Vô Địch Thiên Đế

Chương 410: Mang theo hi vọng sống sót

Chương Trước Chương Tiếp

- Sênh Vũ!!

Tiêu Đàm cũng bất mãn nói.

Tiêu Sênh Vũ nghe vậy cũng sửng sốt, nhìn về Diệp Phàm, lập tức cúi thấp đầu, sau đó chậm rãi đi ra ngoài, nàng không dám nhìn Diệp Phàm, sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của hắn.

Nàng có thể nói năng để phản kháng lão tổ của mình, cũng có thể hiến thân vì chính nghĩa, nhưng hiển nhiên, hiện giờ làm những việc này chỉ là ngu xuẩn thôi.

Diệp Phàm không có cảm xúc gì nhiều, cuộc sống là vậy, ai cũng có lúc không thể làm gì. Hắn sẽ không đứng ở góc độ đại nghĩa để chỉ trích Sở Luyến Nguyệt và Tiêu Sênh Vũ, bởi vì đổi lại là hắn, hắn cũng không biết làm như thế nào.

Quân pháp bất vị thân có thể có mấy người? Ngoài miệng nói quyết liệt thường thường làm không được.

- Cho dù chết, ta tuyệt đối sẽ không để các ngươi toại nguyện, các ngươi muốn lệnh bài bí địa Thiên Phủ, ha ha ha, ở chỗ này, các ngươi tới lấy đi!

Dương Thương gầm thét một tiếng, sau đó nguyên lực nổ tung, trực tiếp làm nát vụn nhẫn trữ vật, lập tức, sắc mặt đám người Dương Nhất Kiếm trở nên rất khó coi.

- Muốn chết!! Giết hết toàn bộ!

Dương Nhất Kiếm tức giận hét lên, tu vi đáng sợ của Hư Cương cảnh tràn ngập, lập tức, khí tức đám người Dương Thương bị áp chế, nhưng trong lòng đám người Dương Thương đã quyết tử, bọn họ thét lên:

- Dù Thiên Phủ bị diệt, ta cũng muốn các ngươi trả giá đắt!

Rầm rầm rầm!

Khí tức của mọi người trở nên vô cùng khủng bố, đám người Dương Thương cực kỳ quyết đoán thiêu đốt tinh huyết, khí tức bọn họ tăng vọt, nhưng sinh mệnh đang bị đốt cháy.

- Cứu đám người Diệp Phàm ra ngoài!

Dương Thương hét lên, trưởng lão Siêu Phàm cảnh và Thái thượng trưởng lão Hợp Thánh cảnh còn lại gầm lên và bắt đầu tấn công trước.

- Diệp Phàm, mang theo tương lai Thiên Phủ, sống sót!

Dương Thương hét lớn, dựa vào sức lực của một người, quả thực là chặn lại công kích của Dương Nhất Kiếm.

- Hắn sống không được, các ngươi cũng không bảo vệ được hắn!

Dương Nhất Kiếm lạnh giọng nói, đông đảo cường giả Hợp Thánh cảnh bao bọc vây quanh đám người Diệp Phàm, căn bản không có khả năng phá vây.

Một lão giả tóc trắng bay thẳng đến trước mặt đám người Diệp Phàm, sau đó hắn bay về phía lão tổ Trầm gia và lão tổ Tiêu gia đang chặn đường.

- Phản đồ, đi chết đi!

Hét lớn một tiếng, tiếp theo, khí tức khủng bố bạo liệt truyền đến, Trầm Đàm và Tiêu Pháp lập tức biến sắc:

- Hắn muốn tự bạo!

Hai người không cần suy nghĩ, trực tiếp lui lại, bọn họ và người khác không giống nhau, họ làm phản trong nội bộ Thiên Phủ, nếu hai người họ chiến tử, Trầm gia và Tiêu gia sẽ chỉ trở thành nô lệ ở Kiếm Tông.

Cho nên, bọn họ tuyệt đối không thể chết, lão giả tóc trắng chính là để ý nhược điểm của họ, cho nên mới xem đây là chỗ đột phá.

