Trả năm mươi viên Nguyên Thạch cực phẩm, Diệp Phàm tiếp nhận mảnh vỡ thu vào, dù Thiên Đế Đồ Lục cực kỳ khao khát nhưng Diệp Phàm rất rõ ràng hắn tuyệt đối không thể luyện hóa ở chỗ này.
Hiện tại đối với người khác mà nói thì mảnh vỡ này là một loại cơ duyện, một khi bọn họ biết được Diệp Phàm có thể phá giải được bí mật của mảnh vỡ thì cả Diệp Phàm và mảnh vỡ ngọc thạch kia sẽ là cơ duyên của tất cả mọi người, đến lúc đó Dương Nhất Kiếm sẽ không quan tâm danh dự của Kiếm Tông mà trực tiếp ra tay với hắn.
Hội đấu giá kết thúc trong ánh mắt phức tạp của mọi người, có không ít người ở giữa quan sát tỉ mỉ Diệp Phàm, thậm chí thời điểm Diệp Phàm quay trở về tửu lâu cũng có không ít cường giả âm thầm theo dõi, trong lúc Đế Lâm bọn họ không dám động thủ, nhưng từ sau Đế Lâm thì Diệp Phàm liền trở thành một cái bảo tàng biết đi.
Trở lại tửu lâu, Diệp Phàm dùng trận pháp phong bế toàn bộ căn phòng, sau đó trong sự thôi động không thể chờ được Thiên Đế Đồ Lục lấy mảnh vỡ ra.
Thiên Đế Đồ Lục giống quỷ chết đói hấp thụ ngấu nghiến mảnh vỡ này, thần văn phía trên mảnh vỡ và Thượng Thần Văn của Thiên Đế Đồ Lục hô ứng lẫn nhau, đồng thời nguyên lực trên người Diệp Phàm điên cuồng vận chuyển, Đại Diễn Thiên Quyết, Mệnh Thần Thuật vậy mà đột phá không thể tưởng tượng nổi.
Mệnh Thần Thuật chính là công pháp luyện thể vô thượng, bây giờ đã là tứ trọng muốn tăng lên ngũ trọng, vốn dĩ Diệp Phàm đoán chừng sẽ cần thời gian ít nhất là mấy năm nhưng không ngờ dưới đường vân huyền bí này trực tiếp đạt đến đỉnh phong tứ trọng, còn thiếu một chút nữa là có thể tiến vào ngũ trọng.
Cho dù rõ ràng việc Diệp Phàm muốn đạt được ngũ trọng vẫn khó khăn như cũ, nhưng chí ít có thể tiết kiệm mấy năm công phu của hắn.
Đại Diễn Thiên Quyết trực tiếp đột phá nhất trọng sau đó trong cơ thể hắn sử dụng võ kỹ công pháp bắt đầu tự vận chuyển, Diệp Phàm hoàn toàn mất khống chế với toàn bộ thân thể, loại dung hợp này là quá trình võ kỹ sinh ra võ kỹ mới, vô cùng thâm ảo giống như diễn hóa Thiên Đạo. Diệp Phàm cảm giác mình có chỗ hiểu ra nhưng lại không có cách nào hiểu thấu đáo.
Lúc này thời gian đã mất đi giá trị, dưới diễn hóa Thiên Đạo Diệp Phàm giống như đi vào đốn ngộ, có một loại Thiên Đạo tối tăm quay xung quanh, gột rửa thân thể và linh hồn hắn.
Sau năm canh giờ, Diệp Phàm chậm rãi từ trạng thái đốn ngộ tỉnh lại, hắn cảm thụ được sự thay đổi của bản thân hắn, tu vi bên trong không tự giác đi vào Cương Thể tam trọng, luyện thể tăng cường khủng bố, vốn dĩ thể chất của hắn khoảng chừng Cương Thể nhất trọng vậy mà bây giờ trực tiếp đạt đến Cương Thể thất trọng.
Nói cách khác hiện tại Diệp Phàm dùng lực lượng thuần túy cũng có thể đánh nổ võ tu Cương Thể thất trọng, thời gian duy trì phong ấn thần hồn cũng được tăng cường.
