Phách lối, làm sao có thể phách lối như vậy được?
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm. Một câu nói của Diệp Phàm đã khiến mọi người mở ra thế giới quan mới. Tên này to gan như vậy à?
Tuy Diệp Phàm giết chết Hứa Sát Bắc, nhưng đám người chỉ mới nghe nói, hơn nữa còn nhờ dùng Tử Độc, không nói thực lực của hắn mạnh như vậy.
Hơn nữa, Diệp Phàm là thân phận gì, Triệu Quang Địch là thân phận gì? Hắn dựa vào đâu mà lớn lối như vậy?
Ba nàng Bắc Cung Tuyết cũng đờ người ra. Đây là Diệp Phàm bình thường thận trọng vững vàng, đa tài sao? Trong mắt Triệu Linh Nhiên không ngừng lóe sáng. Chẳng biết tại sao, Diệp Phàm như vậy càng thu hút nàng hơn. Thậm chí nàng cảm giác cơ thể hơi ẩm ướt.
Thượng Quan Thính Vũ khẽ nhíu mày. Nàng càng thích Diệp Phàm thận trọng vững vàng nho nhã hơn. Dáng vẻ hoàn khố ngang ngược như vậy khiến nàng thấy hơi phản cảm.
Bắc Cung Tuyết lại hoàn toàn bị Diệp Phàm làm cho kinh sợ. Sau khi Diệp Phàm làm sư phụ của nàng, càng giống như một trưởng bối nghiêm khắc. Tuy hai người không thiếu được vài tình huống kiều diễm, nàng cũng từng xấu hổ, nhưng vẫn không chính thức để ý tới tuổi của Diệp Phàm.
Lúc này, Diệp Phàm hành động như vậy, nàng trái lại có một cảm giác khác.
Dường như lúc này nàng mới phát hiện ra, sư phụ luôn thận trọng vững vàng dường như cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi!
Triệu Quang Địch ngây ra một lúc, sau đó nổi giận. Từ khi hắn sinh ra đến bây giờ, chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy, nữa là ở Sở Quốc, một nơi từ trước tới nay hắn chưa từng để ý, một công tử hoàn khố dám sỉ nhục hắn như vậy.
Hắn tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.
Lúc này, hắn đẩy nữ tử trong lòng ra, tay phải vỗ bàn một cái, cả người bay lên, xoay tròn một trăm tám mươi độ, chân phải đá mạnh về phía Diệp Phàm:
- Ngươi muốn tìm cái chết, bản hoàng tử sẽ phế bỏ ngươi!
Diệp Tàn thấy thế, hừ lạnh một tiếng, giơ tay phải ra chụp lấy.
Bốp!
Một tiếng động khẽ vang lên, nguyên lực đột ngột nổ tung. Diệp Tàn lùi lại hai bước, Triệu Quang Địch cũng quay trở lại chỗ ngồi, vẻ mặt không ngừng thay đổi.
Diệp Tàn chợt nắm lấy chuôi thanh Huyền Dương Đao sau lưng, vận chuyển nguyên lực.
Diệp Phàm giơ quạt giấy lên, ngăn cản Diệp Tàn ra tay, lại phe phẩy chiếc quạt giấy một lúc mới nói:
- Bản công tử nghe nói Hán Quốc phái một hoàng tử không biết trời cao đất rộng tới, nên mới đặc biệt tới đây xem thử. Ta còn tưởng giỏi giang ưu tú thế nào, chờ một lúc cũng chỉ là rác rưởi như vậy.
Triệu Quang Địch đứng lên, trong mắt lộ ra sát khí, lãnh đạm nhìn Diệp Phàm. Các thủ hạ phía sau của hắn đều nắm chặt đao kiếm, rõ ràng một lời không hợp, lại muốn cho Diệp Phàm lập tức đổ máu.
Phía sau Diệp Phàm, trên gương mặt tuyệt đẹp của Vân Nhất và Vân Lục chợt lạnh đi, rút trường đao sau lưng ra. Phong Nhất và Phong Ngũ trực tiếp nắm lấy chuôi kiếm.
- Ngươi có thể thử thực lực của bản hoàng tử.
Triệu Quang Địch gằn từng từ:
- Muốn vị trí này, trừ khi chui qua háng của bản hoàng tử, bản hoàng tử mới tặng lại chỗ này cho ngươi.
