Vô Địch Thiên Đế

Chương 41: Ba điều kiện

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Phàm cũng đứng đờ người ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào cơ thể tuyệt đẹp của ba nàng. Mặc dù có hơi nước bay lên, nhưng năm giác quan của người tập võ vẫn tốt hơn người bình thường rất nhiều...

Đời trước, hắn không phải chưa từng chạm phải nữ nhân, nhưng còn xa mới có cảm giác bị kích thích lớn như bây giờ, nhất là ba nàng đều là thiếu nữ xinh đẹp quyến rũ, đang trong độ tuổi dậy thì.

Làn da trắng như tuyết, ngực cao mông vểnh, quả nhiên là ba báu vật trên trời. Nhất là Triệu Linh Nhiên năm nay đã mười bảy, nàng không kém hơn bất kỳ một nữ tử trưởng thành hơn hai mươi tuổi nào.

Dáng người này... thật sự quá tuyệt!

- A… dâm tặc!

Ba nàng đồng thời phát ra tiếng hét chói tai.

Diệp Phàm nghe vậy, không khỏi xấu hổ, rời tầm mắt, tự giác đi ra ngoài và đóng cửa lại. Chỉ có điều tim hắn không khỏi đập nhanh hơn. Cảnh tượng tuyệt vời bên trong không ngừng hiện ra trong đầu hắn.

Cực phẩm!

Một lúc sau, Diệp Phàm nhớ lại vẫn không quên đánh giá một câu.

Két!

Cửa viện mở ra, ba người Bắc Cung Tuyết đã mặc quần áo, vẻ mặt mỗi người khác nhau nhìn Diệp Phàm.

Sắc mặt ba người đều đỏ bừng xấu hổ, ánh mắt Triệu Linh Nhiên có chút phức tạp, còn có chút quyến rũ. Thượng Quan Thính Vũ hoàn toàn là ngượng ngùng và không biết làm sao. Bắc Cung Tuyết lại tức tới nghiến răng nghiến lợi, trong mắt dường như viết đầy hai chữ dâm tặc.

- Sư phụ dâm tặc, sao ngươi có thể đi tới đây?

Bắc Cung Tuyết bĩu môi chất vấn.

Diệp Phàm nghe vậy cũng xấu hổ, chung quy vẫn là mình nhìn người khác tắm, cho dù đó là hiểu nhầm, nhưng trong đại lục Thiên Vũ, trừ khi thực lực của nữ tử đã vượt lên trên quyền lợi của vương triều, mới có thể không kiêng nể gì, không cần quan tâm tới ràng buộc của thế tục.

Bằng không danh dự của nữ tử là vô cùng quan trọng, nếu chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng của ba nàng có thể rất khó nghe.

- Hàn thúc phái người tới nói cho ta biết có thể trở về phủ. Dù sao ta đã ở phủ của ngươi hơn một tháng, nên ta đặc biệt tới nói cho ngươi biết, không ngờ... Ta nói đây là hiểu nhầm, ngươi có tin không?

Diệp Phàm xua tay, bất đắc dĩ nói.

- Ai tin chứ? Đại dâm tặc, lúc trước đi dạo kỹ viện, sau lại bất lịch sự với ta, bây giờ còn trộm nhìn ba người chúng ta tắm, hừ!

Bắc Cung Tuyết bĩu miệng nói.

Hai người Thượng Quan Thính Vũ nghe vậy, không khỏi ngây người. Theo các nàng thấy, nhìn Diệp Phàm thế nào cũng không giống với lời Bắc Cung Tuyết đã nói, đi dạo kỹ viện... Hắn thậm chí cũng đi tới chỗ đó sao?

Trong lòng hai người không khỏi thất vọng.

Diệp Phàm đen mặt. Người này nói như đúng rồi vậy. Hắn đi dạo kỹ viện thì sao chứ? Vấn đề là hắn không làm gì cả. Về phần khiếm nhã với ngươi, đó là để cứu mạng ngươi.

