Vô Địch Thiên Đế

Chương 409: Ra tay từ nội bộ

Chương Trước Chương Tiếp

- Trước mắt Kiếm Tông vẫn chưa hạ được trận pháp phòng hộ của Thiên Phủ chúng ta. Trận pháp phòng hộ này do tổ sư Đại Năng bố trí, chỉ cần cung ứng nguyên khí thì có thể duy trì vĩnh viễn như vậy. Dựa vào tài nguyên của Thiên Phủ ta, dù Kiếm Tông bao vây tấn công một năm cũng đừng hòng phá trận, ta đã báo tin cho ba phủ bên kia, tin chắc bọn họ sẽ tới nhanh thôi.

Dương Thương tự tin nói, sau đó nghĩ ngợi rồi lấy ra một ngọc bài:

- Diệp Phàm, đây là lệnh bài của bí địa Thiên Phủ, chỉ có một cách tiến vào bí địa Thiên Phủ, thông qua lệnh bài này xuống dưới đáy Hằng Vân Thiên Hà, sau khi tiến vào nơi truyền thừa Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy thì toàn lực kích phát lệnh bài này, nó sẽ mở ra cửa bí địa.

- Trong bí địa có tất cả tài nguyên bảo tàng của Thiên Phủ ta, nếu chẳng may. . . chẳng may Thiên Phủ bị công phá, ta muốn ngươi toàn lực chạy trốn, mang theo tất cả bảo tàng của Thiên Phủ trốn đi, chờ ngươi tu hành có thành tựu thì dựng lại Thiên Phủ. Còn nữa, mang theo Nhược Huyên, thay ta chăm sóc tốt nàng.

- Dương lão, nếu như Thiên Phủ bị công phá, có đi chắc cũng là ngươi đi.

Diệp Phàm lắc đầu.

- Ta? Ta đã già, cả đời này ta chỉ dừng ngang mức Hợp Thánh cảnh, dù ta trốn được ta cũng không có năng lực báo thù cho Thiên Phủ. Toàn bộ Thiên Phủ, ngoại trừ ngươi, không ai làm được. Diệp Phàm tiểu tử, ta biết ngươi trọng tình trọng nghĩa, nhưng đây là yêu cầu duy nhất của lão già này.

Dương Thương lắc đầu, nhìn về đám người Bạch Khinh Ngữ, cao giọng nói:

- Vệ Linh, Kiếm Tiên Khách, Đao Phỉ, Tiêu Sênh Vũ . . .

Dương Thương gọi toàn bộ thiên tài Thiên Phủ đi qua rồi nói tiếp:

- Các ngươi là đệ tử ưu tú nhất Thiên Phủ, nếu trận pháp của Thiên Phủ bị phá, ta muốn các ngươi chạy trốn cùng với Diệp Phàm. Bạch trưởng lão, an toàn của đám người Diệp Phàm, ta giao cho ngươi.

- Viện trưởng . . .

- Không cần nhiều lời, Thiên Phủ dựa vào trận pháp có lẽ có thể đánh với bọn họ một trận, trận pháp không còn chúng ta chắc chắn bại, các ngươi chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết chẳng qua là chịu chết mà thôi.

Dương Thương khoát tay, sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm Diệp Phàm:

- Ta phó thác tương lai của Thiên Phủ trong tay ngươi, nếu hôm nay Thiên Phủ ta vẫn còn, ngươi nắm giữ lấy Thiên Phủ huy hoàng, nếu hôm nay Thiên Phủ bị diệt, ngươi phải dẫn theo hy vọng cuối cùng của Thiên Phủ chạy đi, sứ mệnh trên người ngươi rất nặng, cho nên, ngươi tuyệt đối không thể chết ở đây.

- Dương lão . . . Ngươi cứ yên tâm.

Diệp Phàm nặng nề nói.

- Ừ, bây giờ các ngươi lập tức theo Diệp Phàm đi Hằng Vân Thiên Hà! Trận pháp vừa vỡ, các ngươi trực tiếp rời đi, trận pháp chưa bị phá, các ngươi cứ chờ ở đó.

Dương Thương gật đầu nói.

Đám người nghe vậy nghiêm túc nhìn Dương Thương, sau đó nhao nhao chắp tay.

Nhưng lúc này, một bóng người mang theo ý cười bay tới:

- Viện trưởng, người của Linh Phủ và Đạo Phủ yêu cầu truyền tống tới.

- Tốt!!

Dương Thương nghe vậy trên mặt nở nụ cười, hắn còn đang lo lắng những học phủ khác sẽ chọn đứng ngoài cuộc quan sát, không dám tùy tiện can thiệp, không ngờ bọn họ phản ứng nhanh như vậy.

- Mau mở truyền tống trận.

- Được.

- Khoan đã!

Diệp Phàm vội vàng nói, sau đó lắc đầu:

- Dương lão không thể, theo ta được biết, ba học phủ kia đều đi đến Thần Hỏa sơn trang, nếu như Kiếm Tông muốn xuất thủ, tất nhiên sẽ níu chân viện trưởng của ba học phủ, nói cách khác, viện trưởng của ba học phủ kia vốn không có khả năng trở về học phủ.

- Từ lúc chúng ta phát ra tin cầu cứu, học phủ khác tất nhiên phải được viện trưởng xác nhận, nếu như không liên lạc được viện trưởng cũng phải triệu tập tất cả Thái thượng trưởng lão họp bàn để tìm hiểu tin tức về Thiên Phủ, đến khi xác định cứu viện Thiên Phủ, tuyệt đối không thể làm xong trong thời gian ngắn như vậy được.

