Kiếm Long Phường Thị to lớn nhất Kiếm Thành, nơi này chia làm hai khu là khu đấu giá và khu trao đổi.
Kiếm Tông chủ trì khu đấu giá, vật phẩm đấu giá ở nơi này đều là vật phẩm mà các thế lực dùng để đổi lấy tài nguyên, một số thứ là độc nhất chỉ có ở Kiếm Tông, một số khác là do tán tu bên ngoài gửi vào đấu giá.
Ngược lại, khu trao đổi lại là thị trường trao đổi tự do, tán tu sẽ đặt bảo bối mình muốn trao đổi dưới đất, người đi ngang qua nhìn thấy vật phẩm mình muốn sẽ đưa ra đồ vật tương ứng để trao đổi.
Khu đấu giá còn một khoảng thời gian nữa mới chính thức mở ra, trước tiên đám người Diệp Phàm đi dạo một lát ở khu trao đổi. Diệp Phàm cơ bản là coi thường đồ vật ở khu này, dù sao có thể bày quầy bán hàng ở đây đều là những võ tu có tu vi từ Siêu Phàm Cảnh trở lên, Diệp Phàm cũng đã có bảo tàng Thiên Phủ Bí Địa cho nên ở đây khó có món đồ nào hợp mắt hắn.
Sau khi đi dạo như vậy một vòng, Diệp Phàm đột ngột dừng lại trước một quầy hàng. Chủ quầy hàng là một gã đệ tử Kiếm Tông, hắn bày ra không ít đồ tốt, cũng có không ít linh khí đã bị tàn phá.
Diệp Phàm nhìn thấy một cây kiếm gãy nằm trên quầy hàng, phía trên cây kiếm có đường vân hỏa diễm, đường vân này do chính tay Diệp Phàm tự mình tế luyện, hắn lập tức nhận ra kiếm này chính là bội kiếm của Bạch Khinh Ngữ.
Trái tim Diệp Phàm có chút co rúm, Diệp Tàn và Diệp Quỷ cũng ngây ngốc tại chỗ, thanh kiếm này quá quen thuộc với bọn họ, hiển nhiên đệ tử Kiếm Tông kia đã nhặt được thanh kiếm này, dù sao nó cũng đã từng là linh khí, coi như mất hết linh tính thì dung luyện một lần nữa cũng là một nguyên vật liệu rất tốt.
Đạp đạp đạp!
Một loạt tiếng bước chân truyền tới, ánh mắt Diệp Phàm liếc qua thì thấy đám người Mạc Thâm đang tiến lại.
Lúc này Diệp Phàm ổn định tâm tình sau đó bước đến phía trước gã đệ tử Kiếm Tông cầm lấy một gốc Huyết Linh Chi bình thản nói:
- Huyết Linh Chi này bán thế nào?
- Ba mươi Nguyên Thạch thượng phẩm.
- Được, ta mua.
Diệp Phàm cao giọng nói.
- Chậm đã!
Một âm thanh vang lên, Mạc Thâm đi tới, trên khuôn mặt đầy ý cười.
- Ta đã nói có ta ở đây thì cái gì ngươi cũng không mua được.
- Ta cho ngươi sáu mươi Nguyên Thạch thượng phẩm, ta muốn thứ này.
Mạc Thâm nhìn về phía đệ tử Kiếm Tông.
- Chín mươi Nguyên Thạch thượng phẩm.
Diệp Phàm bình tĩnh nói, một gốc Huyết Linh Chi mà thôi nhưng Diệp Phàm lại trả tới chín mươi Nguyên Thạch thượng phẩm, lập tức xung quanh có không ít du khách vây lại xem.
Trên mặt gã đệ tử Kiếm Tông kia cực kỳ hưng phấn, cao giọng nói:
- Vị huynh đệ kia trả giá chín mươi Nguyên Thạch thượng phẩm. Vị công tử này thấy sao?
- Ha ha, bằng ấy Nguyên Thạch ta có, tiểu tử ngươi muốn cùng ta đấu còn kém xa lắm. Ba trăm Nguyên Thạch thượng phẩm.
Mạc Thâm cười sang sảng nói.
Diệp Phàm nghe vậy sắc mặt có chút khó coi, trong đôi mắt lộ ra một chút chần chừ, sau đó vung tay áo:
- Ba trăm Nguyên Thạch thượng phẩm mua một Huyết Linh Chi, ta từ bỏ.
- Gia đây có Nguyên Thạch, không phục sao?
Mạc Thâm nghe vậy không khỏi cười sảng khoái nói, nhìn bộ dáng Diệp Phàm hắn cực kỳ sảng khoái.
Mạc Thâm thu Huyết Linh Chi vào trong ống tay áo, vẻ mặt dương dương đắc ý. Diệp Phàm nhìn Mạc Thâm giống như một tên ngốc, trả gấp mười lần để mua một món đồ vật còn có thể cao hứng đến mức độ này, cũng chỉ có thể là nhà này.
Diệp Phàm chờ một lúc cũng không thấy Mạc Thâm rời đi mà vẫn đứng đó nhìn hắn, ý tứ rất rõ ràng chí cần ngươi muốn mua thứ gì ta sẽ mua lại thứ ấy.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, sau đó cầm một món nội đan hung thú lên cao giọng nói:
- Cái này giá cả bao nhiêu?
- Cái này giá một trăm Nguyên Thạch thượng phẩm.
- Ta trả một ngàn!
Diệp Phàm bình tĩnh nói, ngược lại ung dung nhìn Mạc Thâm, trong đôi mắt tràn đầy trào phúng:
- Hôm nay ta muốn xem xem ngươi làm sao có thể khiến ta tay không trở về.
