Oanh!
- Bên trong, Hỏa Thích vậy mà trực tiếp nện một quyền lên người Vương Tọa, làm sao có thể, năng lực né tránh của Vương Tọa thật khó lý giải a.
- Đây chính là cách biệt thực lực sao?.... làm sao có thể? Đó là cái gì? Kính tượng sao? Tất cả công kích đều bị chặn lại.
Phốc!
Tay phải Diệp Phàm trực tiếp nắm lấy cổ Hỏa Thích, sau đó tay trái nên xuống một quyền, lúc này Hỏa Thích đau đớn đến co rút, khóe miệng chảy đầy máu.
Sau đó Diệp Phàm vứt hắn trên mặt đất cao giọng nói:
- Xin lỗi Mộng Vũ.
- Muốn ta nhận sai, ha ha, phi, ngươi nghĩ hay đấy, hôm nay ta không nhận sai ngươi tính thế nào? Một nữ tử phong trần, một tỳ nữ dơ bẩn ti tiện cũng xứng để ta nhận sai, chẳng lẽ ngươi dám giết ta ngay trước mặt tất cả mọi người?
Hỏa Thích nghe vậy không khỏi kêu gào, thực lực của Diệp Phàm khiến cho hắn sợ hãi, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làm theo mong muốn của Diệp Phàm.
Hai chữ dơ bẩn giống như chủy thủ cắt vào tim Mộng Vũ, nàng vốn không quan tâm ý nghĩ của người khác nhưng không có nghĩa là nội tâm nàng không khó chịu.
- Dơ bẩn ti tiện? Nàng còn sạch sẽ gấp mươi ngàn lần so với ngươi, cho dù là thân thể, tâm linh hay bất kì phương diện nào, ngươi và nàng cũng không có bất kỳ khả năng so sánh gì, rốt cuộc thì cảm giác ưu việt đáng thương đó của ngươi từ đâu tới?
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cười lạnh nói, sau đó tay phải nhấc Hỏa Thích lên, chân phải đá vào đầu gối cưỡng ép hắn quỳ xuống, sau đó nắm lấy tóc hắn ấn xuống đất cúi đầu về phía Mộng Vũ.
- Không nhận sai? Ai cho phép ngươi?
Diệp Phàm cao giọng nói, tất cả nguyên lực Hỏa Thích bộc phát mà ở trước mặt Diệp Phàm cũng chỉ giống như sâu kiến, tư cách phản kháng cũng không có. Hỏa Thích trước mặt tất cả mọi người vô cùng nhục nhã dập đầu trước Mộng Vũ, tất cả đệ tử đều ngơ ngác nhìn một màn trước mắt này, đến giờ phút này họ mới hiểu rõ phân lượng hai từ Vương Tọa.
Thời điểm người này tiến vào Thiên Phủ bọn họ chính là truyền ky, song khi truyền kỳ biến mất một khoảng thời gian ngắn cường giả mới xuất hiện, bọn họ lại bắt đầu hoài nghi truyền kỳ mà giờ khắc này bọn họ mới biết bản thân mình có bao nhiêu buồn cười.
Mộng Vũ nhìn Diệp Phàm trong lòng có chút ngọt, cũng có chút chua, Diệp Phàm không giống những người khác, hắn cũng không dối trá, Mộng Vũ hiểu rõ những gì Diệp Phàm làm trước mắt không phải để vì lấy niềm vui của nàng, bởi vì chỉ cần Diệp Phàm muốn, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể trở thành người của hắn.
Diệp Phàm cũng không phải muốn cùng nàng chơi trò tình cảm mập mờ công tử tỳ nữ, hắn thuần túy là bởi vì tôn trọng nàng, một phương diện khác chính là Diệp Phàm bao che khuyết điểm.
Cho dù là tỳ nữ của hắn người xa lạ cũng không thể vũ nhục, đây chính là sự bá đạo của Diệp Phàm, cũng là thứ khiến trái tim nàng đập rộn ràng.
Khoảng thời hạn kể từ khi ước định với Diệp Phàm đã bảy tháng, mà tu vi Mộng Vũ đã đạt đến Nhập Cương cửu trọng, có thể nói trong thời hạn ước định đạt Cương Thể cảnh cơ hồ là sự tình ván đã đóng thuyền, nhưng giờ phút này Mộng Vũ lại có ý nghĩ manh động khác.
Nàng có tình cảm và sự ỷ lại không nói rõ được với Diệp Phàm, nàng khát vọng sự che chở này của Diệp Phàm, sau lưng hắn tất cả sự trào phúng của mọi người đều trở thành trò cười, lần đầu tiên nàng cảm thấy tự do cũng không mê người như vậy.
Nàng nghĩ hầu ở bên người của nam nhân này, dù chỉ là một tỳ nữ, nàng nghĩ tới việc thả chậm tốc độ tu hành, Diệp Phàm đã từng nói nếu trong thời hạn hai năm nàng không đạt đến Cương Thể Cảnh, Diệp Phàm liền muốn thân thể của nàng âm dương điều hòa để nàng có thể tiến vào Cương Thể cảnh.
Cho nên, nếu như trong thời hạn không đạt được Cương Thể Cảnh như dự kiến…. Nghĩ tới đây sắc mặt Mộng Vũ bỗng đỏ bừng, lúc này giống như thế giới xung quanh nàng hoàn toàn biến mất trong mắt nàng chỉ còn lại người nam nhân bá đạo này.
Oanh!
