Vô Địch Thiên Đế

Chương 417: Con đường tiếp theo

Chương Trước Chương Tiếp

- Như vậy cũng được, cứ thế mà làm.

Dương Nhất Kiếm nghe vậy thì gật đầu, mấy món bảo bối trong bí địa đều bị đám Diệp Phàm lấy đi hết, chỉ cần bắt được đám người đó, họ sẽ lấy được bảo vật của Thiên Phủ.

- Người tới, có tìm được mẫu thân của Diệp Phàm không?

Dương Thiệu Đế hỏi.

Một tên đệ tử Kiếm Tông đi tới cung kính nói:

- Bẩm thiếu chủ, mẫu thân của Diệp Phàm không ở trong Thiên Phủ, được biết trước khi chúng ta tới mẫu thân của Diệp Phàm đã rời đi, hiện đang ở trong hoàng cung của Sở quốc.

- Hoàng cung Sở quốc?

Dương Thiệu Đế nghe xong thì sắc mặt cực kỳ khó coi, một cường giả mạnh tới mức nào cũng không thể đột nhập vào trong hoàng cung của một vương triều, quỷ không biết thần không hay mà bắt mẹ Diệp Phàm được, đây là trắng trợn bắt cóc, chính là muốn tuyên chiến với vương triều.

Kiếm Tông vừa diệt Thiên Phủ xong, bây giờ lại gây thù với Sở quốc, vậy chả quá là tự tìm đường chết, Kiếm Tông sẽ bị cả thế gian chửi rủa mất.

Hơn nữa một khi bị vương triều toàn lực ứng phó Kiếm Tông, hắn tin rằng tam đại học phủ còn lại sẽ không ngại góp sức lật đổ Kiếm Tông.

Bắt mẫu thân Diệp Phàm để uy hiếp hắn có vẻ không thực tế, chỉ còn cách tung tin huyết tế người để dụ đám Diệp Phàm.

Thời gian nhoáng cái đã sáu ngày.

Trong sơn động, Diệp Phàm đưa Hằng Vẫn Thiên Hà Thuỷ cho đám Dương Nhược Huyên, sau đó vẽ thêm trận pháp để mọi người được tẩy tuỷ, đương nhiên Hằng Vẫn Thiên Hà Thuỷ bây giờ không thể bằng lúc trước, có thể tẩy tuỷ được đến đâu cũng phải xem tư chất từng người.

Muốn tẩy tuỷ để được như ba huynh đệ Diệp Phàm đương nhiên là không thể.

Mấy người Vệ Linh tạm gác lòng bi thương và phẫn hận lại, ôm lòng phẫn hận mà không có thực lực thì chỉ có làm trò cười, bọn họ bây giờ phải dốc lòng tu luyện, có đủ thực lực mới có thể đánh đổ ba đại học phủ, Kiếm Tông, Thần Hoả Sơn Trang, Thiên Hạ Thương Hội. Tất cả vì báo thù cho Thiên Phủ.

Tình huống của Diệp Phàm lại không tốt lắm, chết thì không thể chết, nhưng lại không hồi phục được, cho đến buổi tối của ngày thứ sáu thiên phú sinh mệnh kính tượng Linh Cương của Diệp Phàm mới được giải phóng.

Sau lưng hắn xuất hiện một hư ảnh lờ mờ, hư ảnh và Diệp Phàm không khác nhau mấy nhìn qua còn to hơn hắn một chút, trên hư ảnh là sức mạnh dồi dào của sinh mệnh, sau đó các vết thương trên người Diệp Phàm được chuyển hết lên kính tượng kia, sau khi chuyển hết thương thế thì hư ảnh từ từ biến mất.

Mấy giây trước Diệp Phàm còn đang suy yếu thì bây giờ đã khôi phục lại hoàn toàn, nguyên lực khủng bố vận chuyển trong người, một màn này làm đám Dương Nhược Huyên kinh ngạc như gặp được tiên nhân.

Đâu là võ kỹ gì vậy? Hoặc có lẽ không phải võ kỹ, là thiên phú Linh Cương của Diệp Phàm sao?

Trên thế giới này có cấp bậc thiên phú Linh Cương đáng sợ như vậy sao, còn cả cái hư ảnh kia là cái gì?

Diệp Phàm chậm rãi đứng lên, cả người toả ra khí tức lạnh lẽo, hai mắt nhìn ra ngoài hang động, hắn rất muốn biết tin tức của Huân Y, nhưng không biết nên tìm thế nào.

- Các ngươi cứ ở trong động tu luyện, ta ra ngoài nghe ngóng tin tức.

Diệp Phàm cao giọng.

Đám Dương Nhược Huyên nghe xong thì gật đầu, bọn họ đang trong quá trình Hằng Vẫn Thiên Hà Thuỷ tẩy tuỷ, cũng không thể ra ngoài, mặc dù ai cũng muốn biết tin tức của Thiên Phủ.

- Đại ca, chúng ta đi với ngươi.

