Vô Địch Thiên Đế

Chương 429: Phường thị

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Tàn ở thượng phòng, Diệp Quỷ ở trung phòng, nhưng ba huynh đệ không thèm để ý cái này, khi Vân Nhất và Vân Lục đi ra, Đám người Mạc Thâm vẫn ngồi uống rượu nói chuyện phiếm, nhìn thấy hai tên thị nữ, Lý Thương Ảnh khẽ nhíu mày:

- Người này nhìn như là công tử quần là áo lụa là, lại ở tách riêng với tỳ nữ, cũng có chút thú vị.

- Hừ, e là trong mười phút ngắn ngủi thì đã xong việc rồi.

Mạc Thâm nghe vậy không khỏi giễu cợt nói, Đãng Thải Nhi cùng Lạc Tố Tố nghe vậy lập tức trên mặt lộ ra vẻ đỏ bừng, hai người cùng lúc hơi tức giận lườm Mạc Thâm một cái.

- Mạc huynh, còn có nữ tử ở đây, nói chuyện cần phải chú ý một chút.

Lý Thương Ảnh nghe vậy không khỏi lắc đầu cười.

- Ha ha, đây là do ta không đúng, ta tự phạt ba chén.

Lúc này Mạc Thâm cười nói, nâng miệng uống liền ba chén rượu mạnh, khá là hào khí.

Phong cảnh đệ nhất Tức Lâu Kiếm Thành không cần nói nhiều, trên nơi trang nhã ở lầu hai, không chỉ có thể nhìn thấy Đại Đường Tửu Lầu huyên náo, còn có thể nhìn thấy phố xá náo nhiệt ở bên ngoài, uống chút rượu, thưởng thức đồ nhắm, phía dưới có người kể chuyện, phía trên có nữ tử nhảy múa, vô cùng náo nhiệt.

Đám người Diệp Phàm chỉnh trang một hồi rồi đi ra, toàn bộ nơi trang nhã lầu hai chỉ còn lại một chỗ, ngay sát vách đám người Mạc Thâm, Diệp Phàm cũng không khách khí, dẫn theo đám người Diệp Tàn ngồi vào bàn trang nhã này.

Đám người Mạc Thâm vốn đang nói chuyện phiếm vui vẻ trở nên có chút yên tĩnh.

- Mạc ca ca, sao thế?

Đãng Thải Nhi nhìn thấy sắc mặt Mạc Thâm trở nên khó coi, không khỏi hiếu kỳ nói.

- Không có gì, nhìn thấy thứ khiến cho người ta buồn nôn.

Mạc Thâm hừ lạnh nói, Đãng Thải Nhi và Lạc Tố Tố nghe vậy không khỏi quay người lại, vừa hay nhìn thấy Diệp Phàm đối diện các nàng, Vân Nhất và Vân Lục ngồi ở hai bên hắn, đang rót rượu giúp hắn.

Diệp Phàm quay đũa trong tay, tiếp đó lập tức bay về phía Mạc Thâm, xuyên qua giữa Lạc Tố Tố và Đãng Thải Nhi, lúc này hai mắt Lạc Tố Tố căng lại, khẽ nghiêng gương mặt tuyệt mỹ đi, Đãng Thải Nhi thì căn bản chưa kịp phản ứng.

Mạc Thâm khoát tay một cái, nhận lấy đũa, nguyên lực trên chiếc đũa nổ tung, trực tiếp ép vỡ một ly rượu phía trước Mạc Thâm, rượu mạnh vẩy vào người hắn.

Lúc này, Mạc Thâm lạnh lùng nhìn về phía Diệp Phàm.

- Quản cho tốt cái miệng chó của ngươi.

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

- Ngươi…

Lúc này Mạc Thâm đứng lên, ngay sau đó bị Lý Thương Ảnh ép xuống, Lý Thương Ảnh lắc đầu:

- Bên trong Kiếm Thành nghiêm cấm giao đấu, với thân phận chúng ta mà gây chuyện ở chỗ này, sẽ chỉ tăng thêm trò cười, hắn uống của hắn, chúng ta uống của chúng ta, không cần gây chuyện.

- Đến khi có thể chém hắn thì hẵng chém cũng không muộn.

- Hừ!

Mạc Thâm nghe vậy không khỏi hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống, không để ý đến Diệp Phàm, Diệp Phàm tự nhiên cũng lười nhìn hắn.

Lúc này, người kể chuyện phía dưới dừng lại, xếp quạt trong tay vỗ một cái, cười nói:

- Câu chuyện trên kể tới đây, dưới đây, ta kể một chút câu chuyện đệ nhất thiên tài Tứ Phủ Đông Linh cảnh Diệp Phàm.

- Diệp Phàm, chính là thiên tài Thiên Phủ bị Kiếm Tông diệt môn kia, nghe nói bây giờ chính là một con chó mất chủ, hắn thì có cái gì tốt để nói?

Phía dưới có thực khách cười nói.

- Ê, vị quan khách này nói sai rồi, kể chuyện là kể về câu chuyện, có thật, cũng có giả, chuyện kể rằng tên Diệp Phàm này, cũng là kỳ nhân, khi bước vào Thiên Phủ chỉ có tư chất phế phẩm.

- Tư chất phế phẩm?

Có người hoảng hốt kêu lên.

- Không sai, các vị quan khách hãy nghe ta từ từ kể lại…

Câu chuyện về Diệp Phàm cũng có một chút sức hấp dẫn, phải nói rằng trước đó, danh tiếng Diệp Phàm tại Đông Linh cảnh cũng không vang dội, từ khi toàn bộ Đông Linh cảnh đều điên cuồng tìm kiếm Diệp Phàm, hắn dần dần được nhiều người biết đến, rất nhiều người đều đang nghĩ tới thiên tài đang bị nhiều thế lực truy bắt này, rốt cuộc là người như thế nào?

