Người đông nên tửu lâu và khách điếm cũng khan hiếm, Diệp Phàm đưa theo bốn người Diệp Tàn đi tới một tửu lâu xa hoa nhất sau đó thu hồi lại Thiên Linh Mã.
- Vị đại gia này, ngài muốn thuê phòng?
Một tên tiểu nhị tươi cười đi tới chào đón, nụ cười trên miệng không phải giả bộ, đây là do tửu lâu làm ăn khấm khá, cho nên đãi ngộ cho người làm cũng tốt.
Tâm tình tốt đương nhiên vui vẻ, Diệp Phàm cũng cười lạnh nhưng không cao ngạo, vẫn ôn hoà như thường.
- Công tử chúng ta muốn thuê phòng, các ngươi còn phòng không? Cần bốn gian thượng hạng.
Vân Nhất dịu dàng lên tiếng, ba người Diệp Phàm mỗi người một gian, Vân Nhất và Vân Lục chung một gian, hai người biết Diệp Phàm không thích các nàng ngủ cùng nên mới hỏi tên tiểu nhị như vậy.
Bốn gian? Cái này…Thật ngại quá, mấy ngày hôm nay phòng rất hiếm, bây giờ chỉ còn hai gian thượng hạng, các ngươi nếu không chê thì có thể lấy thêm hai gian hạng trung?
Tiểu nhị có chút ái ngại nói.
- Công tử, người xem?
Vân Nhất nghe vậy thì cung kính hỏi.
Diệp Phàm gật nhẹ đầu, tiểu nhị cười nói:
- Được rồi, vậy khách quan theo ta.
- Tiểu nhị còn phòng thượng hàng không?
Một âm thanh thô to vang lên, sau đó là một tên nam tử thô lỗ ôm một nữ tử đang bị thương xuất hiện, tiểu nhị nghe vậy thì vội vàng dừng lại, nhìn người đang đi tới cười nói:
- Xin lỗi mấy vị, hai gian cuối cùng đã được vị công tử này thuê rồi, các ngươi có thể lấy phòng khác không?
Người kia nghe vậy thì nhìn về đám Diệp Phàm, chắp tay cao giọng nói:
- Vị huynh đài này, có thể nhường cho ta một gian không, người bạn này của ta bị thương, cần tĩnh dưỡng, phòng hạng trung thì cách âm quá kém.
Không thể cướp phòng trắng trợn được, người tới đây nhất định thân phận không bình thường, mấy loại ngu ngốc nào dám đến đây phách lối.
Người này ăn nói lễ độ, lại vì cứu bạn bị thương, theo lý mà nói Diệp Phàm cũng chả so đo một gian phòng, nhường thì nhường, nhưng Diệp Phàm biết người này.
Đệ tử thiên tài của Thần Hoả Sơn Trang, lúc đánh vào Thiên Phủ cũng xem như hăng hái nhất. Lúc Dương Nho tự bạo, Diệp Phàm có để ý, hắn chính là một trong những người vây đánh Dương Nho.
Mà nữ tử bị thương kia nhìn giống như người yêu của hắn, cũng mặc trang phục Thần Hoả Sơn Trang, người này có công kích Thiên Phủ hay không Diệp Phàm không biết, hắn cũng không muốn biết, nếu là người khác phòng này sẽ nhường, nhưng Thần Hoả Sơn Trang, ha ha.
Diệp Phàm không thèm nhìn nam tử thô lỗ kia, nhìn sang bên tiểu nhị:
- Ngươi ở đây còn mấy gian phòng trống?
- Trừ bỏ mấy gian ngài thuê thì còn một gian hạng trung và ba gian ở nhà dưới.
Tiểu nhị nghe xong cung kinh nói, lòng thầm nghĩ người này tốt.
Không chỉ có tiểu nhị, đến mấy khách nhân đang ngồi ăn cơm xung quanh cũng cho là thế, Diệp Phàm tự nhiên hỏi vậy, vậy chắc chắn sẽ nhường phòng, lúc này trong góc trên lầu có bốn người đang quan sát Diệp Phàm.
- Người Đông Linh Cảnh nhưng lại có tinh thần hiệp nghĩa.
Một nữ tử đeo mạng che mặt nói khẽ, âm thanh thánh thót làm say động lòng người.
- Nói vậy là ý gì?
Ngồi đối diện nữ tử là một nam tử tuấn tú, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, thân mặc trang phục Võ tu trắng, cả người chỉ ngồi không đã tản ra khí tức làm người ta kinh sợ.
