Vô Địch Thiên Đế

Chương 395: Sinh tử chí tôn

Chương Trước Chương Tiếp

- Nếu như thế ta đây phải giết chết ngươi.

Ma Hồn gầm thét một tiếng, tiếp theo vô số bóng đen dưới sự chỉ huy của hắn hợp lại thành một vòi rồng trùng trùng điệp điệp cuốn tới.

Trong đôi mắt Sinh Tử Chí Tôn lộ ra một tia sát ý hung hăng, ngược lại Diệp Tàn nhìn về phía sau lưng hắn mới phát hiện ra ở đó có một đám người Võ tu trên người nhuốm máu, đám người võ tu này ít nhất cũng mấy vạn người, so sánh với từng đợt thủy triều màu đen cũng không biết kém gấp bao nhiêu lần.

Nhưng trong mắt tất cả võ tu chỉ có sát ý thảm liệt, cừu hận không sợ chết, tín ngưỡng quyết không lui lại.

Ở phía xa xôi đằng sau đám người này có vô số võ tu yếu ớt mang theo những phàm nhân không có thực lực chạy về phía thành trì nguy nga, trùng trùng điệp điệp vô biên vô hạn, ước chừng có hơn trăm vạn chi chúng, đồng thời sau lưng và dưới chân Sinh Tử Chí Tôn chất đầy thi thể, Ma Linh có, cũng có cả Võ Tu.

Hiển nhiên nơi này trước đây đã phát sinh một trận chém giết kịch liệt.

- Ma Linh không chết!!

Sinh Tử Chí Tôn gầm một tiếng giận dữ.

Sau đó tất cả võ tu phát ra tiếng hét giận dữ ngập trời:

- Hồn ta bất diệt!

Rầm rầm rầm!

Nguyên lực cuồng bạo nổ tung, tất cả mọi người điên cuồng phóng về phía dòng lũ màu đen phía xa xa, Diệp Tàn không có cách nào khống chế Sinh Tử Chí Tôn, điều hắn có thể làm đó là ở trong thân thể của Sinh Tử Chí Tôn cảm nhận cỗ hận ý ngập trời, loại cảm ngộ này thảm liệt sát phạt.

Hai bên hung hăng chạm vào nhau, dù cho nhân lực võ tu Thiên Vũ đại lục so với đối phương không thể so sánh, nhưng tất cả mọi người lại bạo phát chiến lực không thể hiểu được, căn bản bọn họ không quan tâm sống chết của bản thân, cho dù bị trúng một đao cũng nhất định phải chém được một người của đối phương.

Điên cuồng, cuồn cuộn, lúc này mấy vạn võ tu hợp thành thành trì sắt thép, mạnh mẽ chặn lại công kích của cơn thủy triều màu đen kia, phàm nhân ở hậu phương dù thực lực nhỏ yếu cũng giống như không muốn sống lao về phía thành trì.

Bọn họ cắn răng, trong đôi mắt nhỏ huyết lệ, bọn họ không có thời gian nhìn tình huống võ tu chém giết đằng sau, không muốn lãng phí một giây đồng hồ, dù cho thực lực thua thiệt võ tu bọn họ cũng muốn dùng huyết nhục của mình chặn lại thiết kỵ Ma Linh.

Rầm rầm rầm!

Thời gian chậm rãi trôi qua, Võ tu Thiên Vũ đại lục không ngừng ngã xuống, cho dù bọn họ có tín ngưỡng đáng sợ thì sai biệt về thực lực cũng không cách nào bù đắp được, cuối cùng tất cả võ tu tử chiến toàn bộ, chỉ còn lại một người Sinh Tử Chí Tôn bị vây khốn trong mười vạn Ma Linh trùng trùng chém giết.

Tất cả phàm nhân đều tiến vào bên trong thành trì, trận pháp hộ thành mở ra, tất cả mọi người lệ nóng doanh tròng nhìn nam tử trang phục đẫm máu đứng trong vòng vây ác chiến với Ma Linh, vô số Ma Linh kẻ trước ngã xuống kẻ sau tiến lên bị chém giết, rồi lại không ngừng xông lên.

Diệp Tàn có thể cảm giác được rõ ràng Sinh Tử Chí Tôn đã suy yếu không thể trụ được, một người dẫu có mạnh hơn nữa cũng không có khả năng bù đắp thiên quân vạn mã, mấy chục vạn Ma Linh, kém cỏi nhất cũng là Nhập Cương cảnh, trong đó còn có không ít Cương Thể cảnh, Siêu Phàm cảnh, Hợp Thánh cảnh, thậm chí còn có Hư Cương cảnh, mà lệnh bài Ma Hồn lại là Chí Tôn cảnh.

Sinh Tử Chí Tôn cũng không phải thần thánh, Thiên Long tọa kỵ đã kiệt sức bị chém chết, đau thương của Sinh Tử Chí Thương thấm sâu vào Diệp Tàn, thẳng đến khi trường thương của Ma Hồn cắm sâu vào lồng ngực hắn tất cả mọi thứ đều đứng im.

Diệp Tàn không biết cuộc chiến tranh này xảy ra lúc nào, có lẽ là thời đại hạo kiếp Thượng Cổ, lại chưa từng ghi chép trong lịch sử, nhưng từ đáy lòng hắn vẫn dâng lên sự tôn trọng dành cho Sinh Tử Chí Tôn.

Diệp Phàm đã từng nói với hắn một người có năng lực cường đại càng mang trên người trách nhiệm to lớn, một người chỉ ỷ mạnh lăng nhược kẻ yếu đều không xứng gọi là cường giả, cường giả chân chính là khi thời điểm kiếp nạn không cách nào chống lại sẽ trở thành một bức tường ngăn trở trùng kích.