Diệp Phàm một cước đá bay Hỏa Thích, ngược lại nhìn về phía tất cả mọi người lạnh giọng nói:
- Nếu như còn có ai muốn khiêu chiến tôn nghiêm của ta, cứ tới!
Lập tức các đệ tử vây xem xung quanh đều tự giác lùi lại một bước, Kiếm Tiên Khách đã vô thanh vô tức rời đi từ lúc nào, mặc dù không nguyện ý thừa nhận nhưng hiện tại ở Thiên Phủ, Diệp Phàm xem như chân chính có một không hai.
- Không có ai có ý kiến gì thì đều cút hết cho ta, nếu ngày sau để ta nghe được nửa lời than phiền của Mộng Vũ về những lời nói phong trần kia, ta sẽ đích thân đến cửa lĩnh giáo.
Diệp Phàm dứt lời tất cả đệ tử đều lộ ra một nụ cười nịnh nọt, sau đó nhao nhao rời đi. Một số đệ tử theo Diệp Phàm chắp tay chào hắn hắn cũng chắp tay đáp lễ.
Đợi những người vây xung quanh rời đi Diệp Phàm trực tiếp bước vào tiểu viện của Mộng Vũ, Mộng Vũ phía sau cũng nhu thuận đi theo.
Diệp Phàm đến tiểu viện của Mộng Vũ cũng không ít lần, nhã trí của gian phòng không giống với những nữ tử khác, ngoại trừ các đồ vật tất yếu để tu hành thì trang sức dành cho nữ hài tử rất ít ỏi, nhưng nàng cực kỳ thích ăn linh quả, trên người lại có rất nhiều loại linh quả mỹ vị.
Còn có một cái ghế mây Mộng Vũ đặc biệt chế tạo vì Diệp Phàm, để thuận tiện mỗi lần hắn tới đợi có thể nằm nghỉ ở trên, Diệp Phàm đi thẳng về phía sau tiểu viện sau đó đột ngột xoay người.
- Tu vi của ngươi bây giờ….
Lúc này tâm tư của Mộng Vũ cản bản không đặt trên người Diệp Phàm, cả người vẫn còn đang miên man suy nghĩ nên không kịp phản ứng, thời điểm Diệp Phàm ngừng lại nàng trực tiếp nhào về phía trước, cái trán trắng noãn thân mật tiếp xúc với bờ môi Diệp Phàm.
Diệp Phàm có chút ngẩn người, đoạn thời gian trước xem như cùng Huân Y nếm thử trái cấm, hiện tại cả người đều có chút phấn khởi, ngược lại Mộng Vũ lại ngay lúc này tới khiêu chiến hắn.
Lúc này Mộng Vũ nhẹ giọng kinh hô một tiếng, sau đó vội vàng lui lại cả người mất thăng bằng trực tiếp ngã xuống, Diệp Phàm phản ứng kịp vội vàng đưa hai tay ôm lấy bờ eo thon của nàng kéo lại, lúc này Mộng Vũ đang kinh hoảng ôm chặt lấy Diệp Phàm.
Lúc buông Mộng Vũ ra Diệp Phàm thật sự không có quá nhiều ý tứ, nhưng cũng không biết phải nói gì, Mộng Vũ vẫn đang xấu hổ đỏ mặt đứng ở một bên, tư sắc của nàng cũng xem như khuynh quốc khuynh thành, tăng thêm vẻ mị hoặc bên ngoài, bởi vì từ nhỏ lớn lên tại Bách Phượng Các nên vô tình trên người mang theo một cỗ mị hoặc lòng người.
Diệp Phàm nhìn Mộng Vũ một cái trong lòng không khỏi tán thưởng, đúng là một tiếu giai nhân động lòng người.
- Công tử, người cũng đã lâu không đến đây, Mộng Vũ vì người múa một đoạn nhé?
Mộng Vũ nói khẽ, trong sinh hoạt thường ngày nàng không có quá nhiều thời gian vui vẻ, nhưng mỗi một thời khắc nàng nhảy múa trong giai điệu của Diệp Phàm đều là những thời khắc vui sướng nhất của nàng, cũng giống như đây là loại sự tình đặc biệt nhất giữa nàng và Diệp Phàm.
Diệp Phàm nghe vậy cũng gật đầu, hắn vốn dĩ tới đây để giải quyết sự tình của Mộng Vũ, thuận tiện xem xét tình huống tu hành của nàng một chút, vốn không dự định làm chút sự tình nhã trí cùng nàng, nhưng trộm đến phù sinh nửa ngày nhàn, nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, Mộng Vũ nhảy múa đúng là có sự đặc sắc riêng biệt.
Có lẽ mỗi một đoạn múa Mộng Vũ giống như giao hết linh hồn ra, khi khúc đàn của Diệp Phàm cất lên đáng múa của Mộng Vũ bắt đầu lay động, thân thể mềm mại như không xương trước mặt Diệp Phàm phác họa ra từng màn chi cảnh tuyệt sắc nhân gian.
Không giống với trước đây nàng đơn thuần chỉ vì yêu thích vũ đạo mà nhảy múa, lần này Mộng Vũ là vì Diệp Phàm mà nhảy múa, vũ đạo của nàng không phải chỉ ẩn chứa yêu thích đơn thuần mà còn có tình ý dị dạng đối với Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn ánh mắt mị hoặc của Mộng Vũ có chút xúc động, ánh mắt này có loại cảm giác hắn không thể nói rõ được, khiến hắn có chút dễ chịu, lại có chút không quen mà trước đây Mộng Vũ chưa từng có.