- Dựa vào ngươi cũng xứng bảo bản công tử chui qua hang à? Ngày mai chúng ta chiến đấu ở giáo trường hoàng cung, tất sẽ có kết quả. Thật ra ta có một chủ ý về quyền sở hữu vị trí này. Nhưng phải xem ngươi có sự quyết đoán đó hay không.
Diệp Phàm thản nhiên nói, dường như ngũ hoàng tử với khí thế đáng sợ trước mắt chỉ là thùng rỗng kêu to đối với hắn.
- Hừ, thật ra ta cũng muốn xem thử ngươi có tư cách gì mà dám đấu với bản hoàng tử.
- Rất đơn giản, thị vệ bên cạnh ngươi có người trẻ tuổi, chắc hẳn cũng là đệ tử thiên tài Hán Quốc. Hai người này là đệ đệ của ta. Ngươi phái ra hai người, tới đấu một trận. Người thua tự động cút qua một bên. Ngươi thấy thế nào?
Diệp Phàm đề nghị, trong mắt là vẻ thản nhiên xem thường. Triệu Quang Địch nhìn thấy vậy, trong lòng giận dữ, lạnh giọng nói:
- Ngươi muốn so tài một lần, nhưng đao kiếm không có mắt, nếu không cẩn thận sẽ giết chết hai đệ đệ của ngươi, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.
- Ha ha, tất nhiên, đao kiếm không có mắt, hai huynh đệ của ta chỉ biết giết người, nếu so tài thật sự, bọn họ còn thật sự không biết đâu.
Diệp Phàm nghe vậy cười nói. Lúc này, tất cả đám người trong Văn Hương Thức Nhân đều tránh ra, chừa lại một chỗ trống trải.
Diệp Phàm và Triệu Quang Địch cũng đứng ở hai bên. Ở giữa chỉ còn lại có Diệp Tàn và Diệp Quỷ và hai thị vệ hơn hai mươi tuổi của đối phương. So với đám người Diệp Phàm, bọn họ tất nhiên lớn tuổi hơn. Nhưng đây là người trẻ tuổi nhất trong đám thị vệ của Triệu Quang Địch rồi.
Hai người lãnh đạm nhìn Diệp Quỷ, Diệp Tàn, nhếch mép cười khát máu, tu vi Nhập Cương cảnh nhị trọng chậm rãi phát ra:
- Hai tên tiểu quỷ, các ngươi xuống dưới, nhớ kỹ người giết các ngươi là Thiên Long Song Sát!
Một nam tử lạnh giọng nói. Sau đó hai người kéo lê mũi đao trên mặt đất, lao nhanh về phía Diệp Quỷ và Diệp Tàn.
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Diệp Tàn thoáng lộ ra ý chí chiến đấu, vận dụng nguyên lực, Huyền Dương Đao từ sau lưng lập tức bay vào tay phải.
Diệp Quỷ cầm vỏ kiếm tay trái, tay phải nắm lấy chuôi kiếm, thi triển ra Cửu Hư Mê Tung Bộ, phát sau mà đến trước, một tiếng kiếm rít vang vọng Văn Hương Thức Nhân, ánh kiếm lóe lên, nhanh tới mức không có cách nào tưởng tượng được, Diệp Quỷ đã xuất hiện ở sau lưng nam tử bên trái.
Trên cổ hắn rỉ ra một tia máu. Sau đó nam tử kia quỳ một chân xuống đất, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc và khủng hoảng, khó nhọc nói:
- Kiếm... thật... nhanh!
Bên kia, Diệp Tàn giống như mưa rền gió dữ, trực tiếp áp chế một gã nam tử khác dưới lưỡi đao, đao pháp đại khai đại hợp, giống như phát điên, căn bản không để cho đối phương có bất kỳ cơ hội đánh trả nào.
Không ai ngờ một nam tử trông bình tĩnh, lúc chiến đấu tự nhiên hào phóng như vậy, một đao trong tay có thể chiến đấu với cả thiên địa.
Nếu nói Diệp Quỷ là thích khách một đòn chắc chắn phải chết, Diệp Tàn lại là chiến sĩ có thể chiến đấu kịch liệt với cả thiên hạ.
Hai loại phong cách khác nhau, nhưng không có cách nào che giấu được thực lực tuyệt đối mạnh mẽ của hai người.
