Toàn bộ đầm nước bị sức mạnh khủng kiếp thiêu đốt mang theo cả thi thể của Lạc Tiểu Hi và Mộng Vũ, cùng đầm nước Hằng Vẫn Thiên Hà Thuỷ. Tất cả sau cùng hoá thành một điểm sáng.
Sau nửa ngày, mọi thứ biến mất hoàn toàn, khoé miệng Diệp Phàm tràn ra máu tươi, cứ cho là đã khôi phục được nhưng hắn vẫn bị thần hồn phản phệ, muốn khôi phục hoàn toàn như cũ là chuyện rất khó.
Đứng lặng trước trận pháp một lúc.
- Đại ca bớt đau buồn.
Diệp Tàn an ủi, hắn biết Diệp Phàm nhớ tới Mộng Vũ chặn một kiếm cho hắn, làm hắn càng thêm đau lòng.
- Dùng sức mạnh Thiên Đạo để Hằng Vẫn Thiên Hà Thuỷ tan rã theo thi thể các nàng, dưới sức mạnh Thiên Đạo sau khi các nàng chuyển thế, sẽ nhận được nguyên khí dồi dào, được vào gia tộc hiển hách.
Diệp Phàm nói khẽ.
- Ta không thể cho các nàng kiếp này, ta chỉ muốn bồi thường lại kiếp sau cho các nàng.
Đám Vệ Linh cũng trầm mặc, Hằng Vẫn Thiên Hà Thuỷ là thiên địa chí bảo, chỉ vì một lần hư vô kiếp, mà dùng cả Hằng Vẫn Thiên Hà Thuỷ, bất kỳ kẻ nào cũng không dám bỏ ra cái giá lớn như vậy, nhưng Diệp Phàm dám, vì hắn là người trọng tình.
Cất đi nửa đầm Hằng Vẫn Thiên Hà Thuỷ, Diệp Phàm nhìn về đám Vệ Linh nói:
- Sau khi rời khỏi đây ta sẽ nhường chỗ Hằng Vẫn Thiên Hà Thuỷ còn lại để mỗi người các ngươi tẩy tủy một lần, có đạt được hiệu quả hay không phải xem các ngươi thế nào, hiện giờ đi vào bí địa thôi.
Cảm giác bất an ngày càng lớn, chỗ này không an toàn. Không cần biết đám Dương Nhất Kiếm sẽ dùng biện pháp gì để tìm bọn họ, nhưng bây giờ chắc chắn phải rời đi.
Diệp Tàn nghe theo hướng dẫn của Diệp Phàm bắt đầu dùng lệnh bài mở bí địa, rất nhanh một con đường hiện ra trước mặt bọn họ.
Diệp Phàm ra hiệu mọi người tiến vào, sau đó con đường này từ từ đóng lại, bọn họ đứng trước cửa huyệt động, huyệt động này được trận pháp bao phủ, phủ lên trận pháp là nguyên khí kinh người.
Mọi người đều chấn động, nơi này mà là nơi tu hành thì không biết thăng tiến đến mức nào, Hằng Vẫn Thiên Hà Thuỷ đã được gọi là thánh địa tu luyện, nơi này còn hơn cả vậy.
Hang động bị bốn vách đá quay lại, hai bên trái phải đều có trận pháp truyền tống, một bên là đến đại điện của viện trưởng, một bên là truyền ra bên ngoài Thiên Phủ, khi xây bí địa Thiên Phủ chắc chắn đã tính toán cho ngày này.
Khi mắt mọi người nhìn mấy địa bảo trong huyệt động, tất cả đề trợn tròn mắt, bảo vật của Thiên Phủ nhiều tới mức mọi người không tưởng tượng nổi. Diệp Phàm thì bình tĩnh hơn mọi người, dù sao hắn đã từng có nhiều thứ tốt hơn.
- Đây là… Nguyên Thạch cực phẩm sao?
Nguyên Thạch cực phẩm là Nguyên Thạch trân quý của Thiên Vũ Đại Lục, giá trị gấp vạn lần Nguyên Thạch thượng phẩm, vậy mà ở đây cũng phải có tới ngàn viên, không những thế còn có rất nhiều Nguyên Thạch thượng phẩm, Nguyên Thạch trung phẩm, Nguyên Thạch hạ phẩm còn nhiều đến không đếm nổi.
