Vô Địch Thiên Đế

Chương 411: Ta muốn ngươi chết

Chương Trước Chương Tiếp

Rời xa chiến trường cuồng bạo, đám người Diệp Phàm nhanh chóng vượt qua nơi trọng yếu của trận pháp, thi thể Ngô Hoa chết không nhắm mắt lẳng lặng nằm trên đất, mọi người bất giác nhìn lão nhân đã cống hiến cả đời vì Thiên Phủ, cũng là người nhiệt tình hoan nghênh khi bọn họ tiến vào Thiên Phủ.

Cái chết không nhắm mắt không cam lòng, có lẽ khi chết hắn cũng không chấp nhận được kết quả bị sư huynh đệ sớm chiều ở chung giết, tiếng hét thê lương kia khiến mọi người sinh ra một nỗi xót xa.

Diệp Phàm không kịp giúp Ngô Hoa vuốt mắt, hắn chỉ có thể khắc sâu mối thù này trong lòng, sau này hắn sẽ tiêu diệt tất cả thế lực tham dự hủy diệt Thiên Phủ.

Ầm!

Tiếng nổ lần này vô cùng vang dội, đám người Diệp Phàm tăng tốc độ, tiếng vang khủng bố như thế, hiển nhiên là một cường giả Hợp Thánh cảnh tự bạo.

Cường giả Hợp Thánh cảnh của Thiên Phủ chỉ có mấy người, đám người Diệp Phàm vẫn còn cách Hằng Vân Thiên Hà khá xa, mấy người vận dụng hết sức lực lao đi.

Vù vù vù!

Trước mặt bọn họ, năm bóng người lẳng lặng đứng tại chỗ, năm cường giả Siêu Phàm ngũ trọng, đột nhiên, trái tim của mọi người đông cứng lại, sắc mặt Diệp Phàm cũng trở nên vô cùng khó coi, nếu toàn lực ứng phó, năm tên cường giả Siêu Phàm cảnh này không tính là gì, nhưng bọn họ không có thời gian, một khi trì hoãn ở đây quá lâu, cường giả Hợp Thánh cảnh kéo đến, tất cả mọi người phải chết.

Năm người này là Thiên Hạ Thương Hội lưu lại phía sau, mục tiêu của họ đương nhiên là Đại Đế và Vạn Vật Quy Nạp Bình trên người Diệp Phàm.

- Diệp Phàm, các ngươi đi, nơi này giao cho ta.

Một tiếng hét vang lên, Diệp Phàm không khỏi sửng sốt, Bạch Khinh Ngữ bay ra, trường kiếm trong tay phát ra ánh sáng trắng chói mắt vô cùng.

Tu vi khủng bố Siêu Phàm ngũ trọng bộc phát, ngay sau đó, thân hình Bạch Khinh Ngữ phân thân hóa thành năm người ngăn chặn năm người đối phương.

- Phong chủ!!

Diệp Phàm cắn răng nói.

- Diệp Phàm, chớ có phụ kỳ vọng của mọi người, phải sống sót, mang theo hi vọng của Thiên Phủ, đi mau!

Bạch Khinh Ngữ quát to một tiếng, sinh mệnh chi lực lập tức bùng cháy, Diệp Phàm nắm chặt hai tay, lại một lần nữa, có người dùng sinh mệnh tranh thủ hi vọng sống sót cho hắn.

Lần đầu tiên trong đời Diệp Phàm căm hận bản thân vô dụng, nếu bây giờ hắn có được sức mạnh Chí Tôn cảnh, làm sao lại để những người bên cạnh chết đi, nhưng hắn không có, hắn trọng sinh, hắn thu được cơ duyên nghịch thiên, nhưng hắn cũng mất đi chiến lực lừng lẫy một thời.

Hiện tại hắn chỉ là một con kiến hôi, một con kiến hèn mọn bất lực đến buồn cười.

Hắn có thể giải mở tất cả phong ấn cùng mọi người chiến đấu, nhưng hắn không làm được, không phải vì hắn sợ chết, mà vì hắn không thể chết. Dù hắn mở ra tất cả phong ấn, nhiều lắm cũng chỉ ứng phó được một cường giả Hợp Thánh cảnh, căn bản không có bất cứ tác dụng gì.

Thiên Phủ cũng sẽ hủy diệt, hắn cũng sẽ chết, ngay cả cơ hội báo thù cũng không có.

Có đôi khi, không khó để chết hiên ngang oanh liệt, nhưng khó là rõ ràng hắn có thể chiến đấu, dùng cái chết giải thoát cho chính mình, nhưng hắn vẫn phải sống sót với sự tự trách, thống khổ và hận thù.

Bạch Khinh Ngữ thiêu đốt sinh mệnh, nàng đã tự mình lựa chọn, mà việc đám người Diệp Phàm phải làm là sống tiếp phần của nàng.

Vù vù vù!

Diệp Phàm nhìn lại lần cuối nữ nhân có bệnh thích sạch sẽ và xinh đẹp xuất thần này. Trong đôi mắt nàng, Diệp Phàm thấy được thần thái khác lạ khiến trái tim hắn nao nao, khiến hắn có chút không nỡ.

Nhưng không có thời gian suy nghĩ những thứ này, đám người Diệp Phàm vượt qua Bạch Khinh Ngữ, tiếp tục phóng tới Hằng Vân Thiên Hà.