Cuối cùng nam tử kia bị Diệp Tàn chém một đao, máu tươi rất nhanh đã lan ra trên Huyền Dương Đao, thân đao càng trở nên sạch sẽ, sắc bén hơn.
Diệp Tàn nhét Huyền Dương Đao ra sau lưng. Diệp Tàn và Diệp Quỷ bình tĩnh đi tới phía sau Diệp Phàm, dường như chỉ mới làm một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể tới vậy.
Mọi người xung quanh lập tức bàn tán ầm ĩ, tò mò không biết hai người bên cạnh Diệp Phàm là ai? Diệp Tàn và Diệp Quỷ cũng chính thức được mọi người chú ý tới.
Ba nàng Bắc Cung Tuyết cũng rất kinh ngạc, các nàng không biết trong Hoàng Đô xuất hiện hai nhân vật như vậy từ lúc nào. Chỉ xét về thực lực, trong thế hệ trẻ tuổi chỉ có Thượng Quan Phi Độ có thể thắng được.
Đương nhiên, Diệp Phàm không cho là vậy. Tuy Thượng Quan Phi Độ tu luyện hai môn võ kỹ đến trạng thái hoàn mỹ, lực chiến đấu nghịch thiên, nhưng Diệp Tàn và Diệp Quỷ tu luyện Đan Môn Quyết. Đan Môn Quyết mạnh hơn tu luyện đan điền ở chỗ số lượng nguyên lực dự trữ và tốc độ vận chuyển.
Lại thêm hai người tu luyện chính là công pháp Thiên giai cao cấp, lại có thần binh tuyệt thế như Huyền Dương Đao, Huyền Minh Kiếm, Thượng Quan Phi Độ không phải là đối thủ của bọn họ.
- Ngũ hoàng tử, tuân theo giao hẹn, cút đi!
Diệp Phàm không khách khí, đi tới chỗ tốt nhất này, mỉm cười nói.
Triệu Quang Địch nghe vậy hừ lạnh một tiếng, sau đó phất tay dẫn theo rất nhiều thủ hạ rời đi, lúc ra tới cửa còn ném lại một câu:
- Ngày mai, ta sẽ khiến cho ngươi chết rất thảm!
Diệp Phàm nghe vậy không trả lời, ngồi xuống. Chỉ một lát sau, Lạc Hinh đi ra.
- Diệp vương gia giá lâm, tiểu nữ tử không tiếp đón từ xa. Uy phong của vương gia vừa rồi khiến thiếp rất vui mừng.
Lạc Hinh bước đi uyển chuyển, chậm rãi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Phàm, một mùi thơm phảng phất, khiến người ta cảm thấy thư thái.
Diệp Phàm mở quạt giấy ra, cười nói:
- Nếu Lạc Hinh cô nương thật sự vui vẻ, tối nay bản công tử đúng lúc rảnh rỗi, nếu cô nương bằng lòng, ta có thể cùng ngươi làm chuyện tiêu hồn.
- Ha ha ha, vương gia nói đùa, ngày mai ngài còn phải ra sức cho Sở Quốc ta. Tối nay thiếp cũng không dám ép khô vương gia. Sau này có thời gian, nhất định sẽ chứng kiến hùng phong của vương gia.
Lạc Hinh đỏ mặt, khẽ cười nói, trong mắt lộ ra vẻ sáng tỏ. Ta còn tưởng ngươi thật sự là Quân tử, quả nhiên vẫn là ngụy quân tử mà thôi, bình thường giả vờ thanh cao gì chứ?
Diệp Phàm nghe vậy cũng không có mượn đề tài này tiến thêm một bước như Lạc Hinh tưởng. Hắn đứng lên, giao một xấp ngân phiếu và một tờ giấy cho Lạc Hinh:
- Trên giấy là chút tình cảm của ta dành cho cô nương, những thứ này là ngân phiếu, cô nương cũng nhận lấy đi.
Diệp Phàm nói xong, chắp tay rời đi.
Lạc Hinh cầm tờ giấy trong tay, phía trên viết một số nguyên liệu rất loạn, ngân phiếu có hai ngàn vạn lượng, hiển nhiên là giao dịch, trong lòng không khỏi thầm nghĩ:
- Người này miệng lưỡi ba hoa lại có thể bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ thật sự không có chút hứng thú nào với ta?