Chỉ có năm canh giờ nhưng Diệp Phàm lại cảm giác như xảy ra một trận lột xác hoàn toàn, khí tức cả người trở nên vô cùng kinh khủng, nếu như lại để hắn gặp lại Hợp Thánh Cảnh nhất trọng Tôn Thái, hắn hoàn toàn có lòng tin có thể mở ra thần hồn phong ấn chém giết hắn.
Không chỉ có thế, trong mơ hồ hắn cảm giác tư chất của mình giống như lặng yên phát sinh thay đổi, cụ thể là thay đổi gì hắn không nắm rõ được, có lẽ sự thay đổi này cũng không lớn. Diệp Phàm có một loại trực giác khó nói thành lời đó là Đại Diễn Thiên Quyết tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là dung hợp công pháp như vậy.
Không tìm kiếm quá nhiều biến hóa trên bản thân mình, Diệp Phàm bắt đầu dung hội võ kỹ vừa mới lĩnh ngộ vào bản thân.
Không có phẩm giai, công pháp dung hợp của Đại Diễn Thiên Quyết đều không có phẩm giai, cũng không có tên, Diệp Phàm chỉ tự mình đặt cho nó một cái tên, nhưng hiệu quả…. Có chút cổ quái.
Khống vật, có thể dung nhập nguyên lực với không gian hình thành trận pháp đặc thù, từ đó đạt tới năng lực khống chế vật phẩm xung quanh, loại năng lực này mạnh yếu căn cứ vào nguyên lực tăng lên mạnh yếu của chủ nhân.
Diệp Phàm vung tay phải lên, Lăng Hư Kiếm phía sau hắn trực tiếp ra khỏi vỏ, sau đó không ngừng xoay tròn trên không trung, lập tức chẻ đôi một bên bàn.
Đây là phi kiếm chi thuật?
Dĩ nhiên không phải, phi kiếm chi thuật là pháp thuật Tiên Gia, người chân chính có thể ngự kiếm, ở xa vạn dặm vẫn có thể lấy đầu người khác, cho dù là tốc độ hay uy lực đều mạnh gấp mấy trăm lần Diệp Phàm.
Nhưng Diệp Phàm lại có thể mô phỏng phi kiếm chi thuật ở tu vi Cương Thể Cảnh, cái này rất khủng bố. Một phương diện khác Diệp Phàm có thể khống chế không chỉ kiếm, mà chỉ cần là các vật thể chết hoặc là các vật thể sống mà nguyên lực đối phương không có cách nào chống cự điều khiển của hắn thì hắn đều có thể khống chế.
Kỳ thực đây là một loại nguyên lực thủ đoạn truyền thâu, lấy cường độ nguyên lực trước mắt của Diệp Phàm nhiều lắm là có thể khống chế một võ tu Nhập Cương tam trọng, nhưng chi thuật khống vật dùng để khống chế người là không cần thiết.
Diệp Phàm có thể tưởng tượng sức kinh khủng chân chính của loại công pháp này, coi như thời điểm hắn ở trong biển rộng, sóng biển dưới sự khống chế của hắn có thể nhấc lên chạm tới bầu trời, thời điểm hắn ở trong sa mạc cát vàng dưới sự khống chế của hắn có thể tạo ra bão cát, thời điểm hắn ở trong hỏa diễm….
Loại võ kỹ này có thể khống chế vạn vật, một khi trưởng thành còn mạnh hơn rất nhiều so với phi kiếm chi thuật.
Hết thảy những thứ này đều là dựa vào nguyên lực của hắn. Tưởng tượng nguyên lực của bản thân chỉ đạt Cương Thể tam trọng đáng thương, Diệp Phàm đã biết rõ mục tiêu của bản thân sau này chính là dùng tất cả biện pháp để mở rộng số lượng dự trữ nguyên lực của bản thân.
- Công pháp này cứ gọi là Khống Mệnh Thuật đi.
Diệp Phàm nói thầm, đặt tên cho con hàng này một mực biểu hiện năng lực kém không lên cấp bậc.
…
Oanh!
Đông!
Răng rắc!
