- Như vậy có cách nào để bức bách nàng đi ra ngoài đây?
- Đơn giản, càng là nữ tử phong trần càng quan tâm biểu hiện, vô luận là biểu hiện trung trinh với Diệp Phàm hay là bản thân rụt rè, thậm chí bảo vệ danh dự của chủ nhân của mình, coi như làm bộ cho người khác nhìn nàng cũng sẽ làm.
Kiếm Tiên Khách cười nói:
- Ngươi ở đây vũ nhục nàng không được, ngươi phải vũ nhục Diệp Phàm. Ngươi ở trước mặt nàng vũ nhục chủ nhân của nàng tất nhiên nàng sẽ muốn đứng lên bảo vệ hắn, coi như không xuất phát từ nội tâm thì nhất định nàng cũng sẽ đứng ra vì nàng sợ lỡ như Diệp Phàm vẫn chưa chết biết được chuyện này thì hắn sẽ nghĩ thế nào?
- Ha ha, sư huynh phân tích đúng lắm, ta vẫn luôn cho rằng không cần để mắt tới Diệp Phàm, đã như vậy ta liền thử xem sao.
Hỏa Thích cười nói, sau đó nhìn về phía tiểu viện của Mộng Vũ cao giọng nói:
- Mộng Vũ, coi như ngươi thật sự muốn vì tên rác rưởi Diệp Phàm kia mà không nguyện ý đi theo ta? Ở trước mặt ta Diệp Phàm cũng chẳng là cái thá gì, ta ở Thần Hỏa Sơn Trang không thể tham dự sự tình ở Đông Linh Cảnh, nhưng nếu bàn về thực lực ta tuyệt đối sẽ không kém hơn Thiên Phủ, mà ta còn là sơn trang thiếu chủ Thần Hỏa Sơn còn mạnh hơn tên Diệp Phàm kia không biết bao nhiêu lần.
- Loại phế vật như Diệp Phàm cũng không xứng xách dép cho ta, chỉ là một tên tạp chủng mà thôi.
Hỏa Thích trực tiếp mắng trước mặt tất cả mọi người, lập tức cửa sân mở ra, Mộng Vũ từ trong đi ra ngoài trên mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ hung hăng nhìn chằm chằm Hỏa Thích nổi giận nói:
- Công tử là thiên chi kiêu tử, như ngươi ngay cả tư cách đánh đồng với ngài cũng không có.
- Ha ha, tính ra diễn trò thật đúng là đủ, nhưng ta cho ngươi biết Diệp Phàm đã chết, Diệp Tàn và Diệp Quỷ kia căn bản không quản ngươi, ngươi còn ở đó kiên trì cái gì? Làm cho ai nhìn?
Hỏa Thích cao giọng nói:
- Ngươi đi theo ta ta cũng có thể cho ngươi tài nguyên tu luyện gấp đôi Diệp Phàm, ta cũng có thể cho ngươi số điểm giống như Diệp Phàm cho ngươi, hiện tại Diệp Phàm đã chết rồi quyền mua bán liền ở trong tay ngươi, ta lấy điểm đổi cho ngươi, thế nào?
- Công tử chuộc ta cũng chưa bao giờ có ý nghĩ nào khác, ta chân chính là người của hắn, dù thật sự hắn chết ta vẫn là nô tỳ của hắn. Hỏa Thích, ngươi cho rằng ngươi có chút thế lực, có chút tài phú liền cho rằng ta nhất định sẽ ruồng bỏ công tử đi theo ngươi sao?
Mộng Vũ nghe vậy cao giọng nói:
- Trong mắt ta chỉ có duy nhất một chủ nhân, hắn là Diệp Phàm, những người khác đều không xứng.
- A, ha ha ha, Mộng Vũ, ngươi vốn chỉ là một gái lầu xanh ti tiện, còn ở chỗ này nói trung trinh với chúng ta sao?
Hỏa Thích nghe vậy không khỏi lộ ý cười trào phúng:
- Hiện tại ta nói rõ cho ngươi biết, bởi vì nơi này là Thiên Phủ, ngươi cũng là đệ tử Thiên Phủ nhưng ngươi nghĩ ngươi có thể ở Thiên Phủ ngây ngốc cả đời hay sao? Coi như ngươi muốn diễn kịch cũng phải đúng chỗ, ngươi chọc giận ta hiện tại ta không thể động vào ngươi, nhưng ngày sau rời khỏi Thiên Phủ ngươi cho rằng có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta sao?
- Nơi này là Thiên Phủ, cũng không phải Thần Hỏa Sơn Trang. Hỏa Thích ngươi muốn tìm nữ nhân trước tiên về sơn trang của ngươi mà tìm.
Có đệ tử khó chịu nói.
- Đúng vậy, nữ nhân của Vương Tọa mà ngươi cũng dám động, lúc trước thời điểm còn Vương Tọa sao không thấy ngươi ngông cuồng như vậy? Ngươi trong buổi giao đấu giao lưu tân sinh còn không phải bị Bá Vương đánh thành đồ mặt heo sao?
- Hiện tại liền bắt đầu ngông cuồng? Còn không phải nhìn Vương Tọa không rõ.
- Ha ha ha, đúng là trò cười, Lúc trước ta tới Thiên Phủ không rõ thực lực đám người Diệp Phàm nên chủ quan khinh địch, mấy tháng nay thực lực của ta đã tăng vọt, đừng nói là Diệp Tàn, dù là Diệp Phàm ta cũng coi là gì?