Một kiếm khách che đấu độ sắc bén của bản thân tới trình độ này thì không cần bàn tới thực lực của hắn.
- Nam tử kia hỏi còn phòng không, không phải là vì muốn nhường phòng sao? Chẳng lẽ đây không phải là hiệp nghĩa à?
Ngồi cạnh nữ tử mang mạng che mặt là một nữ tử bộ dạng đáng yêu chen mồm vào hỏi.
- Cái này khó mà nói được, ha ha, ngươi không hiểu sự đời rồi.
Nam tử mặc bạch y cười nói, người này nhìn thì thấy phong lưu phóng khoáng, nhưng miệng lại là nụ cười thờ ơ có chút xấu xa, lại càng thu hút ánh mắt bao nhiêu nữ tử.
Bốn người này, ai cũng nổi bật thu hút ánh mắt người xung quanh. Bọn họ ngồi cùng một chỗ đúng là có cảm giác ưu việt, nhất là nữ tử mang mạng che mặt, mặc dù không nhìn rõ tướng mạo nhưng dáng người thì vô cùng thướt tha hấp dẫn ánh mắt nam nhân.
Quan trọng nhất là khí chất, nàng khiến người ta cảm thấy một loại khí chất cao quý như được phát ra từ tận xương cốt, chắc chắn là người của một đại gia tộc nào đó.
Nam tử ngồi trước mặt nàng thì là một loại an tĩnh, an tĩnh tới mức khiến cho người khác tò mò muốn tìm hiểu.
- Ta thấy hắn sẽ nhường phòng, ai mà lại không nhường cho một người đang trọng thương, nếu không nhường thì đúng là ti tiện.
Nữ tử mang mạng che mặt lắc đầu, nàng cũng không rõ, sau đó đưa mắt nhìn về chỗ đám Diệp Phàm.
Tiểu nhị vừa báo số lượng phòng xong, Diệp Phàm liền cao giọng nói:
- Ta sẽ thuê hết chỗ phòng còn lại.
- Hả, vâng vậy ngài nhường phòng thượng hạng nào cho bọn họ?
Tiểu nhị nghe vậy thì hỏi lại.
Nam tử thô lỗ kia nghe thế thì chắp tay tỏ ý cảm tạ.
Mấy Võ tu ngồi xung quanh cũng nhìn qua đây, trong đó nhiều ánh mắt tỏ vẻ tán thưởng với hành vi của Diệp Phàm.
Diệp Phàm nghe vậy thì cười cười, lạnh nhạt nhìn tên đệ tử Thần Hoả Sơn Trang kia, nói:
- Phòng thượng hạng đều là của ta, sao phải nhường cho họ? tửu lâu các ngươi còn có đạo lý để một khách tính tiền, rồi cho một khách khách ở sao?
Cái gì?
Tất cả mọi người sửng sốt, đây là cái ý gì?
Tiểu nhị còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy giọng nam tử kia:
- Vị huynh đài này, bạn ta bị thương, ngươi…
- Cút!
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Mọi người bây giờ mới phản ứng lại, hoá ra hắn không phải nhường phòng, vậy hắn thuê tất cả số phòng còn lại vì cái gì? Vì không muốn cho nam tử kia ở lại? Còn có ý gì khác sao?
Khốn nạn, đây là con cái nhà nào, sao có thể có một vị thiếu gia hung hăng đến vậy?
Nam tử thô lỗ mặt mày âm trầm, tốt xấu gì hắn cũng là đệ tử có tiếng của Thần Hoả Sơn Trang, sao có thể chịu loại nhục nhã này, cao giọng nói:
- Ngươi có ý gì? Không nhường phòng, lại còn thuê hết số phòng còn lại, ngươi cố ý hạ nhục ta?
- Hạ nhục ngươi?
Diệp Phàm nghe vậy nụ cười trên miệng càng thêm sâu, nhìn lại tên nam tử, cao giọng nói:
- Bản công tử hạ nhục ngươi, thì thế nào?
- Ngươi muốn chết?
- Ngươi còn chưa xứng để giết được ta.
Khí tức quanh thân của hai người trở nên lạnh đi.
Mọi người chung quanh có chút không bình tĩnh nổi, hành vi này của Diệp Phàm làm bọn họ phản ứng, bọn họ không biết Diệp Phàm có thù với Thần Hoả Sơn Trang, mà họ nghĩ Diệp Phàm là kiểu ngang ngược hung ác.