- Ta trả hai ngàn, vẫn là câu nói kia, Nguyên Thạch trên người ta nhiều đến mức ngươi không thể nào tưởng tượng được.
- Ba ngàn!
- Năm ngàn!
- Ha ha, cho ngươi, ta lấy nội đan này cũng vô dụng, nhưng ta lại thích loại đồ đần như ngươi, tiếp tục đi, đừng ngừng lại.
Diệp Phàm cười nói, sau đó lựa đông chọn tây, cuối cùng cầm cây kiếm gãy của Bạch Khinh Ngữ lên, không thể không nói trong gian hàng của tên đệ tử này thì cây kiếm gãy này là vô dụng nhất, bản thân tên đệ tử Kiếm Tông kia cũng chỉ coi nó như hàng tặng kèm.
- Tác dụng của nội đan này lớn, giá năm ngàn Nguyên Thạch thượng phẩm với ta mà nói chính là đã hời rồi.
Mạc Thâm nghe vậy không thèm để ý mà nói, nhưng trong lòng đã bắt đầu chú ý muốn bẫy Diệp Phàm một lần, hai lần trước là hắn cố ý muốn khiến cho Diệp Phàm khó coi, nhưng thời điểm Diệp Phàm cầm lấy thanh kiếm gãy kia Mạc Thâm liền biết Diệp Phàm muốn cố ý đùa nghịch hắn.
Huyết Linh Chi và nội đan đều có một chút tác dụng kỳ lạ, còn cái kiếm gãy này đã hoàn toàn bị tổn hại, linh tính hoàn toàn biến mất, coi như dùng để làm vật liệu cũng phải tế luyện một lần nữa nên vô cùng phiền phức.
Mạc Thâm quả thật có ý định khiến Diệp Phàm khó chịu nhưng hắn cũng không phải người ngu, muốn hắn mua một cây kiếm gãy với giá cao thì cũng không phải là soái khí mà là đồ con lợn trong mắt kẻ khác.
- Cái này bán thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Cái này…
Đệ tử Kiếm Tông nghe vậy có hơi sững sờ, vật này hắn đang chuẩn bị tặng kèm cho khách, bán? Thứ này đáng giá mấy đồng tiền?
- Cái này ta bán giá một Nguyên Thạch thượng phẩm.
- Ta trả một ngàn Nguyên Thạch thượng phẩm.
Diệp Phàm nói xong liếc nhìn Mạc Thâm.
Mạc Thâm thấy thế không khỏi mỉm cười:
- Trả một ngàn Nguyên Thạch thượng phẩm để mua một món phế phẩm, ha ha ha, lần đầu tiên ta thấy người ngu như vậy.
- Ta vậy mà nghe có người nói sẽ không để ta mua bất kỳ đồ vật nào. Thế nào, nhanh như vậy đã tự vả mặt rồi sao?
Diệp Phàm nghe vậy trong đôi mắt cố tình lộ ra một tia lo lắng, ngược lại lập tức bị hắn đè xuống.
Tất nhiên Mạc Thâm đã thấy được phần lo lắng này, trong lòng càng sảng khoái cười sang sảng:
- Ngu xuẩn, ngươi cho rằng ta ngu xuẩn giống ngươi sao? Tình huống bây giờ là ngươi trả một ngàn Nguyên Thạch thượng phẩm để mua một cây kiếm gãy chả có tác dụng gì, thế nào, vui không?
Diệp Phàm nghe vậy sắc mặt không khỏi âm trầm, ngược lại nhìn về phía đệ tử Kiếm Tông kia, ném cho hắn một ngàn Nguyên Thạch thượng phẩm sau đó thu cây kiếm vào rồi trực tiếp bỏ đi.
Cả tên đệ tử Kiếm Tông cũng có chút không muốn nhìn bóng lưng Diệp Phàm, trong lòng âm thầm đáng tiếc, sao không mua thêm mấy món nữa, hôm nay vận khí hắn cũng thật tốt, chỉ có ngần ấy đồ vật mà đã kiếm được nhiều tiền lời như vậy.
Các chủ quán khác theo dõi cũng vô cùng hâm mộ gã đệ tử Kiếm Tông kia, một đám chủ quán thở dài, sự tình tốt như vậy sao lại không rơi trên người bọn hắn.
Mạc Thâm không so đo cây kiếm đó với Diệp Phàm, trên mặt hắn tràn đầy hưng phấn nhìn đám người Đãng Thải Nhi cười nói:
- Còn tưởng rằng là bao nhiêu món hàng lợi hại như vậy lại mua trúng một cây kiếm gãy, hắn còn bị ta đùa nghịch như khỉ.
- Mạc ca ca thật lợi hại.
Đãng Thải Nhi vui vẻ cười nói, nhưng Lý Thương Ảnh và Lạc Tố Tố nhíu mày.
- Tố Tố, ngươi có cảm thấy mục tiêu của hắn chính là cây kiếm gãy đó không?
- Lý sư huynh cũng cảm thấy vậy? Ta cảm giác không sai, mục tiêu hắn chính là chuôi kiếm gãy đó, dù ngụy trang rất tốt nhưng lại có một vấn đề lớn nhất đó là những món đồ trước hắn vô cùng ung dung bình tĩnh, nhưng thời điểm cầm cây kiếm gãy đó hắn hết lần này tới lần khác lộ ra một tia lo lắng, mục tiêu hắn có lẽ là muốn để cho chúng ta nhìn thấy.
Lạc Tố Tố nghe vậy gật đầu.