Hỏa Thích cười lạnh nói:
- Ta tất nhiên dám theo đuổi Mộng Vũ, ta cũng không có coi lại chuyện cũ của Diệp Phàm. Mộng Vũ ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Chỉ cần ngươi đi theo ta một chuyến đến Thần Võ Phong, ta sẽ cho ngươi bốn mươi vạn điểm.
- Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, ngoại trừ Diệp Phàm ai cũng không thể ép ta làm bất cứ chuyện gì, ta là người của Diệp Phàm, chỉ có hắn mới có thể chi phối vận mệnh của ta, ngươi không thể.
Mộng Vũ cao giọng nói.
- Ha ha, được, quả nhiên cho ngươi thể diện ngươi lại không muốn. Ngươi cho rằng ngươi là thứ gì? Một gái lầu xanh dơ bẩn mà thôi thật sự cho rằng mình là cao quý? Bên ngoài loại nữ nhân như ngươi dù có dâng đến cửa ta cũng lười muốn, bây giờ lại ở trước mặt ta tự cao tự đại, cũng không nhìn lại xem bản thân mình thân phận gì.
Hỏa Thích lạnh lùng nói.
Mộng Vũ nghe vậy lập tức giận giữ, nàng đúng là nữ tử phong trần nhưng không phải cứ nữ tử phong trần thì không có tôn nghiêm của bản thân. Nữ tử phong trần không giữ quy tắc nên bị những người này khinh bỉ sao? Nàng nguyện ý làm người phong trần sao? Nàng có thể tự mình làm chủ vận mệnh của bản thân sao?
Ngoại trừ Diệp Phàm thì không có ai tán thành nàng, không sai, nàng cũng chỉ là nữ tử phong trần trong mắt kẻ khác, nàng không chiếm được tán thành của tất cả mọi người, nàng cũng không cần người khác tán thành, hiện tại sinh mệnh của nàng chỉ có ý nghĩ của Diệp Phàm mới là điều nàng quan tâm nhất, những người khác căn bản nàng không quan trọng.
- Thân phận nàng thế nào? Nàng là tỳ nữ của ta, người của Diệp Phàm ta ngươi cũng dám động? Giống như ngươi ra đời hiển hách vẫn chỉ là một tên phế vật? Hay là bản thân ngươi vốn rác rưởi đến mức không buồn để ý đến kiêu ngạo?
Một thanh âm bình thản truyền đến, tất cả mọi người đều qua đầu lại nhìn người đang bước tới. Thân hình Diệp Phàm phiêu dật trong trang phục Thiên Phủ, sau lưng đeo Thanh Hư Kiếm chậm rãi đi tới, trong đôi mắt đầy hàn khí nhìn chằm chằm Hỏa Thích.
Mộng Vũ thấy Diệp Phàm, khuôn mặt trắng bệch liền kích động đỏ ửng trực tiếp chạy đến trước mặt Diệp Phàm muốn ôm chầm lấy hắn, nhưng vội vàng đình chỉ hành động điên cuồng của bản thân mà run rẩy nói:
- Công tử, ngươi không sao? Thật quá tốt rồi.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cười nói:
- Ta không sao, nhưng thời gian qua ngươi đã chịu khổ rồi.
Mộng Vũ nghe vậy sắc mặt liền đỏ lên:
- Ta không sao, ta đã biết công tử chính là người có Thiên Vận, sẽ không có khả năng dễ dàng xảy ra chuyện như vậy.
Mộng Vũ dịu dàng nói sau đó đứng ở bên cạnh Diệp Phàm.
Diệp Phàm gật nhẹ, sau đó nhìn Hỏa Thích:
- Mộng Vũ là người của ta.
- Thì sao? Diệp Phàm, không nghĩ tới ngươi nhảy vào Táng Thần thâm uyên lại không chết, đúng là phúc lớn mạng lớn, nhưng hiện tại ở trước mặt ta không đáng kể chút nào.
Hỏa Thích nghe vậy không hề sợ hãi nói.
- Bằng người tu vi Nhập Cương lục trọng như ngươi sao? Nếu ta nhớ không nhầm thời điểm ngươi tiến vào Thiên Phủ, tu vi ngươi mới chỉ Nhập Cương ngũ trọng, trôi qua mấy tháng hiện tại mới chỉ đến Nhập Cương lục trọng, ngươi quả đúng là phế vật.
Diệp Phàm giễu cợt nói.
- Ha ha, cường giả chân chính sẽ không để ý đến tốc độ tăng trưởng tu vi, chỉ cần cường giả hoàn toàn dung luyện võ kỹ mới chân chính là võ tu. Nếu không, cho dù ngươi Cương Thể ngũ trọng, ta Nhập Cương lục trọng ta vẫn có thể như cũ đánh bại ngươi.
- Lời nói này rất quen thuộc, người trước đây đã từng nói câu này trước mặt ta đã bị ta áp chế ở Nhập Cương nhất trọng, ngươi trong mắt ta cũng không bằng hắn.
Diệp Phàm lãnh đạm nói, sau đó vung tay phải lên, đánh ra một đòn Trích Tinh Thủ:
- Nếu ngươi có thể ngăn cản một chiêu này của ta, sự tình của Mộng Vũ ta sẽ không so đo, nếu không liền quỳ xuống mà nhận sai lầm.
- Nói khóac mà không biết ngượng miệng, ngươi tính là thứ gì!
Hỏa Thích quát to một tiếng, hỏa diễm trên người bộc phát, sau đó hung hăng đánh một quyền đến Diệp Phàm.