- Đi mau!

Diệp Phàm quát to một tiếng, dưới chân tăng tốc chạy như bay về phía lão giả tóc trắng, những đệ tử khác lập tức kinh hãi, cường giả Hợp Thánh cảnh tự bạo, dù là cường giả Hợp Thánh cảnh cũng muốn tránh đi chín mươi dặm, bọn họ tiến lên như vậy, không phải muốn chết sao?

Đám người Diệp Quỷ Diệp Tàn không hề nghĩ ngợi trực tiếp đi theo, Bạch Khinh Ngữ hộ vệ ở giữa, đám người Đao Phỉ cũng rất tin tưởng Diệp Phàm, Kiếm Tiên Khách và một nhóm thiên tài khác do dự không đi theo.

Cuối cùng đi theo Diệp Phàm vọt tới lão giả tóc trắng chỉ có Diệp Phàm, Diệp Quỷ, Diệp Tàn, Huân Y, Đại Lực, Lạc Tiểu Hi, Vệ Linh, Đao Phỉ, Ma Sinh, Dương Nhược Huyên, Mộng Vũ.

- Cản bọn họ lại!

Dương Nhất Kiếm gầm lên giận dữ, lập tức, đông đảo cường giả Hợp Thánh cảnh Kiếm Tông lần lượt phóng nhanh tới đám người Diệp Phàm.

Lại một cỗ khí tức khủng bố hủy diệt bộc phát, Hợp Thánh cảnh tóc trắng không có tự bạo, tự bạo là Dương Tổ, đệ đệ Dương Thương.

- Nhị gia gia!!

Dương Nhược Huyên nhịn không được hét lên một tiếng bi thương. Diệp Phàm nhìn nguyên lực khủng bố bộc phát phía sau, trong đôi mắt lộ ra một tia bi ai và phẫn nộ, sau đó cắn răng nắm lấy Dương Nhược Huyên đang ngẩn ngơ, nguyên lực điên cuồng vận chuyển dưới chân, cả người hóa thành một vệt ánh sáng.

- Tốc độ nhanh trợ giúp tốc độ chậm, lao ra!!

Diệp Phàm quát to, tất cả mọi người điên cuồng mau chóng đuổi theo hướng về Hằng Vân Thiên Hà.

- Tất cả đệ tử Thiên Phủ, nhanh chóng phá vây, không thể tham chiến!!

Giọng Dương Thương vang lên, mấy vạn đệ tử Thiên Phủ lao về bốn phương tám hướng, đệ tử Kiếm Tông vây giết, đám người Diệp Phàm vượt qua lão giả tóc trắng, sau khi trao đổi ánh mắt, lão giả tóc trắng nói khẽ:

- Tiểu tử, chiếu cố tốt Vệ Linh.

Vệ Linh nhìn lão giả tóc trắng, khóc nức nở nói:

- Gia gia!

Diệp Tàn nắm lấy tay Vệ Linh, nước mắt trào ra, trịnh trọng nhẹ gật đầu:

- Chỉ cần ta không chết, không ai có thể đả thương nàng.

Lão giả tóc trắng nghe vậy mỉm cười, nhìn về phía Tiêu Pháp và Trầm Đàm đang bỏ chạy, hiển nhiên hai người cũng phát hiện mình bị Vệ Thanh lừa gạt.

Vù vù vù!

Đám người Diệp Phàm lập tức xông ra vòng chiến của Hợp Thánh cảnh, Thái thượng trưởng lão Hợp Thánh cảnh Thiên Phủ trả giá bằng cách thiêu đốt sinh mệnh quả thực trì hoãn tất cả cường giả Hợp Thánh cảnh của đối phương, đồng thời, trưởng lão Siêu Phàm cảnh của Thiên Phủ đối mặt với cường giả Siêu Phàm cảnh của Kiếm Tông, Thần Hỏa sơn trang và ba học phủ.

