Rất nhanh Diệp Phàm đã lên tới bờ sông, cũng không có thời gian quan tâm sống chết của đám người Dương Thiệu Đế, một khi Hấp Thủy Long Ngạc chạy trốn vào dưới đáy sông lớn thì mục tiêu hạ miệng của Thôn Thiên Ma Ưng chính là bọn họ.
Hấp Thủy Long Ngạc bởi vì sự tồn tại của thiên địch Thôn Thiên Ma Ưng nên cơ bản sẽ không ra khỏi sông lớn, Diệp Phàm chạy trốn tới trên bờ sông sẽ có cơ hội sống sót. Nhưng Thôn Thiên Ma Ưng là bá chủ bầu trời, một khi đã để mắt tới bọn họ thì bọn họ hẳn là chết không nghi ngờ.
Đây chính là Đế Lâm, mới đến đây không bao lâu đã liên tiếp gặp một hung thú Lục phẩm và một hung thú Thất phẩm.
Nhanh chóng tiến vào trong rừng cây, ở phía trước Diệp Phàm xuất hiện mười cự thạch hình thù kỳ quái, phía trên cự thạch khắc hoạ đường vân vô cùng huyền diệu, hai mắt Diệp Phàm có chút co rụt lại, hắn biết rõ đây là địa phương nào.
Ở kiếp trước hắn chưa tới Đế Lâm nhưng đã từng nghiên cứu không ít tình báo ở Đế Lâm, bên trong Đế Lâm có năm nơi nổi danh nhất, một trong số đó là Vạn Niên Khổ Hải!
Vạn Niên Khổ Hải cũng là mục tiêu đi tới cuối cùng của võ tu, ở đó có thể có được bảo vật vô thượng Vạn Niên Khổ Tủy từ Hợp Thánh Cảnh bước vào Hư Cương Cảnh, đồng thời còn có thể mở ra Linh Cương Vạn Niên Khổ Tủy Tâm đệ nhị.
Quan trọng hơn là cấp độ nguy hiểm ở đây ngang với bên trong bí địa, là nơi an toàn nhất.
Nơi thứ hai là Thập Hồn Thạch, chính là vị trí hiện tại của Diệp Phàm, Thập Hồn Thạch có thể trực tiếp truyền tống vào mười bí địa vô thượng truyền tống thạch.
Nơi thứ ba, Đế Long Mộ, nghe nói là phần mộ của Đế Long, bên trong có truyền thừa Đế Long, nếu có thể có được Đế Long chi huyết, một khi luyện hóa liền có thể có được long hóa chi năng vô cùng đáng sợ.
Nơi thứ tư là Kiếm Lăng, nghe nói là truyền thừa kiếm của một trong những vị Thánh Hiền lưu lại, Đế Lâm tồn tại từ xưa đến nay nên truyền thừa ở trong đó rốt cuộc là do vị Thánh Hiền hoặc đại năng nào đó lưu lại cũng chưa biết chừng.
Nơi thứ năm cũng là nơi thần bí nhất, Đế Lăng, nghe nói đây là nơi say ngủ của chủ nhân, nhưng chưa từng có ai tiến vào, thậm chí năm nơi truyền thừa trong truyền thuyết của Đế Lâm này cũng không biết là ai truyền tới.
Ánh mắt Diệp Phàm đảo qua mười cự thạch này, phía trên cự thạch không có bản đồ chỉ đường nói cho Diệp Phàm biết hắn sẽ bị truyền tống đến nơi nào, trận pháp khắc họa phía trên Diệp Phàm xem cũng hoàn toàn không hiểu, lúc này nếu phải lựa chọn tất nhiên hắn sẽ lựa chọn không đến.
Tích!
Lại thêm một tiếng kêu to, trong tiếng kêu này còn mang theo chút nóng nảy, hiển nhiên là Hấp Thủy Long Ngạc đã trốn thoát nên Thôn Thiên Ma Ưng đang rất khó chịu, nhưng điều đó cũng đại biểu cho tình hình đám người Diệp Phàm cũng không tốt.
