Sau khi tin tức truyền ra, Kiếm Tông, Thiên Hạ Thương Hội đều không có động tĩnh gì lớn, Thánh Phủ cũng tương tự, đều chuẩn bị tiến vào Đế Lâm.
Diệp Phàm vô cùng nghi hoặc, mãi cho đến tin tức cuối cùng lọt vào đầu hắn.
Bên trong Thần Hỏa Sơn Trang xuất hiện địa đồ Đế Lâm, đang tiến hành đấu giá, hôm này là ngày cuối cùng, Thiên Hạ Thương Hội, Kiếm Tông, Thánh Phủ, Đạo Phủ và Linh Phủ, tất cả nhân vật cao tầng đều đến Thần Hỏa Sơn Trang để đấu giá.
Mà Thiên Phủ… Không có bất cứ động tĩnh gì, nói một cách khác, căn bản đám người Dương Thương không biết chuyện này.
Tình báo của Thiên Phủ khăng định có năng lực hơn so với Diệp Phàm, Diệp Phàm có thể điều tra được, vì sao tất cả mọi người đều biết, vậy mà Thiên Phủ lại không biết?
Chỉ có một nguyên nhân, có một thế lực cường đại nhắm vào tình báo của Thiên Phủ, hoặc là nói… Trong Thiên Phủ, có nội gián.
- Đại ca.
Diệp Tàn kéo tay Vệ Linh đi tới, nghi ngờ nói:
- Sao hôm nay ngươi không ở cùng Huân Y, gần đây nhìn ngươi có chút não nề, đã xảy ra chuyện gì sao?
- Là có chút chuyện…
Diệp Phàm gật đầu, nhìn về phía Vệ Linh, cao giọng nói:
- Đệ muội, tình báo của Thiên Phủ là do ai kiểm soát?
- Tình báo? Ta nhớ được hình như là Trầm thúc thúc, Trầm gia kiểm soát.
- Trầm gia?
Sắc mặt Diệp Phàm lập tức thay đổi, một ý nghĩa đáng sợ xuất hiện trong lòng hắn.
- Đại ca, Thiên Ma Tử biến mất rồi!
Thân ảnh Diệp Quỷ xuất hiện, mấy ngày nay, nỗi lòng của Diệp Phàm khó yên, nên đã nhờ Diệp Quỷ đi điều tra Thiên Ma Tử, lại không nghĩ đến Diệp Quỷ lại mang tới loại tin tức như thế này.
Muốn tránh khỏi sự giám sát của Diệp Quỷ cũng không dễ dàng, nếu không phải là Thiên Ma Tử cố ý, căn bản không có khả năng.
Dữ cảm không rõ ngày càng mãnh liệt, Diệp Phàm cảm giác đang có một âm mưu to lớn bao phủ toàn bộ Thiên Phủ, âm mưa này hóa thành một vòng xoáy, tùy thời điểm có thể thôn phệ toàn bộ Thiên Phủ.
- Tam đệ, ngươi mau đi tìm mẹ ta, đưa nàng lên Thiên Hạc trở về Sở Quốc trước, nhị đệ, ngươi đi tìm Huân Y, Đại Lực cùng đám Bạch Khinh Ngữ, sau đó cùng nhau đi tìm Dương Thương, nhanh nói mở ra hộ trận Thiên Phủ.
- Đệ muội, ngươi đi tìm phụ thân ngươi, nói ra sự tình đấu giá địa đồ ở Thần Hỏa Sơn Trang cho bọn họ, ta phỏng đoán Trầm gia đã làm phản, Kiếm Tông muốn xuất thủ với Thiên Phủ chúng ta.
- Đại ca, vậy còn ngươi?
Diệp Tàn nghe vậy không khỏi biến sắc, lo lắng nói.
- Dương lão nói qua, căn cơ của một học phủ chính là đại trận hộ phổ, chỉ cần còn đại trận hộ phủ, Thiên Phủ có thể chống đỡ được một thời gian ngắn, Thiên Ma Tử biến mất, chắc chắn có quan hệ với đại trận hộ phủ, ta phỏng đoán người này sẽ đi tìm nơi trọng yếu của trận pháp.
- Nơi trọng yếu của trọng pháp của trưởng lão Siêu Phàm cảnh trấn giữ, hắn làm sao vượt qua được?
- Chúng ta có thể vượt cấp mà chiến, ngươi khác cũng vây, đừng quên, đối phương còn có một đầu Ma Long. Không chắc có thể chém giết trưởng lão Siêu Phàm cảnh, nhưng dùng huyễn trận vây khốn bọn họ cũng không vấn đề, thời gian cấp bách, chúng ta không có thời gian để nghĩ nhiều.
Diệp Phàm cao giọng nói, tiếp theo tạo thành thủ ấn, cách đó không xa, Đại Đế đang ngủ say cũng bị hắn dùng nguyên lực kéo sang đây, tiếp theo triệu hồi Thiên Hạc, bay về phía hạch tâm trận pháp.
Đám người Diệp Tàn cũng không dám chậm trễ, cũng lần lượt rời đi.
Dưới chân Thiên Phủ là Thiên Thành, gần một tháng thời gian, không ít võ tu lục tục đến Thiên Phủ, nhưng hành động rất kín kẽ, chỉ đơn giản tìm một khách điếm, sau đó biến mất không một tiếng động.
Võ tu Thiên Thành không hề có phát giác với những việc này, thành chủ Thiên Thành do Sở gia nắm giữ, dựa theo đạo lý mà nói, một tháng thời gian lại xuất hiện một đám võ tu thần bí, tất nhiên Thiên Phủ phải có chú ý ở nơi đây, nhưng Dương Thương lại không biết rõ tình hình.
