Ầm!
Tôn Thái ngăn cản, Luân Hồi Ấn trực tiếp giam cầm hắn, sau đó nổ tung!
- Chết đi!
Khuôn mặt Diệp Phàm đầy dữ tợn, nguyên lực điên cuồng vận chuyển, lại nện xuống một quyền, hai tay Tôn Thái mạnh mẽ bị hắn chém đứt, bất lực rủ xuống.
- Làm sao có thể!!
Tôn Thái thét lên kinh ngạc, nhưng sau một khắc, Diệp Phàm nện xuống một quyền trí mạng trực tiếp xuyên thủng trái tim Tôn Thái, máu tươi nhuộm đỏ cả người Diệp Phàm, đám người Dương Nhược Huyên hoàn toàn bị sốc khi nhìn thấy trận chiến này.
Chết rồi?
Một cường giả siêu cấp Hợp Thánh cảnh lại bị Diệp Phàm giết chết? Hắn chẳng qua là một võ tu Cương Thể nhất trọng thôi?
Ngay sau đó, mọi người bất giác thở phào nhẹ nhõm. Mộng Vũ vội vàng chạy về phía Diệp Phàm, tình trạng của Diệp Phàm rất xấu, nàng muốn đỡ lấy Diệp Phàm, ngay lúc đó một bóng người màu đen bay tới, một kiếm!
Lưỡi kiếm rít lên chém ngay về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm bị thần hồn phản phệ, cả người lung lay sắp đổ, một kiếm này quá nhanh, sống chết của Diệp Phàm chỉ trong gang tấc.
- Công tử cẩn thận!
Mộng Vũ hét lên, trái tim như sắp vỡ tung, cảnh tượng Diệp Phàm chết đi dường như đang hiện lên trước mắt nàng, hắn không thể chết, hắn sao có thể chết!!
Ta không muốn hắn chết!
Mộng Vũ cảm giác trong thân thể của mình có thứ gì đó đang nổ tung, một tiếng rồng ngâm trầm thấp truyền đến, sau lưng Mộng Vũ đột ngột xuất hiện một đôi cánh rồng kỳ dị, sau đó thân hình nàng biến mất, lúc xuất hiện lần nữa đã chắn trước mặt Diệp Phàm.
Phập!
Tiếng trường kiếm đâm vào thịt truyền đến, Mộng Vũ ôm Diệp Phàm, cả người hơi cứng đờ, chính giữa trái tim nàng, một mũi kiếm vô cùng sắc bén lộ ra. Nàng vẫn ôm Diệp Phàm, cố gắng gập thân thể xuống, sợ mũi kiếm lộ ra thương tổn tới Diệp Phàm.
- Thiên Ma Tử!!
Đám người Diệp Tàn nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó điên cuồng tấn công Thiên Ma Tử.
Diệp Phàm sững sờ nhìn Mộng Vũ, phút chốc cả người dường như đã mất đi hồn phách. Trên gương mặt tuyệt đẹp của Mộng Vũ hiện lên một tia thỏa mãn và buồn bã, tay nàng run rẩy giật mạnh chiếc vòng Huyết Sắc Ngọc Thạch mà nàng luôn đeo trên cổ, đưa cho Diệp Phàm.
- Công tử, đây là thứ. . . Mộng Vũ quý… quý nhất . . . công . . . tử, Mộng Vũ thích ngươi, để nó thay ta hầu hạ bên cạnh ngươi, ngươi . . . phải giữ … thật tốt . . .
Vòng cổ bất lực rơi xuống, Diệp Phàm đón được, đồng thời thân thể Mộng Vũ đã mất đi âm thanh. Diệp Phàm cố nén nỗi thống khổ bị thần hồn phản phệ, đôi mắt rưng rưng nhìn chằm chằm Mộng Vũ, hắn không ngờ nữ nhân này sẽ vì hắn mà chết, trong khi hắn luôn đối đãi nữ nhân này vì có mục đích.
Hắn nợ nữ nhân này quá nhiều.
- Diệp Phàm ca ca, Tiểu Hi rất khó chịu.
Đột ngột, một giọng nói yếu ớt vô hình vang lên, Diệp Phàm lập tức ôm thi thể Mộng Vũ đi tới bên cạnh Lạc Tiểu Hi, tay phải đặt lên trán nàng, sức mạnh thần hồn điên cuồng vận chuyển, nhưng lần này không giống lần trước, thân thể Lạc Tiểu Hi không mạnh mẽ như Diệp Phàm, nhưng thần hồn của nàng còn kinh khủng hơn Diệp Phàm.
Thần hồn vẫn sẽ chuyển thế, nhưng nhục thể của Lạc Tiểu Hi đang ở bên bờ vực của cái chết.
- Ta đau quá . . . Nhưng Diệp Phàm ca ca không có việc gì là tốt rồi, ta nhớ mẹ. . . . . .
Cái chết đến cực kỳ đột ngột, đây chính là thế giới của võ tu, không có nhiều kết cục hoàn mỹ đến vậy. Hành tẩu ở thế giới này, ai cũng phải chết, nhưng Diệp Phàm không thể tiếp nhận, hai nữ nhân này cứ như vậy chết trước mặt hắn.
