- Nhánh cây Mệnh Thụ vốn có sinh mệnh lực rất mạnh, nếu mở ra chỉ có người thuộc tính Tinh Huyệt mới có thể hấp thu, nguyên bản vật này là do Đoạt Thiên Chí Tôn và Si Tình Nữ Đế để lại cho người đời sau của mình, hai người các nàng mở ra Tình huyệt này nhưng cả hai đều không phải người thuộc tính Tinh Huyệt, chỉ tiếc bọn họ đến cuối cùng cũng không có người đời sau.
Diệp Phàm nói tiếp:
- Ta mở ra Tinh Huyệt là Ngũ Hành Tinh Huyệt, chỉ cần hấp thụ nhánh cây Mệnh Thụ này có thể khôi phục năng lực cực kỳ nhanh, chí ít với thương thế lần này ta tự tin chỉ cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian sẽ tự lành.
Nói đến đây trong lòng Diệp Phàm có chút kích động.
- Vậy thì tốt quá, Diệp Phàm, ngươi dùng nó luyện hóa a.
- Ân, ta cũng không khách khí, Bách Lý Phi Lý kia ngươi tự mình luyện hóa, sau đó chúng ta cùng xem điêu văn trên bức tường này, đẳng cấp võ kỹ phía trên cực kỳ cao, ít nhất cũng là công pháp Thiên Giai.
- Được.
Huân Y gật đầu, lúc này hai người ngồi xếp bằng bắt đầu luyện hóa bảo bối trong ta, cũng may Diệp Phàm mang theo không ít lương khô, nếu không thật đúng là không có thời gian ngồi ở đây chậm rãi luyện hóa những bảo bối này.
…
Một tháng, hai tháng, ba tháng, bốn tháng…. Từ sau khi Diệp Phàm chết, quả nhiên Kiếm Tông không hề tìm Thiên Phủ gây phiền phức, Thiên Hạ Thương Hội cũng không hề chủ động nhắc tới cái chết của Lý trưởng lão, giống như tất cả đều diễn ra bình thường.
Diệp Phàm mất tích đối với Thiên Phủ mà nói là đả kích không nhỏ, phía Tiềm Long Phong, Lạc Tiểu Hi và Đường Linh vẫn tu hành bình thường, kể từ sau khi Diệp Phàm mất tích tiểu la lỵ càng thêm cố gắng tu hành, mỗi ngày đều nhớ phải báo thù cho Diệp Phàm. Cơ hồ tất cả thời gian Mộng Vũ đều ở Phượng Minh Phong, toàn bộ đệ tử Thiên Phủ đều ít nhiều khó chịu với Kiếm Tông.
Mà Kiếm Tông trong bốn tháng này xảy ra không ít chuyện.
Dương Thiệu Đế lấy ký ức thủy tinh chiến đấu làm bằng chứng, thuyết phục Thiên Hạ Thương Hội rằng Diệp Phàm chính là hắc thủ phía sau màn, một phương diện khác hắn cũng không một lời nhắc tới Kiếm Tông phải bồi thường tài nguyên tu luyện trước đó, mà lấy những tư nguyên này làm nhân tình mời Thiên Hạ Thương Hội cùng nhau ứng phó với Thiên Phủ.
Thiên Hạ Thương Hội dù sao cũng có thực lực ở Trung Linh Cảnh, ở Thiên Vũ đại lục có một quy định bất thành văn đó là mỗi thế lực Linh cảnh không được vượt qua phạm vi Linh cảnh để ra tay với các thế lực Linh cảnh khác.
Trừ phi có đại thù sinh tử, hiển nhiên nếu dựa vào cừu hận trước mắt còn chưa đủ trình độ để Thiên Hạ Thương Hội xuất thủ, có điều dưới sự khuyên giải của Dương Thiệu Đế lại thêm việc Kiếm Tông hứa hẹn không ít chỗ tốt, Thiên Hạ Thương Hội đáp ứng trợ giúp ba cường giả Hợp Thánh cảnh và một số cường giả Siêu Phàm cảnh.
Trừ cái đó ra Dương Thiệu Đế còn thành công liên hệ với Thiên Ma Tử, Dương Thiệu Đế yêu cầu ngày chiến đấu đó hắn muốn Thiên Ma Tử phá hư trận pháp Thiên Phủ hạch tâm. Để xem như đền đáp, Dương Thiệu Đế sẽ cung cấp hai ngàn đệ tử Thiên Phủ để Thiên Ma Tử huyết tế. Một phương diện khác người Thần Hỏa Sơn Trang cũng lui tới mật thiết với Kiếm Tông, tất cả đều ở bên trong ấp ủ lặng yên không một tiếng động.
Diệp Quỷ, Diệp Tàn và Đại Lực cũng đi vào sơn mạch Thiên Thú nổi danh nhất chiến trường Bách Thánh. Trận pháp nơi đây cho dù là cường giả Chí Tôn cảnh cũng rất khó khám phá, có thể nói tất cả mọi người đều biết rõ trong đây ẩn chứa bảo bối nhưng không có ai có thể tiến vào.
Đương nhiên đại năng tuyệt thế Trung Linh cảnh có tư cách tiến vào nơi này. Đối với ba người Diệp Tàn có Đại Đế mà nói lại căn bản không có bất kỳ trở ngại nào, một đường thông suốt tiến vào chỗ sâu trong chiến trường Bách Thánh.
Tương truyền rằng chiến trường Bách Thánh là nơi khi hạo kiếp Thượng Cổ xảy ra, Thánh Hiền vẫn lạc ở đây, về sau Thánh Hiền vì để tránh cho bị quấy rầy giấc ngủ say đã bố trí trận pháp khủng bố như vậy.