Cũng không phải nói một người nên vô tư, chỉ là Diệp Phàm cho rằng định nghĩa một người cường đại không chỉ nhìn vào thực lực của họ mà còn phải nhìn xem hắn dùng thực lực để làm gì.

Sinh Tử Chí Tôn chính là cường giả trong miệng Diệp Phàm, lấy những gì hắn chịu đựng mà nói hắn hoàn toàn có thể một mình đào tẩu bỏ mặc trăm vạn bách tính, những võ tu yếu ớt kia tự sinh tự diệt, nhưng hắn không làm vậy, không chỉ có hắn, tất cả những võ tu bên cạnh hắn cũng đều là cường giả, những người này mới là khả kính.

Giống như cảm nhận được sự tôn kính xuất phát từ chính linh hồn Diệp Tàn, Sinh Tử Chí Tôn ở ngay thời điểm đó mỉm cười, hắn không cam lòng hóa thành một loại kỳ vọng, một loại ký thác.

Ngay sau đó Diệp Tàn cảm nhận được rõ ràng nội thể của Sinh Tử Chí Tôn, một đoạn nguyên khí nội đan vô cùng huyền diệu xoay tròn sau đó tổn thương chí mạng do trường thương kia nhanh chóng khôi phục, tất cả tử khí trên người hắn xoay tròn dưới nguyên khí nội đan biến thành sinh khí, Sinh tử Chí Tôn phục sinh một cách kỳ tích.

Công pháp tu hành Thánh cấp Sinh Tử Thần Quyết, trong thần hồn của Diệp Tàn bắt đầu xuất hiện cặn kẽ toàn bộ bộ công pháp, đồng thời Diệp Tàn cảm nhận đan điền vỡ vụn của mình bắt đầu hội tụ lại, mà Đan Môn của hắn vẫn đang mở ra. Nói một cách khác hắn có thể đồng thời tu hành Đan Môn, đan điền của mình.

Sinh Tử Thần Quyết có thể hình thành sinh tử đan ở thể nội, sinh tử đan có thể hấp thu tất cả các tổn thương hóa thành sinh khí, sinh khí đó hóa thành nguyên lực từ đó đạt tới hiệu quả nguyên lực cuồn cuộn không dứt, nhưng chuyển hóa sinh tử đan có hạn, một khi đạt tới cực hạn sinh tử đan sẽ dừng lại không cách nào chuyển hóa tiếp, thậm chí còn bị vỡ vụn.

Tu luyện tới cấp độ cực cao có thể khởi tử hồi sinh.

Đây tuyệt đối là công pháp tu hành vô cùng khủng bố, hiển nhiên đây chính là truyền thừa của Sinh Tử Chí Tôn.

Sinh Tử Chí Tôn phục sinh khiến cho Ma Hồn trở tay không kịp, một quỷ thần trảm lượn vòng trực tiếp làm trọng thương Ma Hồn, sau đó lại là một trận ác chiến thảm liệt.

Một trận chiến này đánh suốt một ngày một đêm, cuối cùng Sinh Tử Chí Tôn chém chết gần hai mươi vạn Ma Linh, đan của hắn vỡ vụn, trường kích biến thành hai nửa bị Ma Hồn dùng một thương đâm bể tim mạch, cả người giống như một kình thiên chi trụ, trường kích cắm trên mặt đất, dưới chân là núi thi thể Ma Linh.

Ở nơi sâu xa có một đạo âm thanh đang gào thét: Ma Linh bất diệt, hồn ta không ngừng, Thiên Vũ bất an, sao là đường về, Thần Ma không vì chủ, thiên địa không vì tôn, chúng ta tu võ, cận kề cái chết không nô!!

Máu ta chưa khô, hồn ta chưa chết, há lại để Ma Linh càn quấy!

Ngày sau ta khoác chiến giáp, tay cầm họa kích, đạp vào long kỵ, tái chiến Ma Linh Quỷ Giới, tế chi hồn vạn đồng bào ta, an ủi chi linh tiền bối, võ tu hậu bối làm truyền thừa chúng ta, lấy máu ta thệ nguyện, lấy cái chết ta chứng đạo!!

Tất cả mọi thứ biến mất, ý thức Diệp Tàn trở về, đồng thời vô số tin tức huyền diệu điên cuồng xoay chuyển trong đầu hắn.

Bia đá phía trước hắn bắt đầu thu nhỏ, cuối cùng biến thành một Thạch Đầu kỳ dị, Thạch Đầu này lập tức đụng vào trái tim Diệp Tàn, không có cảm giác đau đớn, trái tim hắn bắt đầu dung hợp với Thạch Đầu, một cỗ chi lực sinh tử thần kỳ từ trong lòng hắn rót vào bên trong huyết dịch toàn thân.

Cuối cùng tại đan điền của hắn ngưng kết thành một sinh tử đan nhỏ bé!!

Bia đá trước mắt bật nát, Diệp Tàn khôi phục lực khống chế bản thân, nhìn khoảng không hoang dã như cũ trước mắt hai đầu gối quỳ xuống đất bái hạ:

- Hậu bối Diệp Tàn ở đây xin thề, nếu ngày sau Ma Linh xâm phạm, ta nhất định sẽ kế thừa nguyện vọng của tiền bối giết hết Ma Linh!

Lời nói này giống như tạo thành oanh động đối với toàn bộ chiến trường Bách Thánh, vô số tàn hồn bất diệt gào thét, giống như đang kêu gào cổ vũ Diệp Tàn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)