Nhưng vừa rồi khi hạ nhân đưa tin làm cho Mạc Bách Thần trực tiếp trợn tròn mắt, Mạc Thâm cùng đấu khí với người khác mua không ít võ kỹ, những thứ này cũng không tính là gì, mua những võ kỹ này về chờ đến lần đấu giá sau lại mang bán đi, nhiều nhất cũng chỉ hao tổn một chút thôi.
Nhưng tin tức Mạc Thâm và người hắn giận dỗi đã tham gia đấu giá Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy, bằng những hiểu biết của Mạc Bách Trần đối với Mạc Thâm, hắn thực sự nhục nhã vì buổi đấu giá nhân sâm và Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy kia, vốn dĩ cũng không biết cái giá hắn trả cao thế nào, mấy thứ đó một cái cũng không tốt, chính là loại lấy giỏ trúc múc nước, công dã tràng a, không duyên cớ lại mất đi lượng lớn tài nguyên như vậy.
Sau khi Mạc Thâm hô xong giá trên hội đấu giá, Thiên Hạ Thương Hội truyền tin tới tay hắn, sắc mặt Mạc Thâm lập tức đại biến, trong tin Mạc Bách Trần cực kỳ nghiêm khắc căn dặn hắn không được tiếp tục đấu giá Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy, nhưng vấn đề là hắn đã ra giá rồi.
Hơn nữa là một cái giá cực kỳ khủng bố, vốn dĩ trên người Mạc Thâm cũng không có nhiều tài nguyên như vậy, nhưng lần này hắn tới còn có một nhiệm vụ khác là sau khi ra khỏi Đế Lâm sẽ thay Thiên Hạ Thương Hội mua một số kỳ ngộ không cần tới hoặc những bảo bối không dùng được của các tán tu.
Mà bây giờ tất cả tài nguyên này đều bị hắn đập vào Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy, hắn có thể đoán trước nếu như Diệp Phàm không tiếp tục tăng giá thì phụ thân hắn sẽ tức giận đến mức nào.
Diệp Phàm liếc nhìn Mạc Thâm, Mạc Thâm cố gắng biểu hiện điềm nhiên như không có việc gì, cao giọng nói:
- Ta đã nói qua sẽ khiến cho ngươi không thể mua được bất cứ đồ vật gì, nói được làm được, nếu như thích ngươi cứ việc tăng giá, ta tất nhiên có thể tăng hơn một vạn so với ngươi.
- Ha ha.
Diệp Phàm mỉm cười cao giọng nói:
- Một bình Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy tinh khiết cũng chỉ có giá mười ba vạn Nguyên Thạch thượng phẩm, lần đầu tiên ta thấy có người trả giá năm mươi mốt Nguyên Thạch thượng phẩm và năm mươi viên Nguyên Thạch cực phẩm để mua, Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy này vẫn là để cho ngươi mua đi.
- Ngươi không thêm giá? Ngươi không muốn sao?
Mạc Thâm nghe vậy có chút nóng nảy nói.
- Ta muốn vật này làm gì, nó có lợi ích gì với ta a?
Diệp Phàm có chút trào phúng nhìn Mạc Thâm, thanh âm không chút nào che giấu, xung quanh không ít người đều cười nhìn hai người họ, thần sắc cả hai hình thành khác biệt giống như đã hiểu ra, Mạc Thâm đã bị Diệp Phàm đùa giỡn lần nữa.
Ngay cả Lạc Tố Tố và Lý Thương Ảnh cũng có chút ngốc trệ, bọn họ cũng hoàn toàn bị Diệp Phàm lừa rồi, hiện tại bọn họ căn bản cũng không biết câu nào của Diệp Phàm là thật, câu nào là giả, người này hoàn toàn có thể khống chế bất kỳ biểu cảm gì, có lẽ giờ phút này trong lòng hắn ảo não không thôi nhưng vẫn tỏ vẻ điềm nhiên như không, hoặc hắn đúng là nói thật, gọi giá điên cuồng trước đó chỉ là giả?
Lạc Tố Tố không biết, nàng thật sự không biết, đây là nam nhân đầu tiên khiến nàng căn bản không thể từ nét mặt nhìn ra trong lòng hắn có ý nghĩ gì, người này vô cùng giỏi che giấu mình.
- Đừng nói là ngươi không muốn, ngươi chính là muốn vật này, được rồi, nhìn ngươi nâng giá như vậy có lẽ đã là cực hạn của ngươi rồi, thứ này nhường cho ngươi đi, miễn cho người khác nói ta khinh người quá đáng.
Mạc Thâm cao giọng nói.
- Ha ha, trò cười, trên hội đấu giá có cho nhường hay không? Đã là ngươi báo ra cái giá này thì ngươi phải mua, thật xin lỗi, vật này ta chỉ báo giá chơi vui thôi, căn bản ta không muốn mua a.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cười nói, sắc mặt Mạc Thâm đỏ bừng, giờ phút này hắn thật sự giống như một con khỉ bị Diệp Phàm trêu đùa xoay quanh.
Đồng thời khi đó ở Trung Linh Cảnh Mạc Bách Trần nhận được tin tức, coi như hắn dù đoán trước Mạc Thâm dùng cái giá đáng sợ như thế nào đi tranh mua bằng được Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy, nhưng khi nghe con số này hắn kém chút nữa ngất ngay tại chỗ, lúc này hắn tìm hội trưởng lão Kiếm Tông phụ trách hội đấu giá nói rõ ràng chuyện này.
