Dáng người Vân Nhất, Vân Lục vốn sưng phù khó coi, sau khi ăn giải dược do Diệp Phàm ban cho, Diệp Phàm vừa nhìn cũng phải kinh ngạc.
Dáng vẻ hai người rất xinh đẹp, thoạt nhìn giống như tiểu thư khuê các, mặc nữ bào kiếm thị, đeo một thanh trường đao sau lưng, có cảm giác tư thế oai hùng hiên ngang.
Phong Nhất và Phong Ngũ cầm một thanh trường kiếm trong tay, mặc trang phục hộ vệ bình thường, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng càng như vậy, càng dễ bị người ta bỏ qua.
Bọn họ tu luyện Thuấn Kiếm Nhất Tự Trảm, ra kiếm sẽ giết người, hai người mặc trang phục như vậy đi theo sau Diệp Phàm, một khi ra tay, tất nhiên có thể đạt tới trình độ ra tay bất ngờ khiến người khác không kịp đề phòng.
Diệp Phàm thoả mãn khẽ gật đầu. Nhưng lúc nhìn thấy Diệp Quỷ và Diệp Tàn, hắn không còn sức phỉ nhổ nữa.
Hắn vốn bảo hai người bọn họ thay quần áo tốt hơn. Hai người thì hay rồi, một người thay một chiến bào màu trắng sạch sẽ hơn, phía sau đeo Huyền Dương Đao.
Một người căn bản không thay.
Diệp Phàm cũng biết tính của hai người, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này cao giọng nói:
- Đi thôi, theo ta ra ngoài một chuyến.
- Đại ca, chúng ta đi đâu?
- Đi tới sứ phủ của Hán Quốc.
Bắc Cung Tuyết không phải nói cần hung hăng giáo huấn ngũ hoàng tử này một trận sao? Hôm nay đi trước trải đường đã.
Bọn họ đến sứ phủ của Hán Quốc, biết được ngũ hoàng tử đã đi Văn Hương Thức Nhân. Lúc này, Diệp Phàm không khách khí, chạy tới Văn Hương Thức Nhân.
Phủ công chúa trong hoàng cung.
- Thật đáng ghét, tên ngũ hoàng tử này lấy danh nghĩa cầu hôn, nhưng ngày đầu tiên đã đi tới thanh lâu, không để ta vào trong mắt như vậy, hừ.
Bắc Cung Tuyết nghe thủ hạ báo cáo, tức giận nói.
- Thật đáng giận. Tuyết Nhi muội muội, ta nghe nói người này háo sắc như mạng, tất nhiên phải có ý với Lạc Hinh – hoa đán nổi danh của Văn Hương Thức Nhân. Người bình thường lại không thể ra tay với Lạc Hinh. Vậy không bằng, chúng ta cải trang, đi qua xem thử?
Triệu Linh Nhiên đột ngột cười nói.
- Ta và Thính Vũ tỷ tỷ chịu khổ, buộc chặt một chút, làm thêm ria mép còn được. Nhưng Linh Nhiên tỷ tỷ, ngươi làm sao giấu được quái vật khổng lồ này?
Bắc Cung Tuyết nghe vậy, đôi mắt đẹp nhìn về phía phần đẫy đà của Triệu Linh Nhiên nói.
- Vậy ta chỉ chịu uất ức, làm thị nữ của Tuyết công tử. Khi các công tử đi tới thanh lâu, dẫn theo thị nữ cũng là chuyện bình thường, cứ lấy lý do, nếu ngươi thậm chí còn không bằng thị nữ của ta, bản công tử cũng không cần ngươi.
Triệu Linh Nhiên nghe vậy cười nói.
- Nếu là vậy, chẳng phải chúng ta không tìm được một nữ tử nào sao? Lạc Hinh kia còn không xinh đẹp bằng Linh Nhiên tỷ tỷ đâu.
Thượng Quan Thính Vũ nghe vậy, đặt quyển sách trên tay xuống, trêu.
Các nàng lên kết hoạch xong, bắt đầu cải trang, lén chạy ra ngoài. Tính Thượng Quan Thính Vũ điềm tĩnh nhất, vốn còn không muốn. Nhưng Bắc Cung Tuyết và Triệu Linh Nhiên hứng thú bừng bừng, không có cách nào, cũng chỉ đành phải đi theo.