Gian phòng của Diệp Phàm luôn truyền đến đủ loại tiếng vang kỳ quái, một hồi sau cửa phòng hắn mở ra, sau đó đóng lại, rồi lại mở ra, đóng lại. Không ít người đang dùng cơm đều giống như kẻ ngốc hai mắt nhìn gian phòng của Diệp Phàm, cũng may gian phòng Diệp Phàm là ở lầu hai, chính diện không có người nếu không tất nhiên sẽ có người phát hiện cánh cửa kia là tự động đóng vào mở ra.
Phòng sát vách của Diệp Phàm là của Lạc Tố Tố và Đãng Thải Nhi, hai nữ nhân này đang nói chuyện phiếm trong phòng nhưng tiếng vang bên này của Diệp Phàm hiển nhiên khiến các nàng có chút tức giận.
- Người này là đang làm gì a? Lên cơn sao? Lúc thì vang tiếng này, lúc thì kêu tiếng kia, thật là có bệnh.
Đãng Thải Nhi có chút khó chịu nói.
- Hiện tại cũng không phải buổi chiều, hắn muốn mở cửa ngươi cũng không có cách nào a, muốn nói người khác nhao nhao ầm ỹ, ở dưới sảnh người ăn uống còn ồn ào hơn. Ngươi nha, không thể có thành kiến so đo với người khác như vậy được.
Lạc Tố Tố nghe vậy không khỏi cười nói.
- Hứ, ta khó chịu, người này không chỉ không có lòng hiệp nghĩa, tâm nhãn còn đặc biệt nhiều như vậy, cách đối nhân xử thế càng là ngang ngược càn rỡ, ngay trước mặt nhiều người như vậy trêu đùa Mạc ca ca, thật sự là đáng giận.
Đãng Thải Nhi có chút không cam lòng nói, Lạc Tố Tố nghe vậy không khỏi lắc đầu cười, loại chuyện này không thể nói rõ ràng là ai đúng ai sai, nhưng hành vi của Diệp Phàm đúng là làm cho nàng có chút không thích, hôm nay nam tử thô cuồng kia nho nhã lễ độ, dùng lời dễ nghe để thỉnh cầu, người này không nể mặt còn chưa tính, lại còn cố ý khiến cho người ta khó xử, thực sự đáng giận.
…
Trong lúc lơ đãng thời gian đã trôi qua hai ngày, ngoại trừ thời gian ăn cơm đám người Diệp Phàm sẽ ra ngoài, thời gian khác cơ bản sẽ là tu hành, ban ngày gian phòng của Diệp Phàm căn bản là đủ loại tạp âm, buổi tối lại vô cùng an tĩnh, cũng không phải là người không có tố chất.
Những ngày này Diệp Phàm không chỉ làm quen với Khống Mệnh Thuật còn luyện hóa Đoạn Giản Tử Kim Sa, thu được thuộc tính lực lượng Hoàng Cấp Kim hệ.
Nhưng đám người Đãng Thải Nhi ngày càng khó chịu với Diệp Phàm, mỗi lần họ cùng ăn cơm với đám người Mạc Thâm đều có thể nhìn thấy đám người Diệp Phàm, Đãng Thải Nhi cơ bản cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy chán ghét.
Diệp Phàm không thèm để ý chút nào, mấy người mấy ngày nay đều không nói một câu, nam tử thô hào trong thời gian đó cũng đi ra mấy lần, mỗi lần đều biểu đạt cảm tạ với đám người Lý Thương Ảnh, khá là hữu lễ. Nhìn thấy đám người Diệp Phàm lại đằng đằng sát khí, lạnh lẽo đến cực điểm.
Mỗi lần như vậy Diệp Phàm đều lộ ra nụ cười trào phúng, khiêu khích nhìn nam tử thô cuồng kia, đôi khi còn trực tiếp quăng ra một câu chọc giận khiến nam tử thô cuồng kia tức chết, nếu không phải hắn mang theo thương binh bên cạnh, sợ động thủ khiến sư muội xảy ra chuyện thì đoán chừng cũng đã sớm ra tay giáo huấn Diệp Phàm.