Mà ở Thần Hỏa Sơn Trang, một canh giờ trước.
Phủ chủ Đạo Phủ Vương Thu Sinh và phủ chủ Linh Phủ Niệm Như Mị đã hoàn toàn bị Dương Nhất Kiếm khống chế lại, khắp khuôn mặt hai người đều là nộ ý.
- Kiếm Tông, Thần Hỏa Sơn Trang muốn bốc lên đại chiến ở Đông Linh cảnh sao?
- Ha ha, đại chiến Đông Linh cảnh thì còn chưa tới, chỉ là dạo gần đây Thiên Phủ trở mình, làm cho Kiếm Tông chúng ta cũng rung động, cho nên, Thiên Phủ không cần thiết phải tồn tại, không biết hai vị tiền bối có ý kiến gì với chuyện này không, Dương Thiệu Đế cười nói, trần trụi nhìn chằm chằm thân thể Niệm Như Mị.
Bản thân Niệm Như Mị cũng không phải là liệt nữ trinh tiết gì, bị Dương Thiệu Đế dòm ngó cũng không tức giận, nhưng hắn nói chuyện lại going như lôi đình, để cho nàng không phản ứng kịp, Thiên Phủ tồn tại đã lâu, là một thế lực lâu năm ở Đông Linh cảnh, há có thể nói diệt là diệt?
- Nếu chúng ta không đồng ý?
Vương Thu Sinh lạnh giọng nói, hai mắt lạnh lùng nhìn Dương Thiệu Đế, một tiểu tử miệng còn bay mùi sữa, vậy cũng dám dùng loại giọng điệu này với bọn họ.
- Ha ha ha, Vương viện trưởng đúng là có chút thú vị, diệt Thiên Phủ là chuyện phải làm, nếu Đạo Phủ không phục, chúng ta cũng không ngại diệt thêm một học phủ nữa.
- Hừ, cứ tới, ta cũng muốn xem xem, Kiếm Tông các ngươi làm sao có thể diệt Thiên Phủ và Đạo Phủ ta.
Lúc này Vương Thu Sinh tức giận nói.
- Vương sư đệ an tâm chớ vội, chuyện này là ân oán giữa Thiên Phủ và Kiếm Tông, chúng ta không cần nhúng tay, sao phải vì Thiên Phủ mà hủy đi tiền đồ của bản thân? Các ngươi suy nghĩ một chút, Thiên Phủ có bốn danh ngạch tiến vào Đế Lâm, nếu chia cho ba đại học phủ chúng ta, mỗi người một cái, vậy không phải là chuyện có lợi sao?
Lúc này Bách Tiếu Ngữ cười ha hả nói, mặc dù đằng sau Thánh Phủ có chỗ dựa là Lý gia, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, nếu thật sự Kiếm Tông rat ay với Thánh Phủ, nhiều nhất chỉ làm Lý gia tức giận, cho dù Lý gia là địa thế lực ở Trung Linh cảnh, nhưng cũng không có khả năng chạy tới đây thảo phạt Kiếm Tông.
Dù sao ở Trung Linh cảnh, Lý gia cũng là thiên hạ đệ nhất, diệt một cái Thiên Phủ và Thánh phủ cũng không tính là gì, chỉ cần tam đại học phru vẫn còn, lại thêm Lý gia ủng hộ trong bóng tối, Kiếm Tông sẽ không dám động thủ với Thánh Phủ.
Đến lúc đó, Đạo Phủ và Linh Phủ sẽ phải nghe lời Thánh Phủ, giống như thiên lôi sai đâu đánh đó, có thể nói, Bách Tiếu Ngữ đã sớm phân tích lợi và hại rõ ràng, mặc dù Dương Thiệu Đế có chút quyền mưu, nhưng tuổi vẫn còn rất trẻ, hắn cho rằng tứ đại học phủ cũng là đồ chơi, quả thực là trò cười.
Trừ Thiên Phủ, tam đại học phủ khác, Kiếm Tông không thể động tới bất kỳ ai.
- Bách Tiếu Ngữ, hôm nay ngươi vi phạm minh ước Tứ Phủ, ngày sau cũng sẽ vi phạm minh ước tam phủ, ngươi cảm thấy bọn ta sẽ tin sao? Kiếm Tông muốn diệt chúng ta, mặc dù bọn hắn có thực lực này, nhưng chắc chắn Kiếm Tông cũng sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề, đến lúc đó, hừ, ta tin tưởng không ít thế lực ở Trung Linh cảnh cũng sẽ nguyện ý đến đây tiêu diệt Kiếm Tông.
Vương Thu Sinh cười lạnh nói:
- Ccác ngươi ở chỗ này lớn lối như thế, thật sự cho rằng Kiếm Tông là thiên hạ đệ nhất sao? Dương Thiệu Đế đúng không, một tiểu tư miệng còn hôi sữa, ở chỗ này phát ngôn bừa bãi, thực sự cho rằng bản thân có tư cách đối thoại cùng chúng ta sao?
Dương Thiệu Đế nghe vậy cũng vô cùng tức giận, Dương Nhất Kiếm trực tiếp ngăn Dương Thiệu Đế lại, ở mặt khác, xác thực Dương Thiệu Đế đã quá tự cao, nhưng chuyện ngày hôm nay, hẳn không thể làm bừa, lúc này, Dương Nhất Kiếm lấy ra một khối ký ức thủy tinh.
Ký ức thủy tinh mở ra, chính là gia chủ Trầm gia cảu Thiên Phủ, Trầm Phong.