Ngay lúc này, Thiên Phủ đã thể hiện cốt khí chân chính của một học phủ, lúc này mọi người đều quên mất sinh tử, kể cả đệ tử, khi âm thanh tự bạo liên tiếp vang lên, đệ tử thất tinh Thiên Phủ Dương Nho quát to:

- Thiên Phủ sớm muộn sẽ bị hủy diệt ở đây, các sư đệ sư muội, hoặc làm kẻ hèn nhát tham sống sợ chết, hoặc cầm lấy đao kiếm của các ngươi, vì tương lai Thiên Phủ liều mở ra một đường sống.

Ý của Dương Nho rất rõ ràng, nếu tất cả mọi người nghĩ đến bản thân và chạy trốn, cuối cùng sẽ chỉ chết càng nhiều, cũng nên có người đoạn hậu, Dương Nho đang kêu gọi đông đảo đệ tử, theo hắn đoạn hậu, tranh thủ thời gian chạy trốn cho đám người Diệp Phàm.

Tất cả mọi người biết rõ, chỉ có Diệp Phàm mới có thể xây dựng lại Thiên Phủ, chỉ có Diệp Phàm mới đủ sức báo thù, đám người Dương Thương liều mạng là để đám người Diệp Phàm chạy đi, bọn họ thì sao?

- Diệp sư đệ, mang theo hi vọng Thiên Phủ, sống sót, chúng ta ở trên trời nhìn ngươi!

Dương Nho đột ngột cao giọng nói, sau đó hắn vọt thẳng tới chỗ đám người dày đặc, nguyên lực nổ tung hóa thành trận cuồng phong bất tận quét sạch tất cả, tính mạng hắn cũng chấm dứt ngay lập tức.

Dương Nho đã lay động trái tim của vô số đệ tử Thiên Phủ, một mình hắn tự bạo trong chiến trường đang giằng co giống như bọt nước trong biển rộng, nhỏ bé mà bất lực.

Song khi một nửa đệ tử Thiên Phủ đều bắt đầu tự bạo, đối với Kiếm Tông, đối với Thần Hỏa sơn trang, đối với đệ tử ba học phủ, chính là tai nạn.

Ai không sợ chết, chết có nhẹ tựa lông hồng có nặng như Thái Sơn, một số thời điểm, không phải ngươi sợ chết sẽ không phải chết, thay vì làm một người hèn nhát mà chết uất hận, không bằng làm anh hùng, oanh liệt chiến tử.

- Vương Tọa, sống sót!

Vô số đệ tử hét lên, tiếp theo, giống như một dây dẫn nổ, tự bạo liên tiếp vang lên, toàn bộ Thiên Phủ lập tức trở nên vô cùng bi thảm.

Diệp Phàm nhanh chóng chạy trốn, tất cả đối thủ ngăn khuất phía trước đều bị hắn chém giết, hắn quay đầu lại, lại không dám dừng lại, bởi vì hắn sợ hắn dừng lại sẽ không kiềm được xông lên liều mạng, có khi chết thực sự không khó, sống mới là khó khăn!

Diệp Quỷ, Diệp Tàn, Đại Lực, Huân Y, Dương Nhược Huyên, Đao Phỉ, tất cả thiên tài đi theo ở sau lưng Diệp Phàm, bọn họ cắn răng, bọn họ rất rõ ràng, sự sống sót của bản thân là do đệ tử Thiên Phủ, trưởng lão dùng sinh mệnh để đổi lấy, bọn họ là hy vọng cuối cùng của Thiên Phủ.

Lưỡi kiếm của Diệp Phàm vô cùng khủng bố, dù là trưởng lão Siêu Phàm cảnh cũng bị hắn một kiếm chém giết, ba đạo thần văn trên trán hắn hiển ra, sát ý quét sạch tất cả.

Tất cả mọi người vội vàng phóng tới Hằng Vân Thiên Hà, phía sau bọn họ, không ngừng truyền đến tiếng tự bạo kinh hoàng, mỗi một tiếng đều đang nói cho bọn họ biết, có sư huynh đệ, sư tỷ muội, trưởng lão đang tự bạo.

Mỗi một âm thanh, cũng như chiếc búa tạ nặng nề đập lên người bọn hắn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)