Nguyên Thạch xếp thành một ngọn núi, chiếm cả một chỗ trong hang động rộng lớn này, bên cạnh Nguyên Thạch còn có mấy chục món vũ khí, nhìn qua thì đều là vũ khí có linh tính mạnh vô cùng.
Cũng là loại có linh khí nhưng khi mang theo người, người sử dụng dễ tăng tiến linh khí, nhưng không cần tế luyện hàng ngày.
Binh khí tế luyện để một bên khác, cũng nhiều vô số, ngoài ra còn có đan dược, linh thảo, đĩa trận pháp, đủ loại đồ.
Trừ cái đó ra ở trung tâm của hang động còn có kỳ vật thiên địa trân quý cực kỳ, bên trong kỳ vật này không những có đủ ngũ hành, nếu không thì Diệp Phàm sao có thể có được thuỷ, hoả, mộc ba thuộc tính trong ngũ hành.
Đối với đám Vệ Linh thì thật trân quý, nhưng với Diệp Phàm thì cũng chỉ bình thường thôi.
- Bây giờ không có thời gian cho các ngươi chọn, mỗi người lấy theo sức của mình, cất đầy vào trữ vật giới chỉ, cất được bao nhiêu thì cất bấy nhiêu, trong vòng ba phút phải rời khỏi đây.
Diệp Phàm vội vàng nói, cảm giác không an toàn ngày càng lớn, ba phút đã là quá nhiều rồi.
Thấy Diệp Phàm vội vàng như vậy đám người cũng vội vã toàn lực cất đồ, họ biết phán đoán của Diệp Phàm chưa bao giờ sai.
- Cứ thu thập mấy thứ quý giá trước, Nguyên Thạch hạ phẩm lấy cuối cùng.
Diệp Phàm cao giọng sau đó ném mấy cái trữ vật giới chỉ ra:
- Có bao nhiêu giới chỉ mang hết ra trữ đồ.
Đám Diệp Tàn điên cuồng quét sạch bí địa, khoảng hai phút rưỡi sau Diệp Phàm vội vàng nói:
- Đi, mau rời đi thôi.
- Còn rất nhiều linh thảo cấp thấp và Nguyên Thạch hạ phẩm, số lượng quá nhiều, trong thời gian ngắn bọn họ không kịp lấy. Đám người nhìn cũng thấy tiếc nhưng Diệp Phàm không để bọn họ kịp nghĩ đã chạy thẳng đến nơi truyền tống.
- Tất cả mọi người, nhanh lên.
Diệp Phàm quát to, đám người cắn răng chạy theo, trận truyền tống khởi động không gian vặn vẹo, sau đó một tiếng nổ vang, toàn bộ Thiên Phủ như muốn sụp đổ, chín toà võ phong nguy nga sụp đổ hoàn toàn.
Nguyên lực của Thiên Phủ bị đứt gãy, cả một thế lực cứ thế bị huỷ diệt. Nếu đám Diệp Phàm vẫn còn trong bí bịa thì chắc chắn sẽ hoá thành bụi.
Đám Diệp Phàm giờ đang đứng trong một sơn động trong dãy núi Thiên Thú, âm thanh chín toà võ phong sụp đổ làm mọi người kinh hãi chạy ra khỏi hang động nhìn về phía Thiên Phủ. Đây là nhà bọn họ, là nơi bọn họ dùng cả tính mạnh để bảo vệ.
Thế mà Thiên Phủ đã sụp đổ, lòng mọi người cũng sụp đổ, cừu hận điên cuồng hình thành, đám Đại Lực nắm chặt tay, trong mắt là sự tang thương.
Bọn họ đứng ở rừng núi hoang vu lẳng lặng nhìn Thiên Phủ sụp đổ, Diệp Phàm chưa bao giờ được cảm nhận loại cảm giác này, kiếp trước hắn cô độc, hắn sẽ không bao giờ đặt mấy thứ cảm tình như đám Diệp Tàn vào trong mắt, nhưng giờ đây hắn không đè nổi cảm giác này xuống.
Phẫn nộ, sát ý, hình ảnh đám người Dương Thương tự bạo sinh mệnh, những tiếng hò hét cuối cùng của các đệ tử Thiên Phủ, Lạc Tiểu Hi, Bạch Kinh Ngữ, Mộng Vũ đều đã chết, Huân Y không biết lưu lạc ở đâu. Tất cả cứ như một ma chú ăn mòn linh hồn hắn. Khắc vào lòng hắn hận ý khắc cốt ghi tâm, làm hắn không thể không trả thù.