Sau đó trên đường đi cũng không có trở ngại, Hằng Vân Thiên Hà gần trong gang tấc, trên mặt mọi người lộ ra vẻ thư thái sau tai nạn, nhưng đột ngột, ánh mắt mọi người co rụt lại.

Tại lối vào Hằng Vân Thiên Hà, một bóng người lẳng lặng đứng đấy, hắn nhìn đám người Diệp Phàm, khóe miệng tràn đầy ý cười.

Tôn Thái!!

Thân hình đang lao tới của đám người Diệp Phàm dừng lại, có chút tuyệt vọng nhìn lão giả trước mắt. Sau lưng hắn chính là cửa vào Hằng Vân Thiên Hà, chính là đường sống của bọn họ, mà giờ khắc này, nó lại trở nên xa xăm đến thế.

- Quả nhiên, Dương sư huynh giao lệnh bài bí địa cho ngươi, ta hiểu rất rõ hắn, treo vinh dự của Thiên Phủ ở bên miệng lão già cổ hủ, ha ha ha, Diệp Phàm, giao ra lệnh bài bí địa, ta có thể thả các ngươi rời đi.

Tôn Thái cao giọng nói.

- Lão cẩu, ngươi cũng xứng gọi Dương lão là sư huynh, súc sinh còn biết báo ân, Thiên Phủ là nơi ngươi sinh sống nhiều năm như vậy, Dương lão đối với ngươi không tệ, ngươi lại làm ra việc ác tày trời, ngươi đáng chết!!

Diệp Phàm nghiến răng nghiến lợi nói, giao Đại Đế và giới chỉ trong tay cho Diệp Tàn:

- Xây dựng lại Thiên Phủ, giao cho nhị đệ ngươi, người này chỉ ta mới có thể . . .

Ầm!

Trên trán Diệp Phàm, sáu đạo thần văn đan xen với hoa văn thần bí xuất hiện, sau đó khí tức của hắn lập tức đột phá từ Cương Thể cảnh đến Siêu Phàm bát trọng.

- …Chống đỡ được!!

Diệp Phàm không lãng phí thời gian, trong tay không ngừng phác thảo ra Luân Hồi Ấn khủng bố rồi đánh về phía Tôn Thái.

Tôn Thái thấy thế lộ ra một chút lạnh lùng:

- Tiểu bối, ngươi còn kém lắm!

Trường kiếm của Tôn Thái ra khỏi vỏ, nó giống như một tia sáng đỏ, lập tức phá vỡ hư không, chém qua Luân Hồi Ấn.

Bụp!

Luân Hồi Ấn trực tiếp nổ tung.

- Nói quá sớm!

Thân ảnh Diệp Phàm đã xuất hiện bên cạnh Tôn Thái, , chín đạo thần hồn phong ấn trên trán hắn hoàn toàn bộc phát, khí tức tăng vọt, một quyền nện xuống!

Ầm!

Sức mạnh khổng lồ nổ vang, Tôn Thái trực tiếp bị Diệp Phàm đánh bay, cửa vào Hằng Vân Thiên Hà bị mở ra.

- Mau vào đi!

Diệp Phàm thét lên.

Nhưng đám người Diệp Tàn không hề nhúc nhích. Bọn họ bình tĩnh nhìn Diệp Phàm, trong đôi mắt tràn đầy giãy dụa, hắn có thể dễ dàng mặc kệ người khác chết, nhưng đại ca hắn, tuyệt đối không thể chết.

- Còn ngẩn ra đó làm gì? Các ngươi muốn ta cố gắng uổng phí sao?

Diệp Phàm gào lên, khóe miệng phun ra máu tươi, trước đó sinh mạng kính tượng của hắn đã bị Tôn Thái đánh nát, hiện tại cưỡng ép mở ra chín đạo phong ấn, hắn căn bản không chống đỡ được lâu.

- Diệp Phàm, đừng!

Huân Y khóc nức nở nói, sau đó giương cung, cởi bỏ tất cả phong ấn của Thiên Dực cung, mũi tên bay tới:

- Ta không muốn ngươi chết!

Diệp Tàn và Diệp Quỷ cũng bay về phía Tôn Thái:

- Đại ca, lần này chúng ta không thể nghe ngươi, chúng ta bọc hậu, ngươi chạy đi.

Ầm ầm!

Nguyên lực của Tôn Thái trực tiếp nổ tung, đám người Diệp Tàn Diệp Quỷ bị đánh bay.

- Tiểu Hi phẫn nộ rồi!

Lạc Tiểu Hi khẽ kêu một tiếng, phong ấn thần hồn của đồng loạt mở ra toàn bộ, khí tức khủng bố lập tức nổ tung, một quyền nện xuống, Tôn Thái trực tiếp bị đánh bay.

Một màn này khiến đám người Đao Phỉ hoảng sợ.

Diệp Phàm không có thời gian để trách cứ bọn Diệp Tàn, phong ấn thần hồn của Lạc Tiểu Hi đã mở ra toàn bộ, đây tuyệt đối là thảm họa. Diệp Phàm lập tức vọt tới xuất hiện phía dưới Tôn Thái:

- Tôn Thái, ta muốn ngươi chết!!

Luân Hồi Ấn điên cuồng đánh ra, một đòn này Diệp Phàm đã dùng hết tất cả nguyên lực, sắc mặt Tôn Thái trở nên cực kỳ khó coi, một cỗ khí tức tử vong tràn ngập, bất kể thế nào hắn cũng không ngờ Diệp Phàm lại bộc phát ra công kích đáng sợ như thế.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)