Nơi này không có cung điện nguy nga cũng không có chí bảo, toàn bộ chiến trường Bách Thánh chỉ có hoang vu, phía trên đại địa còn có một đống xương khô.
Bên trong đống xương khô này có chỗ trắng như tinh ngọc, có chỗ lại đen như Huyết Cốt.
Uy áp khủng bố của Thánh Hiền khiến cho bước đi của ba người Diệp Phàm rất khó khăn, ở chỗ này bọn họ cảm giác giống như có ngọn núi đè trên người mình, lập tức trong lòng ba người thấy hoảng sợ. Đây mới chỉ là Thánh Hiền đã vẫn lạc, nếu là Thánh Hiền còn sống thì kinh khủng đến mức nào?
- Nhị ca, nơi này có một bia đá.
Diệp Quỷ chỉ về sườn núi hoang bên trái cao giọng nói.
- Bia đá? Không có a, Đại Lực ngươi có thấy không?
- Ta cũng không thấy, nơi đó chỉ có một sườn núi hoang trụi lủi, Đại Đế, là trận pháp sao?
- Không phải trận pháp, ở trước mặt bản thần thú không có trận pháp nào có thể che giấu được.
Đại Đế nghe vậy không khỏi tự tin trả lời.
Sắc mặt Diệp Quỷ lập tức có chút khó coi:
- Trên tấm bia đá đó còn có một lão già đang vẫy tay với ta.
- Tam đệ, đừng hành động thiếu suy nghĩ, đây là chi địa Thượng Cổ Thánh Hiền vẫn lạc, cho dù có trôi qua bao nhiêu năm tháng cũng không phải thứ chúng ta có khả năng chống lại, Thánh Hiền vì sao lại chết, rốt cuộc là cái gì đã giết những Thánh Hiền này, bọn họ là tồn tại chiến đấu như thế nào chúng ta căn bản không biết được.
Diệp Tàn lúc này cao giọng nói:
- Những thứ màu trắng trên đống xương đó có khí tức hùng vĩ, có chi uy Thánh Hiền, trên khí thế đó có mang theo một tia kiên quyết và thảm liệt, mà màu đen như Huyết Cốt trên đống xương hoàn toàn là bạo ngược và thị sát, hơn nữa theo năm tháng vô tận mà huyết dịch không cạn, thoạt nhìn không giống chủng tộc Thiên Vũ đại lục.
- Tam đệ? Tam đệ?
Diệp Tàn xoay người, lúc này không thấy Diệp Quỷ, Đại Lực đều biến mất không thấy nữa, ở trước mặt hắn là một đạo bia đá không tính là to lớn che khuất tầm mắt hắn.
Trên tấm bia đá chậm rãi chạy ra máu tươi, từng con chữ bằng máu chậm rãi hiển hiện: Ma Linh bất diệt, hồn ta không ngừng, Thiên Vũ bất an, sao là đường về, Thần Ma không vì chủ, thiên địa không vì tôn, chúng ta tu võ, cận kề cái chết không nô!!
Máu ta chưa khô, thần ta chưa chết, há lại để cho Ma Linh càn quấy!
Ngày sau khoác chiến giáp, lấy họa kích, đạp vào long kỵ, tái chiến Ma Linh Quỷ Giới, tế vạn chi hồn đồng bào, an ủi chi linh tiền bối, võ tu hậu bối làm truyền thừa chúng ta lấy huyết thệ nguyện, lấy cái chết chứng đạo!!
Ngay sau đó tất cả huyết dịch tiến vào đầu Diệp Tàn, tất cả mọi thứ xung quanh hắn biến mất, toàn bộ thiên địa Đấu Chuyển Tinh Di, sau một khắc Diệp Tàn dịch chuyển tới một vùng bình nguyên vô cùng mênh mông.
Cả người hắn khoác chiến giáp màu đỏ, cầm thần kích Thiên Quỷ trong tay, chân đạp Thiên Long, phía trước hắn có vô số thân ảnh màu đen, những thân ảnh này giống y đúc nhân loại ở Thiên Vũ đại lục. Chỉ có điều trên cổ đám bọn hắn đều có những đường vân thần bí màu đen, loại đường vân này có chút quen thuộc.
Diệp Tàn có chút do dự, sau đó nhớ ra trên người Thiên Ma Tử cũng có.
Ở phía trước những bóng đen này có một gã nam tử to lớn, phía sau hắn có hai cặp cánh chim hắc sắc đang lắc lư, nhìn Diệp Tan cao giọng nói:
- Bất Tử Chí Tôn, chỉ cần ngươi nguyện ý quy hàng Ma Linh Thánh Giới ta, hôm nay ta sẽ tha chết cho ngươi.
- Ma Hồn, coi như hôm nay ta tử chiến cũng tuyệt đối không làm nô lệ cho Ma Linh Quỷ Giới, các ngươi lấy thịt người làm thức ăn, máu người làm thức uống, lại coi nữ nhân Thiên Vũ đại lục chúng ta là công cụ sinh dục, trong lúc các nàng mang thai hài tử còn bị bản thân hài tử ăn hết, ngàn ngàn việc ác chỉ có máu tươi mới đền được tội.
- Muốn ta quy hàng, ha ha, trừ phi thiên địa băng liệt, sơn hà đảo ngược, nếu không chỉ cần một ngày ta còn sống nhất định phải giết sạch Ma Linh, nợ máu phải trả bằng máu.