Giác quan thứ sáu mãnh liệt thôi thúc hắn đi vào chỗ một cự thạch, hắn chỉ vào tảng đá lớn bên cạnh cao giọng nói:
- Tam đệ, ngươi đến nơi này, nơi này có chỗ tốt đối với ngươi.
Tiếp theo Diệp Phàm chỉ một khối cự thạch khác:
- Nhị đệ, ngươi đi nơi đó.
Hai người vốn vô cùng tín nhiệm Diệp Phàm, lúc này không chút do dự tiến về hai khối cự thạch đó, trận pháp khởi động sau đó hai người biến mất không thấy bóng dáng.
Diệp Phàm cũng không hoàn toàn nắm chắc, nhưng trực giác của hắn xưa nay vốn không sai, Mệnh Thần Thuật mang đến đồ vật cũng không phải là giả, ở chỗ này có ba cự thạch có lực hấp dẫn rất mạnh với Diệp Phàm, trực giác nói cho hắn biết hắn nên đi cự thạch ngoài cùng bên trái.
Nguyên lực khủng bố trực tiếp truyền đến, Diệp Phàm cũng không kịp do dự đã biến mất.
Đồng thời mấy người Dương Thiệu Đế cũng nhao nhao xuất hiện, bọn họ căn bản không có khoảng trống để lựa chọn toàn bộ phóng về phía cự thạch ở gần nhất, nhưng dù tốc độ đã rất nhanh nhưng cũng có không ít người ở phía sau bị Ma Ưng chém giết.
Giữa truyền tống cự thạch chỉ để lại một mặt đất đầy vết máu, Thôn Thiên Ma Ưng cũng giương cánh bay lên kích xạ rời đi, toàn bộ Thập Hồn Thạch lại trở nên an tĩnh trở lại.
Không gian thời gian ở nơi này nhìn dài dằng dặc nhưng thật ra không gian bên trong đường hầm rất ngắn ngủi, ngắn đến mức như không có giá trị vậy, tiếp theo thời điểm mọi thứ vừa biến mất Diệp Phàm đã rơi xuống thực địa.
Đây là …. Phần mộ và Hỗn Độn?
Cực kỳ đột ngột trước mặt Diệp Phàm chỉ có một ngôi mộ mà xung quanh hắn là một mảnh Hỗn Độn hư vô, hắn đứng trên thổ địa màu đen, nơi này giống như là không gian khe hở bên trong đảo hoang, không, không tính là đảo, nhiều nhất chỉ là mảnh đất bằng ba mươi bình phương.
Diệp Phàm nhìn về phía ngôi mộ, hắn có một loại cảm giác nơi này đã không phải là Thiên Vũ đại lục, ở chỗ này hắn có thể cảm nhận được rõ ràng đại đạo chi lực giống như cảm nhận được trong thần hồn của Lạc Tiểu Hi, nói một cách khác vị diện nơi này rất giống với thần hồn đại năng của Lạc Tiểu Hi.
Hắn chậm rãi đi về phía tòa mộ phần kia, trên mộ phần có một tấm bia, trên đó có chữ viết nhưng Diệp Phàm không thể nhìn thấy rõ.
Chữ phía trên rất rõ ràng, Diệp Phàm hoàn toàn có thể nhận biết thế nhưng Diệp Phàm không thể đọc ra được, ký ức càng trống rỗng, thể nghiệm cực kỳ cổ quái làm thời điểm Diệp Phàm càng thêm cẩn thận xem xét bia văn có một sức lôi kéo không cách nào chống cự truyền đến, tiếp theo thần hồn hắn giống như từ từ tách khỏi thân thể xuyên đến một cái không gian vô tận, một loại lực xoắn không gian đáng sợ truyền đến khiên Diệp Phàm mất đi ý thức.
