Dương Thiệu Đế không nghĩ ra tại sao trước mặt tuyệt thế cường giả Dương Nhất Kiếm mà Diệp Phàm lại có thể tiến vào Đế Lâm, phải biết rằng chỉ cần hắn thôi động lệnh bài Đế Lâm đám người Dương Nhất Kiếm tất nhiên sẽ phát giác ra được.
Hắn không nghĩ ra, hiện tại cũng không có thời gian để nghĩ, Mạc Thâm dưới sự hộ vệ đi đến bên cạnh đám người Dương Thiệu Đế, Lý Thương Ảnh và Lạc Tố Tố đương nhiên cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, cùng đi đến chỗ Kiếm Tông, các tán tu khác cách xa xa riêng phần mình, từ phía xa quan sát.
- Dương Thiệu Đế, chúng ta có nhiều người như vậy, lại có không ít võ tu Cương Thể Cảnh cửu trọng, ứng phó với một Diệp Phàm Cương Thể Cảnh cần khẩn trương đến mức như vậy sao?
Mạc Thâm có chút im lặng hỏi.
- Mạc huynh có chỗ không biết, ngày chúng ta hủy diệt Thiên Phủ đã từng có một vị cường giả Hợp Thánh Cảnh ngăn chặn đám người Diệp Phàm, chờ khi chúng ta chạy đến thì vị cường giả Hợp Thánh Cảnh kia đã bị giết chết, đến cùng chúng ta cũng không biết cường giả đó chết như thế nào nhưng Diệp Phàm này chắc chắn cũng không phải người đơn giản như vậy.
Dương Thiệu Đế nghiêm túc nói, trong lòng âm thầm thấy uất ức, nếu không phải lần này tiêu diệt Thiên Phủ, Kiếm Tông cũng chả kiếm được chút lợi ích nào ngược lại còn hao tổn không ít thì hắn cũng sẽ không đến Đế Lâm để chuộc tội, hiện tại thì tốt rồi, Diệp Phàm cũng đi vào, cũng không biết Tôn Thái thật sự có phải bị Diệp Phàm giết chết hay không.
Nếu thật sự do hắn giết chết thì hôm nay an nguy bản thân quả thật khó nói, nếu không phải do tay hắn giết chết thì hắn nhất định phải lột da róc thịt Diệp Phàm.
Diệp Tàn và Diệp Quỷ ở sau lưng cũng lấy ra một cây đao và một thanh kiếm lẳng lặng đứng bên cạnh Diệp Phàm, ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn đám người trước mặt.
- Kiếm Tông thiếu chủ, được, giết ngươi thì lão già Dương Nhất Kiếm kia sợ là muốn nổi điên.
Diệp Phàm nhìn Dương Thiệu Đế, sát ý khủng bố quét qua sau đó hai tay vỗ xuống mặt sông lớn:
- Người Trung Linh Cảnh, các ngươi là khăng khăng muốn chết sao?
- Nói khoác mà không biết ngượng, chỉ là một võ tu Cương Thể Cảnh tam trọng lại dám coi thường chúng ta như vậy.
Lý Thương Ảnh nghe vậy không khỏi quát to một tiếng, tu vi hắn là Cương Thể ngũ trọng, cũng là tuyệt đỉnh thiên tài của Trung Linh Cảnh, sao có thể bị Diệp Phàm dọa sợ.
Lạc Tố Tố cũng rút kiếm ra, hiển nhiên là bọn họ lựa chọn đứng về phía Kiếm Tông.
- Tốt, vậy thì đều chết cho ta, hôm nay ta muốn đòi lại một chút lợi tức.
Diệp Phàm gầm thét một tiếng, sau đó toàn bộ sông lớn giống như gào thét giận dữ, bên cạnh đám người Lạc Tố Tố nước sông dâng lên tận trời, ngược lại trong nháy mắt hóa thành vô số mảnh băng sắc lao về phía đám người.
Lọai lực lượng này vô cùng kỳ diệu trực tiếp rung động tất cả mọi người.
Đây là lực lượng một võ tu có thể có được sao? Hắn sao có thể khống chế sông lớn?
Sưu sưu sưu.
Vô số mũi tên băng kích xạ tới, nguyên lực đám người Dương Thiệu Đế bộc phát ngăn trở mũi băng khủng bố, âm thanh binh khí va chạm vang lên, thân hình ba người Diệp Phàm lập tức biến mất phóng tới đám người.
Nhưng trong lúc này trong chỗ sâu trong sông lớn truyền đến một tiếng gào thét khủng bố, thanh âm không lớn nên đám người Dương Thiệu Đế đang khẩn trương không chú ý tới, nhưng Diệp Phàm lại nghe được rất rõ ràng, Mệnh Thần Thuật khiến lục cảm của hắn tăng cường cũng không phải nói đùa.
Lúc này thân ảnh ba người Diệp Phàm giữa không trung dừng lại sau đó tay phải Diệp Phàm động một chút dòng nước phía dưới hình thành một cái đầu Thủy Long, ba người đáp xuống phía trên đầu Thủy Long kích xạ đi về phía bờ sông.
Một màn này khiến cho tất cả mọi người có chút không rõ, Diệp Phàm cả nửa ngày làm sấm to mưa nhỏ, đùa giỡn bọn họ sao? Mũi băng kia quả thật là lợi hại, năng lực điều khiển nước vô cùng kỳ diệu nhưng người có thể mở ra Tinh Huyệt đặc thù cũng có thể làm được, đây là uy thế mạnh uy lực yếu.