Văn Hương Thức Nhân.
Bắc Cung Tuyết quen chỗ, dẫn theo hai nàng đi tới một bàn và ngồi xuống. Không ít nữ tử thanh lâu nhìn thấy Bắc Cung Tuyết và Thượng Quan Thính Vũ, trong lòng thầm vui mừng, nam nhân này thật tuấn tú.
Nhưng khi các nàng nhìn thấy Triệu Linh Nhiên mặc trang phục thị nữ, lập tức dừng bước. Mặc dù Triệu Linh Nhiên cố ý làm cho mình xấu đi, nhưng những kẻ yên chi tục phấn sao có thể so sánh được.
Ba người giống như ngồi ở chốn không người. Bắc Cung Tuyết cầm một cái quạt giấy, phe phẩy.
Văn Hương Thức Nhân không chỉ là thanh lâu đơn thuần, mỗi ngày bên trong đều có vũ cơ lên múa, không ít công tử tới đây không phải để tìm vui, mà nhằm vào trình diễn âm luật, múa đẹp vân vân.
Ba nàng kín đáo quan sát ngũ hoàng tử ngồi ở phía trước, rất dễ nhận ra. Trang phục Hán Quốc có sự khác biệt nhất định với Sở Quốc, nhất là hoa văn trên đó chủ yếu là Tàng Địa Long.
Ngũ hoàng tử có vài thủ hạ đứng phía sau, còn có ba tỳ nữ hầu hạ hắn, trong lòng hắn còn ôm một nữ tử. Xét về nhan sắc còn đẹp hơn phần lớn nữ tử trong Văn Hương Thức Nhân.
Nữ tử kia cởi quần áo, chỉ để lại lớp áo lụa mỏng cuối cùng, dáng người vô cùng hấp dẫn, thu hút ánh mắt của không ít nam tử xung quanh.
Mỗi người chỉ chờ mong ngũ hoàng tử cởi sạch nữ tử kia. Nhưng điều này hiển nhiên không thực tế. Ngũ hoàng tử có sốt ruột, cũng không thể trình diễn Đông Cung sống trước mặt nhiều người như vậy.
- Người này đúng là hạ lưu vô sỉ.
Bắc Cung Tuyết khẽ nói.
- Trông rất đẹp trai nhưng lại khiến người ta đáng ghét. Đúng rồi, cứ gọi ngũ hoàng tử ngũ hoàng tử mãi, rốt cuộc người này tên là gì vậy?
Triệu Linh Nhiên nghe vậy nói nhỏ.
- Ngũ hoàng tử Hán Quốc tên là Triệu Quang Địch, vì hắn vô cùng háo sắc, hơn nữa có vài sở thích biến thái, thích cởi trang phục nữ tử bên cạnh mình ở trước mặt mọi người.
- Có người nói thê tử của hắn Hán Quốc – Tào Thị con gái của thượng thư từng bị hắn cởi hết quần áo trên người ngay bên đường, chỉ để lại tiết khố, xấu hổ tự sát. Nhưng người này có tư chất võ học rất tốt, rất được Hán hoàng yêu thích. Tào Thị chết, hắn không hề bị trừng phạt nào.
Bắc Cung Thính Vũ khẽ nói.
- Đúng là đáng giận. Ta chết cũng không gả người này, nếu bắt ta cởi quần áo trước mặt của mọi người như vậy, còn không bằng để ta đi chết.
Bắc Cung Tuyết hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong lúc ba nàng bàn tán ầm ĩ, chợt có mấy bóng người đi đến.
Lúc này, ba nàng chấn động:
- Diệp Phàm!
- Tên sư phụ dâm tặc này mới trở về đã tới nơi phong nguyệt, quả thật đáng giận.
Bắc Cung Tuyết siết chặt nắm đấm, nói.
- Mau nhìn qua chỗ khác, đừng để cho hắn nhìn thấy, bằng không hắn nói ngươi ở trước mặt phụ hoàng, sau này muốn ra ngoài cũng khó.
Triệu Linh Nhiên nhắc nhở.
Ba nàng vội vàng xoay người đi. Bắc Cung Tuyết càng sợ hơn. Lần trước, nàng tới chỗ Bắc Cung Hàn Tiêu tố cáo, Bắc Cung Hàn Tiêu biết được nàng đi Văn Hương Thức Nhân, suýt nữa giam lỏng nàng.
