt thở, nàng cũng là đệ nhất mỹ nhân toàn bộ Thần Chi đại lục, là người Lý Tinh Vũ dành tình cảm chân thành, hoàng hậu của vương triều Thiên Long Lạc Bắc Thanh.

Lạc Bắc Thanh tức Lạc Tố Tố lúc này mở mắt, trong mắt nàng là một nam tử suất khí, giống nam nhân trong mộng của nàng y như đúc, thiên tài Đông Linh Cảnh Thiên Vũ đại lục, Lạc Tố Tố có chút khóc cười, chỉ là tùy ý trong giấc mộng lại trở thành người xa lạ với Tinh Vũ, mình thật là đấng chết.

Nàng ôm chặt Diệp Phàm, Lạc Tố Tố dịu dàng nói:

- Tinh Vũ ca ca, người cuối cùng cũng tỉnh lại, thân thể ngươi thế nào rồi?

- Bắc Thanh, ta không sao, có chi pháp âm dương bồi nguyên Bạch Nhứ của ngươi, thương thế này không tính là gì.

Lạc Tố Tố nghe vậy sắc mặt không khỏi đỏ ửng:

- Tinh Vũ ca ca, ta là vì cứu ngươi, hừ, ngươi lại có ý đồ xấu.

- Ha ha, nhìn Bắc Thanh ta liền không nhịn được.

Diệp Phàm rút tay ra khỏi tay Lạc Tố Tố, mặc lại y phục hoàn chỉnh cao giọng nói:

- Tình huống bên ngoài như thế nào?

- Ta cũng không biết, mười ngày nay ta vì thương thế của ngươi nên chỉ một mực hầu hạ bên cạnh.

Sắc mặt Lạc Tố Tố đỏ bừng, cũng cầm quần áo lên mặc chỉnh tề, lúc này hai người cùng nhau đi ra ngoài. Hai người ăn mặc trang phục vô cùng lộng lẫy, Diệp Phàm một đường đi thẳng tới Vương Long điện vương triều Thiên Long, giờ phút này đã có không ít cường giả nghe tin Hoàng Đế đã thức tỉnh, nhao nhao chạy đến.

- Bách Lý Sát Vân, tình huống bên ngoài như thế nào?

- Bẩm bệ hạ, mười ngày trước ngài đã chiến đấu một trận cùng với thiên ngoại tà ma hoàng, mặc dù thất bại nhưng thiên ngoại tà ma hoàng cũng bị thương không nhẹ, dựa vào tiên trận vương triều chúng ta vẫn có thể ngăn trở đối phương trong thời gian ngắn, nhưng…. Nhưng tình huống lúc này không thể nói là lạc quan được, tiên trận vương triều tiêu hao quá nhiều tài nguyên, chúng ta không biết sẽ còn chống đỡ được bao lâu nữa.

Một lão già đi ra có chút bi thương nói:

- Cho nên…. Chúng ta hẳn đã thất bại đúng không?

- Cái này, bệ hạ, không phải chúng ta bại trận, là cả Thần Chi đại lục bại, điều chúng ta muốn làm bây giờ đó là lưu lại tia huyết mạch cuối cùng của Thần Chi đại lục.

- Ha ha, lưu lại tia huyết mạch cuối cùng? Ngay cả sinh tồn của đại lục chúng ta đều đã bị công hãm, còn lưu lại huyết mạch để làm gì? Biết rõ các ngươi vì sao thất bại không? Bởi vì tất cả các người, thời điểm đứng trước sinh tử đều không ngừng tìm đường lui, không ngừng chạy trốn đến nơi an toàn, hiện tại chỉ còn một điểm cương thổ cuối cùng của vương triều Thiên Long chúng ta mà các ngươi vẫn còn suy nghĩ đến tìm đường lui?

Diệp Phàm nghe vậy trong lòng không khỏi có chút bi ai, không sai, bên trong chiến dịch Thần Chi đại lục này cũng không có tuyệt đối ở vào thế yếu, nhưng người quá sợ chết, ở thời điểm không biết bao nhiêu những người chân chính có can đảm liều mạng kia lại bị đồng đội từ bỏ, người sợ chết không ngừng chạy trốn, cuối cùng những người có thực lực, có can đảm lại bị chôn vùi.