Nhất là khi thấy ba người Diệp Phàm dứt khoát chạy như vậy càng làm cho đám người cười vang, thầm nói ba người Diệp Phàm là hữu danh vô thực, làm ra tất cả chuyện này phô trương thanh thế để cầm chân đám người Dương Thiệu Đế sau đó mượn cơ hội chạy trốn.
Đám người Dương Thiệu Đế lúc này mới kịp phản ứng:
- Hắn là phô trương thanh thế, đừng để hắn chạy.
Nói xong những người khác cũng đuổi sát Diệp Phàm một đường chạy như bay, ba người Diệp Phàm ở phía trước lao nhanh, đám người Dương Thiệu Đế ở phía sau theo đuổi, đám tán tu đằng sau không nhanh không chậm tản ra bốn phía.
Mấy người chạy được chừng nửa phút, đám người Dương Thiệu Đế cơ hồ xác định Diệp Phàm hạ quyết tâm chạy trốn, Lạc Tố Tố và Lý Thương Ảnh cũng có chút im lặng, đám người này quả thật bị dọa một trận.
Đột ngột một tiếng gầm gừ vang dội truyền đến, lần này không chỉ Diệp Phàm mà đám người kia cũng nghe được rõ ràng, lúc này toàn bộ sông lớn như sôi trào lên vô số sóng nước xô phá chân trời, không ít tán tu đang di chuyển phía sau bị chém chết.
Lập tức khủng hoảng lan tràn trong lòng tất cả mọi người, loại lực lượng này căn bản bọn họ không thể nào ngăn cản, đây tuyệt đối là công kích tiếp cận Hư Cương Cảnh.
Không có người nào nghĩ tới Diệp Phàm là muốn đào thoát khỏi cự thú sông lớn này, may mắn bọn họ cho rằng Diệp Phàm đang chạy trốn mà truy đuổi theo, nếu không người chết phía sau chính là bọn họ.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp truyền đến, một đạo bóng người to lớn từ trong sông lớn chậm rãi hiển hiện, tất cả mọi người liếc mắt về phía sau nhìn thấy cự thú lập tức nguyên một đám muốn nứt cả tim gan, liều mạng lao nhanh chạy trốn, ba người Diệp Phàm chạy nhanh nhất, toàn bộ năng lực Khống Mệnh Thuật phát động, tốc độ di chuyển trên nước những người này đều không phải đối thủ của hắn.
Nhất là dòng nước trên mặt sông trở nên vô cùng mãnh liệt do cự thú bốc lên khiến đám người này dù có nguyên lực chèo chống thì muốn di chuyển như dẫm trên đất phẳng cũng không thực tế, duy chỉ có ba người Diệp Phàm không mảy may bị ảnh hưởng.
Cự thú truy đuổi phía sau, võ tu không ngừng bị chém giết, loại lực lượng này bọn họ căn bản không có cách nào chống lại, bên trong Đế Lâm nguy hiểm vượt xa tưởng tượng của họ, hoặc là lại nói địa phương họ truyền tống tới lúc này có thể là chỗ sâu bên trong Đế Lâm.
Đám người Dương Thiệu Đế rất nhanh phát hiện ra một vấn đề đó là tốc độ của cự thú kia quá nhanh vượt qua tưởng tượng của bọn họ nên họ không có cách nào chạy thoát được. Trừ bỏ ba người Diệp Phàm những người khác căn bản không có khả năng tiến vào bờ sông trước khi sự truy sát của cự thú.
Ai có thể nghĩ lúc vừa mới đến Đế Lâm đã gặp phải hủy diệt nguy hiểm, giờ phút này cơ hội sống duy nhất của bọn họ chính là năng lực điều khiển nước của Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm vốn dĩ muốn giết hết tất cả bọn họ làm sao có thể ra tay giúp đỡ.
Diệp Phàm đương nhiên biết rõ đám người Dương Thiệu Đế hẳn không nghi ngờ gì sẽ phải chết, bằng không hắn căn bản sẽ không dứt khoát bỏ chạy như vậy, cự thú bên trong sông lớn này cũng không phải đồ vật gì đặc biệt mà chính là hung thú Lục phẩm Hấp Thủy Long Ngạc.
Con thú này không phải hung thú có tốc độ nhanh nhất, hoặc có lẽ là do tốc độ của hắn cực chậm, nhưng dù cho một con hung thú Lục phẩm tốc độ có chậm đi chăng nữa thì họ cũng không có khả năng thoát khỏi.
Tích!!
Ngay thời điểm đám người Dương Thiệu Đế có chút tuyệt vọng, toàn bộ thiên địa giống như tối sầm xuống, sau đó trên đỉnh đầu đám người xuất hiện một Thần Ưng vô cùng to lớn bay tới, nhìn thấy Hấp Thủy Long Ngạc liền phát ra một tiếng kêu to vui vẻ.
Hung thú Thất phẩm Thôn Thiên Ma Ưng!!
Diệp Phàm âm thầm nói xúi quẩy, Thôn Thiên Ma Ưng này rất thích ăn Hấp Thủy Long Ngạc, một khi nhìn thấy tất nhiên sẽ muốn săn mồi, đám người Dương Thiệu Đế xem như trốn khỏi một kiếp, hoặc có lẽ là tất cả mọi người khả năng là không chạy khỏi một kiếp này.