Diệp Tàn và Diệp Quỷ cùng đứng lên, thực lực của ba người cũng gần Siêu Phàm cảnh, cũng có thể chiến một trận ra trò.

Diệp Phàm lúc mở phong ấn thần bí kia ra bị phản phệ, nếu không cần mở thì tốt nhất đừng mở. Diệp Tàn và Diệp Quỷ vẫn rất lo lắng cho Diệp Phàm, hơn nữa Mộng Vũ, Bạch Khinh Ngữ, Lạc Tiểu Hi nói thể nào cũng là vì Diệp Phàm mới chết, bọn họ sợ Diệp Phàm không nén nổi đau thương, thêm một người cũng là thêm một sự bảo vệ.

Diệp Phàm nghe xong cũng hơi trầm tư, nhưng vẫn gật nhẹ đầu, hắn cũng không phải thần thánh, sau khi dung hợp linh hồn dù có là truyền thừa Chí Tôn thì vẫn là một thanh niên mười chín tuổi.

Chỉ khác là mọi người nhận được truyền thừa Chí Tôn, còn Diệp Phàm là truyền thừa kí ức kiếp trước của bản thân.

Nếu như nghe được tin Huân Y chết, hắn có đau lòng không? Hắn không tin trên đời này có người vô cảm tới vậy. Nhiều người khi khuyên một người khác bình tĩnh, nhưng khi bản thân gặp chuyện như vậy sẽ không thể chịu nổi. Hắn cũng sẽ như vậy.

Cho nên lúc này Diệp Phàm đúng là cần một người cản hắn, nếu hắn không làm chủ được cảm xúc, mà Diệp Tàn và Diệp Quỷ là lựa chọn tốt nhất.

- Sau khi ba người bọn ta đi, các ngươi cố gắng tu hành không cần biết bọn ta có về hay không, các ngươi không được đi ra ngoài. Kiếm Tông không chiếm được bảo tàng của Thiên Phủ, chắc chắn không cam lòng, một trong số các ngươi bị bắt thì cả bọn coi như xong đời.

Diệp Phàm nói tiếp:

- Linh phủ có nhiếp hồn trận pháp các ngươi không thể chống lại được, nhưng ba người bọn ta thì các ngươi yên tâm, nếu bị bắt được ta sẽ chém chết nhị đệ, tam đệ và cả ta.

- Ba tháng, nếu ba tháng sau bọn ta vẫn chưa về, các ngươi hãy đi ra ngoài, mang theo bảo tàng xây dựng lại một Thiên Phủ hùng mạnh.

- Đại Lực, ngươi tạo ra mấy gian phòng trong sơn động, nam nữ tách ra không thể ở chung một gian được.

- Được, Diệp Phàm, các ngươi cứ yên tâm đi đi, ba người cẩn thận.

Đại Lực gật đầu nói.

- Diệp Tàn, ngươi…Các ngươi nhất định phải cẩn thận.

Vệ Linh có chút không nỡ nhìn Diệp Tàn, nàng muốn đi theo ba người họ, nhưng nàng biết, có thêm nàng thì càng thêm vướng chân vướng tay, sẽ liên lụy bọn họ.

- Linh Nhi, ta đã đáp ứng gia gia của ngươi, ta sẽ dùng cả sinh mệnh để bảo vệ ngươi, mệnh ta quý như vậy sao có thể vứt bỏ dễ dàng như vậy.

Diệp Tàn nghe vậy thì cười nói.

Đôi mắt đẹp của Dương Nhược Huyên cũng nhìn Diệp Phàm, cả Đao Phỉ, Ma Sinh cũng đầy kỳ vọng nhìn Diệp Phàm, tất cả không nói gì, nhưng bọn họ hiểu sau khi Thiên Phủ bị diệt, bọn họ bây giờ chỉ có thể nương tựa lẫn nhau mà sống.

Diệp Phàm hướng về phía mọi người chắp tay, sau đó mang theo hai đệ đệ rời đi. Mọi người nhìn ba bóng lưng biến mất thì quay lại dốc lòng tu hành, Đại Lực bắt đầu cải tạo lại sơn động, nữ tu và nam tu đều có phòng riêng biệt.

Dù sao sơn động này sẽ là nơi bọn họ sinh hoạt trong một khoảng thời gian, cũng may bên trong bí địa Thiên Phủ có rất nhiều địa bảo trân quý, nếu không có gì ăn, ăn linh thảo cũng đỡ đói.

Ba người Diệp Phàm đi ra ngoài thì đổi quần áo của lính đánh thuê, sau đó dùng mặt nạ dịch dung, Diệp Phàm biến Lăng Hư Kiếm thành một bộ cung tên, cả người biến thành một tên lính đánh thuê đeo cung tên sau lưng.

Diệp Tàn và Diệp Quỷ cũng thu vũ khí lại, trong tay Diệp Quỷ cầm chủy thủ, Diệp Tàn thì đeo trên lưng một cây đao Huyền Thiết tầm thường.

Sau đó, ba huynh đệ triệu hồi Thiên Linh Mã chạy về hướng Thiên Thành.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)