Mà ở trên hội đấu giá Diệp Phàm bình chân như vại ngồi ở vị trí của mình nhìn đệ tử Kiếm Tông vây quanh Mạc Thâm, hiển nhiên là hắn đã báo giá nhưng không có ý muốn thay chỗ trống này.
Tất cả mọi người thâm trường nhìn Mạc Thâm, trong lòng Mạc Thâm mặc dù rất không nguyện ý nhưng vẫn lấy ra một cái trữ vật giới chỉ.
Nhưng lúc này trên đài cao sắc mặt nữ tử xinh đẹp hơi thay đổi một chút, sau đó cao giọng nói:
- Năm mươi vạn Nguyên Thạch thượng phẩm và năm mươi viên Nguyên Thạch cực phẩm lần một.
- Năm mươi vạn Nguyên Thạch thượng phẩm và năm mươi viên Nguyên Thạch cực phẩm lần hai!
Lập tức tất cả mọi người đều sửng sốt, cái giá này không phải của Mạc Thâm báo mà là do Diệp Phàm báo, phòng đấu giá nhầm lẫn sao?
- Năm mươi vạn Nguyên Thạch thượng phẩm và năm mươi viên Nguyên Thạch cực phẩm lần ba, thành giao, Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy đã thuộc về vị công tử này.
Nữ tử kia chỉ về phía Diệp Phàm, lập tức tất cả mọi người ngây tại chỗ, Diệp Phàm cau mày hừ lạnh nói:
- Rõ ràng đã có người báo giá cao hơn, bây giờ đồ vật này lại trở thành của ta, chẳng lẽ hội đấu giá có quyền tự mình thay đổi nguyên tắc sao?
- Tất nhiên không phải, chỉ là chúng ta đã chứng thực, lần đấu giá này Mạc công tử là báo giá lung tung, trên người hắn vốn không có nhiều Nguyên Thạch như vậy cho nên hắn đấu giá không có tính toán, đối với loại hành vi quấy rối hội đấu giá này sẽ có xử phạt, hiện tại người ra giá cao nhất là ngươi. Xin chúc mừng vị công tử này đã có được Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy.
Nữ tử kia lộ ra vẻ mặt tươi cười nói.
Mạc Thâm nghe vậy trong lòng thở dài một hơi, ngược lại buồn cười nhìn Diệp Phàm, hiển nhiên là phụ thân hắn đã ra mặt.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cười lạnh:
- Quý phòng đấu giá quả nhiên có nhiều thủ đoạn, ta cực kỳ muốn hỏi một câu, tất cả những cái giá đưa ra phía trước có phải cũng chỉ là con mồi hay không, chỉ cần đưa ra một cái giá cao hơn những người chân chính muốn mua, sau đó nói cái giá cao nhất đó là do báo giá lung tung, cuối đưa về phòng đấu giá xử lý hay không chúng ta cũng không biết được, cuối cùng thành giao giá của những người chúng ta ở đây.
- Đường đường là Kiếm Tông quản lý phòng đấu giá vậy mà làm ra sự việc hoang đường như vậy. Ta không biết một phòng đấu giá còn có thể nói lời ti tiện như vậy thì tông môn phía sau còn ti tiện đến mức nào?
- Chư vị đồng đạo, thấy rõ ràng sắc mặt người trong phòng đấu giá không? Vì sao giá các ngươi đều có người đẩy giá cao hơn, đều là do người của phòng đấu giá dàn xếp.
Diệp Phàm nói xong tất cả mọi người lập tức nghị luận ầm ĩ, không thể không nói Diệp Phàm nói rất có đạo lý, lấy chuyện của Diệp Phàm mà nói thì đối phương một mực muốn khiến Diệp Phàm tăng giá, lên đến đỉnh sau đó Diệp Phàm không tiếp tục theo đuổi nữa lại trả lời do người kia báo giá lung tung, cuối cùng thành giao giá của Diệp Phàm, cách làm này quá ti tiện.
- Đúng vậy a, vị công tử này nói không sai, nếu là dùng loại phương pháp này sau này có thể đẩy giá tất cả vật phẩm lên rất cao, sau đó dẫn người quấy rối đi thì chúng ta đều trở thành người nhận hết.
- Phòng đấu giá nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích rõ ràng, chẳng lẽ thật sự coi chúng ta là dê béo sao, Kiếm Tông là có ý gì a? Đông Linh Cảnh bây giờ do một mình Kiếm Tông muốn nói gì thì nói sao?
- Chuyện này chúng ta không thể nhịn được, ở đâu có lời giải thích như vậy? Một câu người khác báo giá lung tung liền muốn chúng ta tính tiền sao?
- Đúng vậy, tất nhiên đấu giá phải có bộ dáng của đấu giá, Kiếm Tông muốn cũng không được, cũng không được làm trò mất mặt xấu hổ.
Ngươi một câu ta một câu khiến người của phòng đấu giá không biết phải làm sao, không nghĩ tới một câu đơn giản của Diệp Phàm đã khiến cho tình thế biến chuyển như vậy.