Diệp Phàm không giải thích nhiều:

- Ta đã gõ cửa.

- Hừ, ta tưởng là Xuân Nhi, sao biết được là ngươi chứ? Đại dâm tặc, ngươi nói ngươi đã nhìn thấy gì?

Bắc Cung Tuyết tức giận nói tiếp.

- Đều thấy được.

Diệp Phàm nghe vậy 'rất thành thật' nói.

Ba nàng Bắc Cung Tuyết lập tức nghiến răng nghiến lợi. Nhìn thấy thì thôi, sao cảm giác ngươi còn rất đắc ý vậy?

- Không cho phép ngươi nói ra chuyện này. Còn nữa, ngươi đã nhìn thấy cơ thể của chúng ta, ngươi phải chịu trách nhiệm.

- Gì cơ?

Diệp Phàm nghe vậy lập tức sửng sốt. Chịu trách nhiệm? Hắn không hề làm gì, được không? Sao hắn phải chịu trách nhiệm?

- Ngươi nghĩ thật hay!

Bắc Cung Tuyết nhìn biểu tình Diệp Phàm đã biết hắn nghĩ thế nào, lúc này dịu dàng nói:

- Ý ta nói là ngươi phải đáp ứng ba người chúng ta mỗi người một điều kiện.

- À, vậy là được thôi!

Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, ánh mắt của ba nàng dường như có thể giết người vậy. Hóa ra ngươi còn cảm thấy chịu trách nhiệm với ba người chúng ta là oan ức cho ngươi à?

Nhìn thấy vẻ mặt của ba nàng, Diệp Phàm vội nói sang chuyện khác:

- Chỉ cần không phải là chuyện trái với đạo nghĩa, ta có thể đáp ứng mỗi người các ngươi một việc.

Mình phải chịu trách nhiệm với chuyện mình đã làm, tuy chuyện này là hiểu nhầm, Diệp Phàm không sai, nhưng mình đã được lợi, nếu vậy còn tích cực tranh luận đúng sai, khó tránh khỏi không phải đấng trượng phu.

Nghe được câu trả lời của Diệp Phàm, vẻ mặt ba nàng cũng tốt hơn nhiều. Ít nhất Diệp Phàm vẫn tính là một người có trách nhiệm.

Nghĩ đến ngày mai luận võ, Bắc Cung Tuyết nói tiếp:

- Ngày mai ngũ hoàng tử Hán Quốc muốn khiêu chiến với thế hệ trẻ tuổi Sở Quốc chúng ta, nếu hắn thắng, ta sẽ phải gả cho hắn. Ta muốn ngày mai ngươi đến giáo trường ngăn cản hắn, không, ra sức trừng trị hắn.

Nói đây, Bắc Cung Tuyết cắn răng, hung ác nói, chỉ có điều vóc dáng nàng đáng yêu xinh đẹp, hung hăng mấy cũng chẳng có sức uy hiếp gì.

Diệp Phàm nghe vậy khẽ gật đầu:

- Được, không thành vấn đề!

Hắn không hỏi ngũ hoàng tử là ai, cũng không hỏi thực lực của người này thế nào. Đối với hắn, nhiệm vụ thiết yếu là giải quyết xong chuyện hôm nay. Về phần ngũ hoàng tử, Bắc Cung Tuyết nói ra sức trừng trị hắn, vậy mình cứ ra sức trừng trị là được rồi.

Rõ ràng khái niệm của mấy từ ra sức trừng trị này đối với Diệp Phàm và Bắc Cung Tuyết là hoàn toàn khác nhau.

- Hai người các ngươi có yêu cầu gì?

Diệp Phàm nhìn về phía Triệu Linh Nhiên và Thượng Quan Thính Vũ.

Hai người nghe vậy, lắc đầu:

- Yêu cầu của chúng ta tạm thời lưu lại đã.

Ép được chuyện này xuống, Diệp Phàm cũng không muốn ở lại lâu, phất tay từ biệt.

Mặc Vương Phủ.

