Vô Địch Thiên Đế

Chương 40: Phúc lợi tới bất ngờ không kịp đề phòng

Chương Trước Chương Tiếp

- Được, lại theo kế hoạch của ngươi.

Bắc Cung Hàn Tiêu kiên định nói, sau đó đứng dậy:

- Ta về trước hoàng cung xử lý chuyện này, buổi tối sẽ có người qua bắt ngươi. Đến lúc đó ngươi hãy đi theo. Trong khoảng thời gian này, ngươi tạm thời ở trong phủ công chúa trước.

- Được Hàn thúc. Nhưng phủ công chúa tương đương với khuê phòng của Tuyết Nhi công chúa vậy, ta là một nam tử ở đó không ổn lắm.

Diệp Phàm gật đầu, nghi ngờ nói.

- Không sao, ngươi vốn là sư phụ của Tuyết Nhi, chưa kể phủ công chúa lớn như vậy. Cứ quyết định như vậy đã. Đúng rồi, ngươi nên thu xếp chuyện của Mặc Vương Phủ cho tốt đi.

Bắc Cung Hàn Tiêu khoát tay nói, sau đó rời đi luôn. Bắc Cung Tuyết vội vàng đuổi theo, đột nhiên quay đầu liếc nhìn Diệp Phàm, cái mũi đáng yêu nhăn lại nói:

- Ta đại nhân đại lượng, ân chuẩn cho ngươi ở một thời gian ngắn.

Nàng nói xong, nhảy nhót đi ra ngoài, chỉ để lại Diệp Phàm với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Thời gian còn lại, hắn chế luyện không ít đan dược giao cho hai mươi sáu người Phong Vân, căn dặn một lúc, sau đó chờ đến tối sẽ theo hộ vệ rời đi.

Đồng thời, tin tức Diệp Phàm bị bắt được Bắc Cung Hàn Tiêu cố ý tuyên truyền khắp Hoàng Đô.

...

Ba ngày sau, Hứa Sát Bắc chết, Bắc Cung Hàn Tiêu tuyên bố hậu táng, cũng mượn cơ hội điều hết tất cả thị vệ ở phủ Trấn Sơn Vương đi.

Năm ngày sau, biên quan báo ngụy Tả tướng quân Hoa Sinh dẫn đầu đội quân ba mươi vạn người chạy tới Hoàng Đô.

Trong cùng ngày, năm trăm người trong nhà Tả tướng quân rơi đầu xuống đất. Tả, hữu phó tướng của hắn nhận được thánh chỉ, nếu đêm xuống, Hoa Sinh không chết, hai người bọn họ cũng sẽ bị giết chín tộc.

Màn đêm buông xuống, binh biến xảy ra. Hoa Sinh bị phó tướng giết chết. Đội quân ba mươi vạn người do tả hữu phó tướng dẫn chạy về biên cảnh. Nguy cơ của Hoàng Đô được lặng lẽ giải quyết, Sở Quốc cũng xuất hiện loạn thế.

Nửa tháng sau, Bắc Cung Hàn Tiêu phái tướng lĩnh đi thay thế chức vụ của phản tặc Hoa Sinh đã chết. Trong đó có mười tướng lĩnh chống lại quân lệnh, có ý định gây khó dễ, bị giết chín tộc.

Sự sát phạt thiết huyết này lập tức làm cho tất cả người ở biên quan cảm thấy bất an. Có không ít tướng lĩnh thấy bất mãn đều nhận được thư nhà, bên dưới thư nhà còn có mật chỉ của triều đình: Các ngươi là trụ cột của Đại Sở ta. Nếu các ngươi không có lòng phản loạn, trẫm tất nhiên sẽ trọng dụng. Nếu dám phản loạn, giết chín tộc!

Đồng thời mười ngày sau, đợt quân lương đầu tiên được đưa đến, mấy chục vạn binh sĩ biên quan đều được triều đình ban thưởng, nhất là tả, hữu phó tướng của Hoa Sinh, đại ý là những người này có công giết phản tặc.

Một tháng sau, Bắc Cung Hàn Tiêu cùng thi triển ân uy, cuối cùng cũng trấn an được tướng sĩ ở biên cương, đồng thời bắt đầu trắng trợn tuyên truyền những việc ác mà Hứa Sát Bắc đã làm, trong đó còn có chứng cứ Hứa Lâm âm thầm sát hại người nhà của các binh sĩ ở biên quan.

Hứa Lâm làm xằng làm bậy ở Hoàng Đô nhiều năm như vậy, phạm phải chuyện trời giận người oán nhiều tới mức đếm không xuể, trong đó còn có vài nữ tử trong gia tộc của đại tướng bị hắn chà đạp. Nhưng trước đó, những việc này đều bị người có tâm che giấu, lúc này mới bị Bắc Cung Hàn Tiêu cố ý tuyên truyền. Hình tượng của Hứa Sát Bắc trong quân đội lập tức xuống dốc không phanh.