Thứ mà người kể chuyện nói là cái gì? Chính là thứ mọi người cảm thấy hứng thú nhất, tình hình bây giờ có không ít người biết rõ Đông Linh cảnh vì một nam tử tên là Diệp Phàm mà náo động, không ít môn phái nhỏ cũng đang tìm người này, nhưng quả thực là không tìm được, bản lĩnh ẩn thân này cũng không hề nhỏ.

Nếu Diệp Phàm đã nổi danh, tất nhiên người khác sẽ hiếu kỳ rút cuộc Diệp Phàm là thần thánh phương nào? Đây chính là thị trường của người kể chuyện, sau khi điều tra tình hình Diệp Phàm, kể ra ở đây, tự nhiên sẽ hấp dẫn không ít người nghe, mà càng nhiều người nghe hắn kể chuyện, tiền tài hắn thu hoạch được cũng càng nhiều.

Kiếm Tông và các đại môn phái đương nhiên không thể kì kèo với người kể chuyện, chỉ cần người kể chuyện không kể một số câu chuyện làm tổn hại đến thể diện của đại môn phái, những môn phái kia mặc kệ hắn thổi phồng Diệp Phàm như thế nào.

- Nói thì chậm, lúc đó thì nhanh, viện trưởng Thiên Phủ kia một chưởng đánh Diệp Phàm từ trong đám người ra ngoài, Diệp Phàm kia lại xoay người một cái đánh ngược trở lại, trong miệng hô to:

- Ta đã là người Thiên Phủ, xem như làm quỷ Thiên Phủ.

Người kể chuyện thao thao bất tuyệt nói, Diệp Phàm ở một bên nghe cũng thấy mới mẻ, những chuyện này tất nhiên là không xảy ra, nhưng trong đó cũng có một chút sự thực, người kể chuyện này hao tốn công sức một phen đi nghe ngóng sự tích của hắn.

- Đây không phải ngốc sao? Chạy ra còn có thể sống sót.

- Cũng không phải ngốc, ta cảm thấy là trọng tình trọng nghĩa.

- Sau đó ra sao? Vương lão đầu, ngươi nói nghe coi.

- Chao ôi, hôm nay sắc trời đã tối, thời gian kể chuyện cũng đã hết, các ngươi đã ăn uống cả buổi chiều rồi, Lão Đầu ta còn đang đói bụng đây, muốn biết chuyện tiếp theo như thế nào, xin nghe phân giải lần sau.

- Này! Vương Lão Đầu, ngươi lại khiến người khác khó chịu vì thèm.

- Ồ, khách quan, ngươi như vậy là không đúng, Lão Đầu Tử kể chuyện chỉ lấy có bấy nhiêu tiền, ngươi muốn cho ta kể tiếp cũng không phải không được, vậy ngươi cho ta thêm tiền chứ, Lão Đầu Tử trên không có người già, dưới không có trẻ nhỏ, cũng phải để cho mình ăn no, các ngươi nghe kể chuyện vui vẻ, Lão Đầu ta kể chuyện nói nhiều mệt mỏi.

Vương Lão Đầu lắc đầu cười nói, tiếp đó chậm rãi ngồi lên bàn nhỏ phía trên, gọi một chút thịt rượu, nói tiếp:

- Hơn nữa, Phường Thị Đấu Giá Hội sắp mở rồi, không phải các ngươi cũng đi Phường Thị nhìn xem có đồ vật bản thân cần hay không sao?

- Ôi trời, Lão Đầu Tử ngươi không nói ta cũng suýt nữa quên mất, hôm nay Kiếm Long Phường Thị mở cửa, nghe nói trong Đấu Giá Hội có đồ tốt đấu giá, ta đi trước một bước.

Những thực khách khác nghe vậy cũng nhao nhao tính tiền rời đi, trên lầu, Diệp Phàm nghe vậy cũng đứng lên, bàn Mạc Thâm bên kia cũng vậy, sau khi Mạc Thâm lạnh lùng nhìn Diệp Phàm một cái, lộ ra một tia trào phúng lạnh nhạt nói:

- Muốn đi Phường Thị Đấu Giá Hội? Này! Có ta ở đây, ngươi đừng hòng mua được cái gì.

- Có bản lĩnh này thì cứ tới, chỉ sợ ngươi chỉ biết nói mà không biết làm.

Diệp Phàm nghe vậy không thèm để ý nói, ngược lại dẫn theo đám người Diệp Tàn trực tiếp xuống lầu rời đi.

- Không biết tự lượng sức mình.

Mạc Thâm nhìn theo đám người Diệp Phàm lạnh lùng nói, nhìn tiếp về phía đám người Đãng Thải Nhi, cười nói:

- Lát nữa trên Đấu Giá Hội, nhìn thấy thứ mình ưa thích cứ việc nói với ta, Thiên Hạ Thương Hội ta thứ khác thì không có, tài nguyên thì nhiều đến nỗi dùng không hết.

- Hì hì, Mạc ca ca nói như vậy thì ta sẽ không khách khí.

Đãng Thải Nhi nghe vậy không khỏi cười nói.

- Ta xem như Đông Đạo chủ của nửa Cái Đông Linh cảnh này, chiêu đãi các ngươi là việc nên làm, nhưng những thứ không có mắt trong Đông Linh cảnh cũng rất nhiều, nói không chừng phải vận động gân cốt dạy dỗ một chút.

Mạc Thâm nói xong nhìn về phía đám người Diệp Phàm đi khuất.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)