Thần Chi đại lục chậm rãi từng bước bị xâm chiếm, vương triều Thiên Long vì sao có thể kiên trì đến cuối cùng? Không phải vấn đề nằm ở vị trí địa lý, cũng không phải bởi vì thực lực hắn mạnh mẽ, mà là hắn một mực thống lĩnh cường giả vương triều Thiên Long tử chiến.

Bách Lý Sát Vân chính là đại biểu cho đông đảo nhân vật cường giả từ địa phương khác chạy trốn đến vương triều Thiên Long, thực lực vô cùng cường hoành nhưng bọn họ bị đánh cho sợ không dám lên, đây là một loại bi ai, một loại sỉ nhục của đại lục.

- Bệ hạ, không phải là chúng ta sợ chết, chỉ là đến lúc này tiếp tục phản kháng chỉ giống như lấy trứng chọi đá, tất cả sinh linh còn sót lại của Thiên Vũ đại lục chúng ta sẽ biến mất, văn minh của Thần Chi đại lục chúng ta sẽ vĩnh viễn mất đi.

Bách Lý Sát Vân cao giọng nói:

- Mấy ngày trước đây thiên ngoại tà ma ngoại đã đưa thư, chỉ cần bệ hạ có thể dẫn đầu tất cả chúng ta đóng tiên trận đầu hàng, hắn đảm bảo sinh mệnh cho tất cả chúng ta, vương triều Thiên Long sẽ trở thành căn cứ sinh tồn của chúng ta.

- Bệ hạ, đây chính là cơ hội cuối cùng để bảo toàn huyết mạch đại lục chúng ta.

- Làm càn!

Diệp Phàm mãnh liệt đứng dậy, trong đôi mắt tràn đầy sát khí nhìn Bách Lý Sát Vân:

- Hôm nay chúng ta đầu hàng còn sống, các ngươi có thể an lòng sao? Hàng vạn sinh linh Thần Chi đại lục đã chết cứ tính như vậy sao? Các ngươi muốn làm đầu chó cho những người xâm lược này, làm một người nô lệ vong quốc để có thể sống sót?

- Các ngươi cho rằng đây coi như là huyết mạch cuối cùng sao? Ha ha, buồn cười, chỉ là một đám tạp chủng tham sống sợ chết mà thôi.

- Bệ hạ, người chẳng lẽ muốn vứt bỏ toàn bộ thiên hạ không để ý đến sao? Hoàng hậu, ngươi nên nói một câu công đạo, hiện tại trước mắt chúng ta chỉ có hai con đường, đường thứ nhất là chúng ta đóng trận pháp đầu hàng tất cả mọi người đều có thể sống, thứ hai là toàn bộ tử chiến, hoàn toàn biến mất trên thế giới này, đương nhiên kỳ thật cũng có thể có con đường thứ ba….Thiên ngoại tà ma hoàng nói….

Nói tới đây Bách Lý Sát Vân trầm mặc lại.

- Nói cái gì?

Diệp Phàm phẫn nộ quát.

- Nói giao Hoàng hậu cho hắn, hắn đối với Hoàng hậu là nhất kiến chung tình, chỉ cần Hoàng hậu nguyện ý theo hắn, hắn có thể cho phép chúng ta không cần mở tiên trận, trong vòng một trăm năm không đụng đến vương triều Thiên Long.

Nói đến đây âm thanh của Bách Lý Sát Vân ngày càng nhỏ.

- Tuyệt đối không được!

- Ta nguyện ý!

Hai âm thanh đồng thời vang lên, Diệp Phàm nhìn về phía Lạc Tố Tố, Lạc Tố Tố cũng nhu tình như nước nhìn Diệp Phàm, trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng lộ ra một tia buồn bã:

- Nếu như chỉ cần một người mà có thể cứu tất cả mọi người trong thiên hạ, thì mất một người có tính là gì?

- Nếu bố trí đại nghĩa ổn thỏa như vậy, hi sinh một người để cứu những người khác, nhưng nếu hèn nhát dùng một người để cứu thiên hạ thì ta tình nguyện huyết chết mà chết. Hôm nay ngươi dùng người trong thiên hạ để đi đổi lấy trăm năm an ổn, sau trăm năm nữa ngươi muốn lấy ai đi đổi? Thần Chi đại lục như thế này cũng xứng đáng lưu lại huyết mạch văn minh sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)