Một tháng rưỡi sau, tất cả bất ổn đều bị Bắc Cung Hàn Tiêu ép xuống. Vụ phản loạn Hứa Sát Bắc cũng hoàn toàn được dẹp yên. Đồng thời chuyện Diệp Phàm vì cứu một nữ tử bị Hứa Lâm trêu chọc, do đó cùng đường mới giết chết phụ tử Hứa gia cũng bắt đầu được tuyền truyền mạnh mẽ.

Tội danh của Diệp Phàm lập tức được hóa giải, được thả ra. Xuân Tịch mỗi năm một lần cũng sắp tới. Xuân Tịch chính là ngày cuối cùng của năm, cũng là ngày lễ lớn nhất của đại lục Thiên Vũ.

Cùng lúc đó, ở nơi dừng chân của Thiên Phủ ở Sở Quốc.

Một nữ tử xinh đẹp có vẻ bất an, ngồi bên cạnh một lão già. Một lúc sau, một bóng người đi ra:

- Bẩm tiểu thư, giống như phủ chủ dự đoán, vương gia của Sở Quốc Diệp Phàm vô tội được thả ra.

- Nhược Huyên, ngươi yên tâm chứ?

Lão già kia nghe vậy, không khỏi cười nói.

- Đúng, vậy mới đúng chứ. Nguyên nhân chuyện này là do ta gây ra. Hắn vì cứu ta mới phải chịu kiếp nạn lớn này. Gia gia, cho dù Thiên Phủ ta không thể nhúng tay vào chuyện của vương triều, hắn cũng không xảy ra chuyện gì.

Dương Nhược Huyên nghe vậy dịu dàng nói.

- Ngươi yên tâm đi, ta còn hiểu rõ tình hình ở Sở Quốc hơn ngươi.

...

Trong một tháng rưỡi đó, Diệp Phàm đều ở phủ công chúa toàn tâm toàn ý dạy Bắc Cung Tuyết về Phượng Minh Kinh Vũ Kiếm. Không thể không nói, Bắc Cung Tuyết có thiên phú rất tốt, trong một tháng rưỡi đã nắm giữ bảy tám phần.

Hôm nay, Bắc Cung Tuyết có bệnh nhẹ không tới tập võ, Diệp Phàm cũng không để ý. Đúng lúc Sở Hoàng phái hạ nhân tới báo cho biết hắn có thể trở về vương phủ. Lúc này, hắn bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Diệp Phàm ra khỏi cửa phòng, thầm nghĩ mình ở đây lâu như vậy, nếu không nói tiếng nào đã trở về phủ, Bắc Cung Tuyết biết được, sợ rằng sẽ không chịu bỏ qua. Càng ở chung lâu, Diệp Phàm càng thấy đau đầu về Bắc Cung Tuyết, tùy hứng điêu ngoa không chịu nói lý, đáng yêu giả vờ oan ức.

Ngươi tốt với nàng một chút, nàng sẽ điêu ngoa tùy hứng, ngươi vừa hung dữ, nàng lại bắt đầu bĩu môi, giả vờ oan ức. Hết lần này tới lần khác, bây giờ nàng đang trong lúc dậy thì, mỗi ngày một khác, mỗi ngày còn đổi trang phục khác nhau. Cho dù Diệp Phàm là người rất giỏi kìm chế bản thân, cũng cảm giác không chịu nổi.

Diệp Phàm cất quần áo vào trong chiếc nhẫn chứa vật, đeo Lăng Hư Kiếm, đi về phía tẩm cung của Bắc Cung Tuyết.

Tẩm cung của Bắc Cung Tuyết ở phía tây bắc của phủ công chúa. Diệp Phàm chưa từng tới đây. Đây là lần đầu tiên hắn tới, nhất thời bị lạc đường.

Khắp nơi trong phủ công chúa đều là tỳ nữ, không có một nam tử. Diệp Phàm đi tới, dẫn tới không ít thiếu nữ tuyệt mỹ tò mò quan sát.

Lúc này, trong một hồ nước cực lớn ở hậu viên của phủ công chúa, ba bóng người hoàn mỹ đang chơi đùa trong nước. Trong hồ có hơi nước bốc lên, khiến cho cả hậu viên cho giống như tiên cảnh.

Ba nữ tử trong hồ đều đẹp tới mê người. Mái tóc dài xõa trên mặt nước, làn da mềm mại trắng nõn như ngọc, vô cùng mịn màng, trơn nhẵn.

- Tuyết Nhi muội muội, hôm nay ngươi không đi tập võ thật sao?

Thượng Quan Thính Vũ vươn tay ngọc nhẹ nhàng khỏa nước dịu dàng nói. Giọng nói của nàng vẫn rất dịu dàng, khiến người ta nghe có cảm giác tê dại.

- Không đi, tâm tình đang phiền não. Ngũ hoàng tử Hán Quốc mang theo sính lễ là quyền sở hữu ba tòa thành trì tới cầu hôn, cũng tuyên bố ngày mai sẽ tuyên chiến với thế hệ trẻ tuổi của Sở Quốc trên giáo trường hoàng cung, nếu hắn thắng, tất nhiên sẽ ôm mỹ nhân về, nếu hắn thua sẽ tự rời đi.