Sau đó không lâu có một đạo thân thể tịnh lệ chật vật đi vào, nếu Diệp Phàm vẫn còn thanh tỉnh tất nhiên sẽ nhận biết được người này, người này chính là nữ tử một mực đeo mạng che mật luôn đi cùng với đám người Mạc Thâm.
Lạc Tố Tố nhìn thấy Diệp Phàm ngay lập tức đề cao cảnh giác, theo lý thuyết nàng và Diệp Phàm cũng không tính là thân mật, trước đó nàng còn đứng cùng một phía với đám người Mạc Thâm chuẩn bị đánh một trận với Diệp Phàm, nếu lúc này Diệp Phàm xuất thủ tất nhiên sẽ là một trận ác chiến.
Nàng và đám người Mạc Thâm không giống nhau, nàng có một ít thiên phú đặc thù, trước đó Diệp Phàm thể hiện ý nghĩ muốn giết chết đám người bọn họ tuyệt đối không phải là giả vờ, thậm chí ba người Diệp Phàm chạy trốn cũng cực kỳ kỳ quặc, bọn họ sau khi phóng tới một nửa lại trực tiếp chạy trốn, nếu thật sự nói Diệp Phàm chuẩn bị chạy trốn thì căn bản sẽ không phóng tới như sắp ra tay chiến đấu.
Dù sao lúc đó tất cả mọi người đều bị Diệp Phàm dọa sợ cho nên Lạc Tố Tố phỏng đoán Diệp Phàm vốn dĩ là muốn giết chết bọn hắn, nhưng hắn lại nghe được âm thanh của cự thú kia.
Không ai có thể nghe được âm thanh này nhưng Diệp Phàm lại có thể nghe được, thực lực người này có thể đã vượt qua tưởng tượng của nàng, mà nơi này trừ khu vực nhỏ này thì xung quanh đều là Hỗn Độn, lấy năng lực của nàng mà nói thì một khi rời khỏi nơi này sẽ trực tiếp tử vong ở trong Hỗn Độn.
Cho nên muốn chạy cũng chạy không thoát, ngần ấy địa phương nếu Diệp Phàm muốn làm chuyện khác với nàng thì nàng cũng không thể chạy đi đường nào được, nàng đành phải cẩn thận dè chừng hắn từng li từng tí.
Nhưng khi nàng truyền tống tới đã phát ra một âm thanh cực lớn nhưng Diệp Phàm lại không nhúc nhích tý nào, lúc này Lạc Tố Tố chậm rãi bước tới nhìn vào mắt của Diệp Phàm.
Oanh!
Trong lòng Lạc Tố Tố vô cùng kinh hãi, con mắt của Diệp Phàm đã sớm mất đi tiêu cự, trong con ngươi của hắn giống như có một loại hắc ám dị dạng khiến nàng cực kỳ sợ hãi, nhưng một khắc sau loại hắc ám này tự động xoay tròn, mà thần hồn Lạc Tố Tố cũng không khống chế được bị kéo ra ngoài giống như Diệp Phàm, ở dưới không gian đảo lộn mất đi ý thức.
Đau, đau đớn đáng sợ ăn mòn Diệp Phàm, hắn chậm rãi mở hai mắt ra, nơi này là…
Màu đỏ giống như một tấm màn lụa trải rộng phía trên Diệp Phàm, xuyên thấu qua màn lụa này lờ mờ có thể nhìn thấy một núi vật trang sức vô cùng xa hoa, tất cả ký ức về Thiên Vũ đại lục trong óc hắn nhanh chóng biến mất, một loại mộng giống như mọc rễ nảy mầm khiến cho Diệp Phàm chậm rãi trở nên thanh tỉnh.
Lý Tinh Vũ, đế vương của triều hoàng Thiên Long, Chúa Tể duy nhất của Thần Chi đại lục đang phân tranh với tà ma thiên ngoại hoàng, hắn bị trọng thương chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ này chỉ kéo dài mười ngày mà Thiên Vũ đại lục chỉ là giấc mộng của hắn mà thôi.
Thực sự là mộng sao?