- Học phủ đến giúp, ta sợ có điều gian trá, thậm chí, rất có thể người của Đạo Phủ và Linh Phủ cũng không phải tới cứu viện.

Dương Thương nghe vậy lập tức sửng sốt, sau đó lớn tiếng nói:

- Bảo Sở Nam không được mở truyền tống trận.

Người kia nghe vậy gật đầu, nhưng trong nháy mắt, truyền tống trận phát ra bạch quang vô cùng chói mắt.

Sắc mặt Dương Thương lập tức tái mét, đáy lòng Diệp Phàm cũng ớn lạnh, Sở gia . . . Làm phản rồi!!

Ầm!

Cùng lúc đó, nơi quan trọng nhất của trận pháp diễn ra trận chiến kinh hoàng, giọng nói phẫn uất của Ngô Hoa vang lên:

- Tiêu Pháp, ngươi là tên phản đồ!!

Tiêu Pháp, lão tổ Tiêu gia, cũng là Thái thượng trưởng lão Tiêu gia. Dương Thương để hắn lại ở nơi trọng yếu của trận pháp phối hợp với Ngô Hoa để bảo vệ trung tâm trận pháp.

Tiếng gầm giận dữ giống như một dây dẫn nổ, lập tức dẫn nổ toàn bộ Thiên Phủ, ở truyền tống trận trực tiếp nổ ra một trận chiến cực kỳ kinh khủng. Điều khiến mọi người bất ngờ là ba học phủ lại tấn công từ nội bộ, Thiên Phủ gần như hủy diệt.

Ánh mắt Dương Thương u ám, hắn cắn răng nhìn về nơi xa, hiện giờ trên người lão nhân này chỉ có nỗi tuyệt vọng và bi thống.

- Bách Tiếu Ngữ, Niệm Như Mị, Vương Thu Sinh!! Dương Thương ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!!

Dương Thương phun ra một ngụm máu tươi, con ngươi lấp tức mất đi màu sắc, hàng loạt phản bội khiến ông căn bản không thể chịu đựng.

Ầm!

Trong tiếng la hét, trận pháp bảo vệ của Thiên Phủ biến mất, hiển nhiên, Ngô Hoa đã thất thủ, trung tâm trận pháp bị hủy, Dương Nhất Kiếm lập tức phát ra một tiếng cười sang sảng:

- Tất cả mọi người Thiên Phủ, đầu hàng không giết!

Nói xong, tất cả cường giả Kiếm Tông giống như dòng lũ lao về Thiên Phủ, đệ tử Thiên Phủ hoặc nhiều hoặc ít buông vũ khí xuống, cũng có kẻ kiên nghị phấn đấu quên mình dùng huyết nhục ngăn trở dòng lũ của đối phương, máu tươi văng tung tóe, phòng tuyến Thiên Phủ sụp đổ trong gang tấc.

Trưởng lão Siêu Phàm cảnh, trưởng lão Hợp Thánh cảnh lần lượt lui về, Dương Thương cầm đầu đứng chung một chỗ với đám người Diệp Phàm, đồng thời từ khắp mọi hướng, cường giả Hợp Thánh cảnh của ba học phủ, Tiêu Pháp và lão tổ Trầm gia Trầm Đàm bay tới, vây quanh đám người Dương Thương.

- Dương Thương, giao lệnh bài bí địa Thiên Phủ ra, chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng!

Tiêu Pháp cao giọng nói, đồng thời quát to:

- Đệ tử Tiêu gia, nhanh chóng giết sạch đệ tử Thiên Phủ!

Giống như phản ứng dây chuyền, vô số đệ tử Tiêu gia vốn còn đang hăng máu chiến đấu chĩa đao kiếm vào đồng môn của mình, cũng có đệ tử Tiêu gia có chút hoảng hốt, ví dụ như Tiêu Sênh Vũ.

- Tiêu Pháp, Ngô sư đệ đã xảy ra chuyện gì?

- Dương Thương, bây giờ ngươi còn có thời gian quan tâm người khác, Ngô Hoa đương nhiên là bị ta giết, không chỉ hắn, nếu các ngươi khăng khăng phản kháng, cũng phải chết.

- Tiêu Pháp, Trầm Đàm, Sở Trung Vũ, các ngươi làm như thế xứng với liệt tổ liệt tông Thiên Phủ sao?

Dương Thương lạnh giọng nói, hai mắt đỏ, thất vọng, đau lòng, còn có bi thương.

- Dương Thương, đừng giả danh chính nghĩa ở đây, ngươi ủng hộ Diệp Phàm, muốn quét sạch Thiên Phủ, mục đích đơn giản là muốn xưng bá Thiên Phủ, hừ, nếu chúng ta không thay đổi, có lẽ qua mấy chục năm nữa, mấy đại gia tộc chúng ta phải trở thành thủ hạ của Dương gia.

Sở Trung Vũ hét lên, sau đó nhìn Sở Luyến Nguyệt:

- Luyến Nguyệt, đi ra.

Sở Luyến Nguyệt nghe vậy sắc mặt tái nhợt, nàng bối rối nhìn đám người Dương Thương. Vừa mới nãy Dương Thương còn lên kế hoạch liều chết để bọn họ trốn thoát, mà giờ đây nàng lại trở thành phản đồ.

- Sao hả, ngươi muốn phản bội gia tộc sao?

Sở Trung Vũ quát lên.

Sở Luyến Nguyệt nghe vậy cắn răng cúi đầu đi đến bên cạnh Sở Trung Vũ, không dám nhìn đám người Diệp Phàm.

Hai mắt Diệp Phàm vô cùng lạnh lùng, hôm nay mà chết, đó là mệnh, nếu không chết, hắn sẽ từng bước đòi lại món nợ này.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)