Bắc Cung Tuyết chui ra khỏi mặt nước tiếp, khẽ nói.

- Hán Quốc chính là vương triều cường thịnh nhất trong sáu đại vương triều. Sau khi đại hoàng tử - người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi bước vào Kiếm Tông, lại càng như hổ thêm cánh. Có người nói tư chất của ngũ hoàng tử này gần bằng đại hoàng tử, đúng là nhân vật đáng gờm.

Thượng Quan Thính Vũ nghe vậy, khẽ nói:

- Sở Hoàng bệ hạ đồng ý với thỉnh cầu của người này sao?

- Tất nhiên là đồng ý rồi. Người này lấy ba tòa thành trì làm sính lễ, biểu đạt thành ý của mình, châm chọc Sở Quốc không có người, sỉ nhục tôn nghiêm của Sở Quốc, về công về tư, Sở Hoàng đều không thể từ chối.

Triệu Linh Nhiên phân tích:

- Cộng thêm tướng sĩ ở biên quan vừa trải qua nội loạn, lòng người còn chưa hoàn toàn yên ổn. Cuộc so tài này, không đồng ý cũng phải đồng ý.

- Linh Nhiên tỷ tỷ nói không sai. Nếu phụ hoàng từ chối, Hán Quốc nhất định sẽ coi đây là lý do để khai chiến với Sở Quốc ta. Đồng thời, lòng người Sở Quốc cũng không yên. Nhất là thế hệ trẻ tuổi của gia tộc lớn tuyệt đối không cho phép mình bị khinh thường như vậy.

- Cho nên không đồng ý cũng phải đồng ý.

Bắc Cung Tuyết gật đầu nói lại thở dài:

- Có người nói ngũ hoàng tử này có thiên phú tốt hiếm thấy, văn võ song toàn, tuổi còn trẻ đã đạt tới Nhập Cương cảnh tam trọng, phóng tầm mắt ra cả Sở Quốc, còn ai có thể chống đỡ được!

- À, nếu nói có thể chống đỡ, cũng không phải không có!

Triệu Linh Nhiên nghe vậy khẽ nhíu mày, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện ra nụ cười quyến rũ.

- Ngươi muốn nói tới Thượng Quan Phi Độ sao? Khoảng thời gian trước, ta nghe nói hắn đột phá Nhập Cương cảnh nhất trọng, chênh lệch quá lớn, khó lắm.

Bắc Cung Tuyết lắc đầu, trông càng rầu rĩ không vui hơn.

- Ai nói là Thượng Quan Phi Độ? Không phải còn có người khác sao?

- Ai chứ?

- Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.

- Ngươi muốn nói... sư phụ ta? Phải là thế hệ trẻ tuổi luận võ...

Bắc Cung Tuyết đang nói chợt sửng sốt. Thượng Quan Thính Vũ và Triệu Linh Nhiên đảo mắt. Muốn nói trẻ tuổi, Diệp Phàm mới chỉ mười bảy tuổi, còn trẻ hơn đám người tam hoàng tử nhiều.

Nhưng ngày thường Bắc Cung Tuyết vẫn bị Diệp Phàm dạy bảo, hơn nữa lúc Diệp Phàm dạy có hơi nghiêm túc thận trọng, khiến trong tiềm thức của nàng vẫn xem hắn là huynh trưởng, tiền bối, nhất thời không nhớ ra điều này.

Mấy người đang nói chuyện, Diệp Phàm cũng đang choáng váng ở bên ngoài. Dọc đường hắn rẽ trái rẽ phải, không nhìn thấy nổi một tỳ nữ, trong lòng không khỏi phiền muộn.

Hắn đột ngột nghe được trong cửa viện phía trước có tiếng nói truyền đến, lúc này không nghĩ nhiều đã đi tới, gõ cửa.

Đám người Bắc Cung Tuyết nghe được tiếng gõ cửa, cũng không để ý, lúc này dịu dàng nói:

- Vào đi!

Ôn Linh Trì này là nơi sâu nhất trong tẩm cung, ngày thường mỗi lần Bắc Cung Tuyết qua tắm, chỉ dẫn theo một nha hoàn. Bên ngoài có Mê trận doi Trận Pháp Sư trong truyền thuyết bố trí bảo vệ, vì vậy nàng đã đuổi nha hoàn đi.

Đây cũng là lý do Diệp Phàm đi lâu cũng không gặp một nha hoàn nào. Mê trận nhỏ này đối với Diệp Phàm chỉ là thùng rỗng kêu to, hắn trực tiếp tìm đến chỗ này.

Bắc Cung Tuyết tưởng bên ngoài là nha hoàn. Diệp Phàm cũng không nghĩ nhiều, nghe đúng là tiếng của Bắc Cung Tuyết thì bước vào.

Két!

Cửa viện được đẩy ra, một bóng người từ ngoài cửa bước vào. Đồng thời, tiếng nói của đám người Bắc Cung Tuyết chợt dừng lại. Vào lúc này, thời gian giống như bị đóng băng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️