Vô Địch Thiên Đế

Chương 44: Con người phải có dục vọng

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi ba nàng Bắc Cung Tuyết nhìn thấy Diệp Phàm ra ngoài, lập tức rời khỏi Văn Hương Thức Nhân.

Phủ công chúa.

- Không ngờ Diệp công tử là người như vậy!

Thượng Quan Thính Vũ hơi thất vọng nói. Tính tình nàng điềm tĩnh, thích đọc sách, rất tôn sùng loại chuyện tình yêu được sống cùng một người tới già.

Diệp Phàm rất có tài năng, cầm kỳ thư họa học thức vượt xa những người cùng tuổi. Nếu nói Thượng Quan Thính Vũ không thiện cảm với hắn, vậy là giả. Nhất là trên nhiều khía cạnh, suy nghĩ của nàng và Diệp Phàm đều không mưu mà hợp, nàng vẫn cho rằng Diệp Phàm là tri âm của nàng.

Nàng từng nghĩ, nếu một nam tử như vậy làm chồng của nàng, cũng là phúc khí của nàng. Nhưng bây giờ xem ra, tất cả đều chỉ là vẻ bề ngoài.

Diệp Phàm chẳng qua là một hạt giống phong lưu có tài năng khí chất mà thôi, không, chắc là hạ lưu, không ngờ ở trước mặt mọi người còn có thể nói ra những lời trắng trợn như vậy.

Hơn nữa hắn kiêu ngạo hống hách, căn bản không phải là Diệp Phàm mà nàng từng biết.

- Đúng vậy, rất hấp dẫn!

Trên gương mặt quyến rũ của Triệu Linh Nhiên ửng hồng, ánh mắt mơ màng, không giống với vẻ tao nhã tĩnh lặng của Thượng Quan Thính Vũ. Triệu Linh Nhiên thích nam tử khí thế, phách lối, lại có thực lực mạnh mẽ như vậy.

Phong lưu? Hạ lưu?

Vậy tính là gì chứ?

Nam nhân có ba thê bốn thiếp là chuyện bình thường. Nếu hắn không đủ hư hỏng, nàng còn không thích đâu. Nếu có thể cùng một đêm với nam nhân như vậy, tất nhiên có thể lên thẳng trên mây. Triệu Linh Nhiên không phải nữ tử phóng đãng, nhưng không bài xích phương diện này như Thượng Quan Thính Vũ.

Nàng càng giống như một yêu tinh nóng bỏng, chỉ có điều muốn thu phục yêu tinh này, lại phải xem năng lực của ngươi. Diệp Phàm rõ ràng nắm giữ năng lực này.

- Chuyện này chắc hẳn có vấn đề. Cho dù sư phụ một dâm tặc nhưng vẫn có nguyên tắc...

Bắc Cung Tuyết rầu rỉ nói. Nàng biết về Văn Hương Thức Nhân. Với ánh mắt của nàng, liếc mắt đã nhìn ra Diệp Phàm đang mua đồ, nhưng nàng không thể nói ra chuyện của Văn Hương Thức Nhân. Bắc Cung Hàn Tiêu đã hạ lệnh bắt buộc.

Cũng chẳng biết tại sao, nhìn hai người Thượng Quan Thính Vũ hiểu nhầm Diệp Phàm, trong lòng nàng có chút nóng nảy, cũng muốn bênh vực Diệp Phàm. Nhưng trong lòng nhớ lại, mình chẳng phải cũng từng nghĩ oan cho hắn sao?

...

Diệp Phàm tất nhiên không biết suy nghĩ của ba nữ tử này, cho dù biết, hắn cũng không quan tâm. Tuy ba nàng đều có đặc sắc riêng, cũng xinh đẹp thông minh, đáng tiếc hắn căn bản không có hứng thú.

Đối với nữ nhân, hắn có thể ai đến cũng không từ chối, trên thân thể sảng khoái, hắn cũng không ghét.

Nhưng đối với tình cảm, hắn kính trọng lại cách xa. Đời trước chuyện của Đường Linh đã nói cho hắn biết, tình yêu không là gì cả, ở trước mặt nhân tính t, còn không đơn thuần bằng dục vọng.