Hơn nữa, lần này còn có một hoàng tử Hán Quốc ở đây, nếu ngũ hoàng tử biết được chuyện này, đến lúc đó cả Sở Quốc sẽ hổ thẹn, dù sao công chúa đi tới nơi phong nguyệt, người hiểu biết nàng mặc nam trang.
Người không biết tình hình còn tưởng nàng ở đây hầu hạ người khác.
Diệp Phàm nhìn lướt qua, đã phát hiện ra Triệu Quang Địch. Cũng không thể trách hắn tinh mắt, chủ yếu là tên này rất phách lối.
Trong lòng Diệp Phàm thầm tính toán, sau đó mở quạt giấy trong tay ra, phe phẩy chiếc quạt đi về phía hắn.
Lần này, quạt giấy trên tay Diệp Phàm không phải bốn chữ trước đó, đã bị hắn sửa lại.
Phía trên không phải tranh sơn thủy mà là một bức vẽ đông, còn là hình ảnh khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó xử, kèm theo mấy chữ lớn: nhìn tiếp, ta đánh ngươi.
Diệp Phàm đi tới bên cạnh Triệu Quang Địch. Lúc này Triệu Quang Địch đang động tay chân với nữ tử trong lòng, rất vui vẻ. Về phần đến Diệp Phàm, hắn không để ý tới.
Diệp Phàm vỗ quạt giấy một cái, cao giọng nói:
- Cút sang một bên, đây là chỗ của ta.
Giọng nói vang dội, cực kỳ phách lối. Ngay lập tức, tất cả âm thanh huyên náo trong Văn Hương Thức Nhân đều biến mất, tất cả mọi người đều im lặng.
Mọi người đều biết chuyện ngũ hoàng tử Hán Quốc đến thăm Sở Quốc, khiêu khích các thanh niên trẻ tuổi của Sở Quốc. Đừng thấy ở đây vẫn giống như mọi khi, nhưng từ sau khi Triệu Quang Địch đến, hầu hết mọi người đều chú ý tới hắn.
Không chỉ là những khách làng chơi, ngay cả tiếng đàn và ca múa trong Văn Hương Thức Nhân cũng dừng lại. Tất cả mọi người nhìn về phía đám người Diệp Phàm, trong lòng thầm nghĩ, đây là công tử nhà ai, không muốn sống nữa sao?
Ba nàng Bắc Cung Tuyết cũng ngây ra nhìn Diệp Phàm. Tình tiết chuyển hướng quá nhanh làm cho các nàng trở tay không kịp. Thoạt nhìn, chắc là cố ý tới gây sự.
Không phải, đây là cố ý gây sự đấy!
Nhất là Thượng Quan Thính Vũ và Triệu Linh Nhiên. Bọn họ chưa từng thấy Diệp Phàm lộ vẻ ăn chơi trác táng, trong lòng thầm kinh ngạc kèm theo cảm xúc khác. Nhưng mặt quạt của Diệp Phàm vừa vặn quay về phía các nàng, ba nàng lập tức đỏ mặt.
Dâm tặc... này.
Triệu Quang Địch bừng tỉnh, đập vào mắt hắn là hình ảnh đông cung trên quạt của Diệp Phàm, tiếp theo là năm chữ lớn vô cùng kiêu ngạo, trong lòng càng tức giận hơn, đột nhiên đứng phắt dậy, lãnh đạm nhìn Diệp Phàm.
- Ngươi là ai, lại dám bảo bản hoàng tử cút qua một bên? Ngươi muốn tự tìm chết sao?
- Hoàng tử?
Diệp Phàm dường như nghe vậy mới biết, trên mặt phối hợp một chút ý vị thâm trường tâm tình.
Trong lòng Triệu Quang Địch thầm đắc ý. Hóa ra là một công tử hoàn khố chưa mấy trải đời. Hừ, ngay cả thân phận của ta cũng không biết, còn dám khiêu khích ta. Cũng tốt, vừa lúc để cho bản hoàng tử vui đùa một lát.
Nhưng Diệp Phàm đã nhanh chóng nhếch môi, giễu cợt nói:
- Tính là gì chứ?