Diệp Phàm muốn bi thương, cũng muốn khóc, nhưng hắn không có thời gian, Thiên Ma Tử bị áp chế, hắn thậm chí còn không có thời gian báo thù. Diệp Phàm nhìn Hằng Vân Thiên Hà, cao giọng nói:
- Đừng tham đấu, tiến vào Hằng Vân Thiên Hà.
Đám người Diệp Tàn nghe vậy lập tức trở lại bên cạnh Diệp Phàm, mang theo thi thể Mộng Vũ và Lạc Tiểu Hi lao nhanh vào Hằng Vân Thiên Hà. Thiên Ma Tử bị một kiếm của Diệp Quỷ bức lui, sau đó Diệp Quỷ quay người rời đi.
Tuy nhiên, trong nháy mắt lại có hai bóng người nhanh chóng đến gần, Vệ Thanh hiển nhiên không thể ngăn Tiêu Pháp và Trầm Đàm trong thời gian quá lâu. Hai người không hề nghĩ ngợi trực tiếp tiến vào Hằng Vân Thiên Hà.
Mấy người Diệp Phàm không ngừng đi tới đáy sông, sau đó vội vàng kích hoạt lệnh bài, nhưng vào lúc này, hai bóng người vọt đến.
- Là Tiêu Pháp và Trầm Đàm!
Vệ Linh kêu lên, khắp khuôn mặt là bi thống, hiển nhiên, gia gia của nàng đã chết trận, thậm chí cha mẹ và người nhà của nàng rất có thể đều đã chiến tử, Vệ Sơn vốn là cùng Ngô Hoa bảo vệ trung tâm trận pháp, nhưng trước đó không nhìn thấy thi thể hắn, rất có thể đã tự bạo.
Tất cả mọi người đều tuyệt vọng, Diệp Phàm giao lệnh bài cho Diệp Tàn, xoay người, cố nén sự đau đớn khi thần hồn phản phệ, chuẩn bị cưỡng ép mở ra thần hồn phong ấn lần nữa.
- Nhị đệ, đừng để cái chết của mọi người trở thành một trò cười, nếu lần này ngươi vẫn ở lại, ta sẽ không nhận người huynh đệ như ngươi.
Diệp Phàm lớn tiếng nói, sau đó rút trường kiếm khỏi vỏ lao về phía Tiêu Pháp và Trầm Đàm.
- Không được!
Một tiếng hét trong trẻo vang lên, Huân Y vỗ một chưởng về phía Diệp Phàm, nguyên lực Diệp Phàm đang ngưng tụ trực tiếp bị đánh tan, sau đó kinh mạch trên người hắn bị Huân Y dùng nguyên lực phong ấn, Diệp Phàm vốn đã là nỏ mạnh hết đà sao chống lại được nguyên lực của Huân Y.
Diệp Quỷ tiếp nhận Diệp Phàm từ trong tay Huân Y, nguyên lực không khách khí khóa hắn lại, thậm chí phong ấn luôn cả năng lực nói chuyện.
Diệp Tàn điên cuồng kích hoạt lệnh bài, Huân Y chậm rãi đi đến trước mặt mọi người, nàng nhìn Diệp Phàm, trong mắt nồng đậm không nỡ và yêu thương, sau đó trên người nàng, một cỗ uy nghiêm vô thượng chậm rãi nổi lên.
- Diệp Quỷ, Diệp Tàn, mang theo Diệp Phàm chạy đi!
Huân Y khẽ nói, lần này, sự nhu nhược, nhát gan của nàng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là bá đạo và uy nghiêm vô song.
Ngay sau đó, nàng nói khẽ:
- Diệp Phàm, ta yêu ngươi, bất luận kẻ nào muốn động đến ngươi đều phải bước qua xác ta.
Nói xong, trên người nàng, ngọn lửa đỏ rực mãnh liệt bùng cháy, một tiếng phượng hót vô cùng to rõ vang vọng đất trời, Huân Y đã giải phong ấn thú hồn.
Diệp Phàm từng nói trong cơ thể nàng là vương huyết tà thú Phượng Ma Hoàng, có lực lượng hủy diệt đáng sợ nhất, yêu thích giết chóc. Một khi mở ra phong ấn, rất có thể nàng sẽ bị Huyết Phượng Ma Hoàng chủ đạo tư tưởng ngay tức khắc, thậm chí từ đó về sau. Huân Y sẽ vĩnh viễn biến mất.
Nàng sẽ trở thành một ma đầu hiếu sát, tà ác, khát máu, lãnh khốc, vô tình, thậm chí nàng sẽ không nhớ Diệp Phàm.
Nhưng thế thì đã sao? Chỉ cần Diệp Phàm sống sót, Huân Y có tồn tại hay không có quan hệ gì, nếu Diệp Phàm chết rồi, Huân Y sống còn không bằng chết.
Tiếng phượng gào thét, trong đôi mắt thâm tình của Huân Y lập tức bị lạnh lùng thay thế, đám người Vệ Linh vô cùng kinh ngạc nhìn Huân Y, Đại Lực, Diệp Quỷ và Diệp Tàn cũng nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp.
Diệp Phàm điên cuồng giãy dụa, không ngừng lắc đầu, trong đôi mắt lộ ra một tia khẩn cầu, nhưng Huân Y, nàng chỉ là lộ ra vẻ tươi cười, trên trán nàng, ấn ký Phượng Hoàng càng ngày càng sáng tỏ, ngay sau đó, nàng dứt khoát quay người phóng tới hai người Tiêu Pháp.