Diệp Phàm trở lại phủ đệ, gặp Diệp Tàn và Diệp Quỷ, hắn không ngờ hai người đã đột phá Nhập Cương cảnh.

Hai người một người có tư chất Thiên phẩm cửu tinh, một người có tư chất Thiên phẩm thất tinh, cộng thêm đan dược Diệp Phàm để lại trước khi đi, có thể trong vòng hai tháng từ Ngưng Thể cảnh tứ trọng đột phá đến Nhập Cương cảnh nhất trọng, cũng không tính là kinh người.

Phải biết Luyện Dược Sư là nghề nghiệp cao quý nhất trên thế giới này. Ở địa phương nhỏ bé như Sở Quốc, đan dược có thể nâng cao tu vi càng có giá trên trời, cho dù là đám người Bắc Cung Tuyết cũng không có duyên được dùng.

Xa xỉ như Diệp Phàm lại càng không cần phải nói. Đương nhiên, Luyện Dược Sư thật sự có năng lực cũng sẽ không ở lại Sở Quốc, đã sớm đi khắp Đông Linh Cảnh.

Sau khi vào viện, vẫn có hai mươi sáu người tu luyện võ kỹ. Diệp Phàm quan sát sơ qua một lúc, không hổ danh là tư chất trên Địa phẩm, hắn vừa rời đi một tháng rưỡi, những người này đã tu luyện võ kỹ do hắn truyền thụ có hình có dạng.

Tu vi đều là Ngưng Thể cảnh ngũ trọng đến lục trọng.

- Không tệ!

Diệp Phàm hài lòng nói.

Hai mươi sáu người Phong Vân đều quỳ một chân, chắp tay nói:

- Đa tạ công tử bồi dưỡng!

- Được rồi, tiếp tục tu luyện. Phong Nhất, Phong Ngũ, Vân Nhất, Vân Lục buổi chiều đi theo ta ra ngoài một chuyến.

Diệp Phàm gật đầu và nói, đồng thời tay phải bắn ra, bảy viên đan dược bay đến trong tay Vân Nhất, Vân Lục và bảy nữ tử:

- Đây là giải dược Phù Thũng Thảo. Sau này Vân Nhất và Vân Lục lấy thân phận thị nữ thiếp thân của ta, đồng thời Vân Nhất quản lý bộ chữ Vân.

- Phong Nhất chịu trách nhiệm bộ chữ Phong. Trong khoảng thời gian này, ta sẽ tiến hành tập huấn cho các ngươi, chủ bộ chữ Vân phải chịu trách nhiệm về an toàn của vương phủ, quan trọng nhất là bảo vệ an toàn cho mẫu thân ta, bình thường có thể tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ kiếm vàng.

- Bộ chữ Phong thành lập bộ thích khách Phong Sát, lấy Sở Quốc làm trung tâm, phát triển thế lực về tin tức và ám sát ở cả Đông Linh Cảnh. Nhiệm vụ bảo vệ bộ chữ Vân có sẽ do các ngươi đảm nhận. Ta không cần các ngươi làm một lần là xong, cứ làm từng bước một.

- Khi thực lực các ngươi đủ, ta sẽ nói rõ tình hình cụ thể. Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, bất luận là thích khách hay hộ vệ, người tốt không giết, kẻ ác không bảo vệ.

- Tuân mệnh!

- Được rồi, đi xuống đi.

Diệp Phàm khẽ gật đầu, dẫn theo Diệp Quỷ và Diệp Tàn rời đi. Hắn căn dặn hai người đem theo vài bộ trang phục để thay, sau đó quay lại trong viện của mình, đổi chiến bào võ giả thành áo bào gấm sạch sẽ cao quý nho nhã, sau đó đi thăm Tô Tịch.

Chờ sau khi ăn trưa xong, Diệp Phàm mới rời đi.

Lúc xế chiều, hắn đi tới tiền viện. Bốn người Vân Nhất, Vân Lục cùng với Diệp Tàn, Diệp Quỷ đã chờ hắn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️