Mặc dù Diệp Phàm đã thoát khỏi gần như phần lớn ảnh hưởng của đời trước, nhưng bất kể thế nào, hắn cũng không xóa được chuyện Đường Linh phản bội. Người từng bị tổn thương, chung quy sẽ có lĩnh hội tâm đắc của mình, cho dù lĩnh hội tâm đắc này đặc biệt cực đoan, là sai lầm.

Nhưng... đúng hay sai, ai có thể nói rõ được?

Trở lại tiểu viện, Diệp Phàm căn dặn đám người xong, sau đó vội vàng rời đi. Diệp Quỷ và Diệp Tàn cũng trở lại tiểu viện của mình, bắt đầu tu hành.

Đối với Diệp Quỷ và Diệp Tàn, ơn nghĩa của Diệp Phàm nặng như núi, sâu như biển, bọn họ chỉ có liều mạng tu luyện, mới có khả năng báo đáp được ân tình này, Diệp Phàm đối xử với bọn họ như huynh đệ, bọn họ làm sao có thể để Diệp Phàm thất vọng được.

Diệp Phàm gần như trao tặng tất cả công pháp mình am hiểu cho bọn họ. Nếu không phải Mệnh Thần Thuật chỉ có thể dựa vào Thiên Đế Đồ Lục tu luyện, nói không chừng hắn đã dạy cho người cả thần thuật luyện thể vô thượng này.

Vân Nhất và Vân Lục đi theo Diệp Phàm tới tiểu viện của hắn. Diệp Phàm bảo các nàng trở lại, nhưng hai người vẫn kiên trì đi theo. Nếu Diệp Phàm nói các nàng là kiếm thị thiếp thân, vậy các nàng lại phải làm tốt công việc của mình.

Cũng may Diệp Phàm không yêu cầu các nàng làm ấm giường, bằng không hai người thật sự không biết phải làm sao.

Sau khi trải giường chiếu cho Diệp Phàm xong, hai nàng đi tới phòng bên trải hai cái giường, giữa ba người chỉ cách một tấm màn che.

- Công tử, nên nghỉ ngơi thôi!

Vân Nhất đi tới bên cạnh Diệp Phàm, khẽ nói, giọng nói thanh thúy động lòng người, khiến người ta cảm thấy thư thái.

- Hai người các ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta còn muốn đi tới tiểu viện tu hành một lúc.

Diệp Phàm ôn hòa nói, sau đó mở cửa phòng đi ra ngoài.

Vân Nhất và Vân Lục nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, lại cầm trường đao, đi theo Diệp Phàm, ở bên cạnh bảo vệ cho Diệp Phàm.

Diệp Phàm lắc đầu, trong lòng cũng không bài xích. Cuộc sống này quả thật làm cho người ta mê luyến. Hai nữ tử tuyệt mỹ ở bên cạnh bảo vệ, khiến người ta rất thoải mái, đây cũng là hưởng thụ do thực lực mang đến.

Thực lực mới là căn bản, chỉ khi thực lực của hắn càng lúc càng mạnh, mới có thể nhận được càng lúc càng nhiều hơn, đây là cuộc sống mà hắn muốn.

Con người không thể không có dục vọng. Dục vọng của hắn lại là trở thành chúa tể trong cuộc sống của người khác, chứ không phải để người khác trở thành chúa tể của hắn.

Nhìn Mặc Vương Phủ này đi, nữ nhân, tiền tài, hắn có được dễ như trở bàn tay, lại có thủ hạ ngày đêm đi theo bảo vệ.

Đời trước, lúc này hắn phải chịu cảnh mẫu thân mất đi, vị hôn thê phản bội, chịu sự sỉ nhục của đám công tử Diệp gia.

Bởi vì đời trước hắn không có thực lực, hắn là người yếu, người yếu bị người khác bắt nạt là đáng đời.

Diệp Phàm không suy nghĩ linh tinh nữa, cao giọng nói:

- Kiếm thị lại phải mạnh hơn người bình thường, không có thực lực sẽ không có tư cách bảo vệ ta. Nhìn kỹ chiêu thức của ta, có thể học được bao nhiêu, lại xem ngộ tĩnh của bản thân các ngươi.

Diệp Phàm bắt đầu đánh ra chiêu thức, từ kiếm pháp đến quyền pháp, từ quyền pháp đến đao pháp.

Trong đôi mắt đẹp của Vân Nhất và Vân Lục lộ vẻ mừng rỡ, tập trung tinh thần quan sát.

Mãi đến sau nửa đêm, Diệp Phàm mới trở về phòng nghỉ ngơi. Lần tập võ này làm cho tu vi toàn thân của hắn cũng có phần tiến bước, phần nhiều là nâng cao thể chất. Một canh giờ đầu, hắn đều đang diễn luyện võ kỹ, mấy canh giờ sau, hắn không ngừng rèn luyện cơ thể của mình.

Hoặc khiêng tảng đá lớn trăm cân, chạy nhanh trong viện mà không cần dùng bất kỳ nguyên lực nào, hoặc bao Vân Nhất và Vân Lục không ngừng đấm đánh vào cơ thể hắn vân vân.

Đan dược có thể khiến cho tu vi của hắn tăng lên trong thời gian ngắn, nhưng cơ sở thật sự vẫn phải tăng lên từng bước, Diệp Phàm hiểu rất rõ điều này. Diệp Quỷ và Diệp Tàn cũng vậy.

Buổi sáng hôm sau.

Các gia tộc hàng đầu, gia tộc cao cấp, vương công quý tộc trong cả Hoàng Đô đều phái thế hệ trẻ tuổi cùng với nhân vật thế hệ trước tiến vào hoàng cung.

Mỗi gia tộc dẫn theo hai người trẻ tuổi, hoặc để tham gia cuộc so tài này, hoặc tăng thêm kiến thức.

Tất nhiên cũng có không ít gia tộc lớn dẫn theo nữ tử xinh đẹp nhất trong gia tộc. Thứ nhất, nếu bọn họ có thể được các thanh niên tuấn kiệt nhìn trúng, sau này cũng thuận tiện làm đám hỏi.

Thứ hai, có nữ tử ở đây, những sức chiến đấu của những người thanh niên kia cũng có thể tăng lên mấy cấp.

Từ xưa, nam nhân ở trước mặt nữ nhân luôn mạnh hơn khi ở một mình. Đây là thiên tính của con người cho phép.

Diệp Phàm là vương gia, trực tiếp ngồi ở gần Sở Hoàng. Bây giờ, danh tiếng Diệp Phàm ở Hoàng Đô có thể nói như sấm bên tai. Ngay cả Trấn Sơn Vương cũng bị lật đổ, đây không phải là nhân vật bình thường. Hơn nữa có người nói thủ đoạn tàn khốc liên luỵ chín tộc là từ miệng người này ra.

Tàn nhẫn, quả quyết, lại có nhiều mưu lược, cộng thêm Sở Hoàng cực kỳ coi trọng, bây giờ Diệp Phàm chính là quyền quý chân chính ở Sở Quốc.

Lâm gia liên tiếp chết đi hai con cháu dòng chính, đến bây giờ vẫn chưa ra tay trả thù, đây cũng là nhờ thân phận của Diệp Phàm cho phép.

Đương nhiên, Lâm gia ngoài mặt không báo thù, nhưng đừng quên Lâm Mộ Tuyết là đệ tử Đạo phủ. Nếu chờ Lâm Mộ Tuyết trở về, cho dù giết Diệp Phàm, Sở Hoàng có thể làm được gì?

Lần này, Diệp Phàm dẫn theo Diệp Tàn và Diệp Quỷ đi tới. Dọc đường đi, các tộc trưởng của gia tộc lớn đều chắp tay cười chào hắn, Diệp Phàm đều đáp lễ. Hắn mặc áo bào gấm màu trắng, trong tay cầm một cái quạt giấy, có vẻ nho nhã tuấn tú, phong độ phiêu dật.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️