Vô Địch Thiên Đế

Chương 392: Tô nhan khảo nghiệm

Chương Trước Chương Tiếp

- Ngươi thử chạm vào người tiểu nam nhân đi.

Nữ tử xinh đẹp liếm láp bờ môi mê người, nói khẽ.

Lúc này Huân Y lấy tay bắt lấy Diệp Phàm, nhưng rất nhanh nàng cảm giác được tay mình trực tiếp xuyên qua người hắn, nàng đã chết rồi sao?

Cúi đầu nhìn lại thấy thân thể nàng lẳng lặng nằm bên cạnh Diệp Phàm, nàng thật sự trở thành một nữ quỷ.

- Ta… Tỷ tỷ, ngươi đáp ứng ta sẽ cứu Diệp Phàm, hiện tại ta đã thành quỷ, ngươi có thể cứu hắn đúng không, ta cầu xin ngươi mau cứu hắn.

Huân Y rất nhanh đè ép mất mát trong lòng xuống, sau đó cao giọng nói, nàng sợ chờ lâu thêm một giây đồng hồ thì Diệp Phàm liền sẽ chết.

- Không, bây giờ ngươi chỉ là hồn phách, cũng không phải quỷ. Ta vẫn có cách cho ngươi trở lại thân xác của bản thân, cho ngươi cơ hội sống sót một lần nữa, cho nên ngươi vẫn có cơ hội đổi ý.

Nữ tử xinh đẹp lắc đầu nói.

Lúc này khóe miệng Diệp Phàm lại chảy máu, khí tức càng thêm suy yếu, Huân Y thấy vậy kích động nói:

- Ta không đổi ý, ta muốn ngươi hãy mau cứu hắn, ngươi nhanh cứu hắn, ta sẽ làm nữ quỷ, ta không muốn làm người.

- Ha ha ha, đúng là một nha đầu ngốc, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, một khi ngươi làm nữ quỷ ngươi vĩnh viễn sẽ không được gặp mặt hắn, hắn cũng vĩnh viễn không nhìn thấy ngươi. Ngươi không có tu vi của ta thì hồn phách sẽ không có năng lực hiển hiện nguyên hình của mình.

Nữ tử xinh đẹp nói khẽ:

- Ngược lại nếu người này chết ở chỗ này, quỷ hồn của hắn sẽ xuất hiện, lúc ấy hồn phách của các ngươi sẽ được tư thủ một đời.

- Một là để hắn sống sót mà ngươi lại tiếp nhận cô tịch vĩnh thế, hoặc là hắn chết đi các ngươi có thể vui vẻ chung sống cùng một chỗ, lựa chọn của ngươi là tốt sao?

Huân Y nghe vậy lập tức ngây người tại chỗ, đối với nàng mà nói thì đây là dụ hoặc to lớn bực nào, nàng nhẹ nhàng quỳ rạp xuống đưa bàn tay trắng nõn sờ lên mặt Diệp Phàm, lại trực tiếp bị xuyên qua.

Không biết từ lúc nào lệ đã rơi đầy trên khuôn mặt nàng, nàng không rơi lệ, là thi thể của nàng rơi lệ, quỷ hồn vốn dĩ không có nước mắt, nàng muốn khóc cũng không khóc được, nàng không muốn nhưng….

- Ngươi đã từng nói ngươi là thương ưng, thế giới của ngươi là vùng trời này, ngươi cũng từng nói một ngày nào đó ngươi sẽ đưa bọn ta đi đến địa phương cao hơn, đi ngắm phong cảnh của thế giới này. Ta biết ngươi có khát vọng của bản thân mình, cũng có chuyện mà bản thân phải làm.

Huân Y nói khẽ:

- Ta khao khát được cùng hồn phách của ngươi tư thủ một đời, thế nhưng ta không làm được, ta không làm được chuyện ích kỷ như vậy. Ngươi không nên ngã xuống ở chỗ này, ngươi có bầu trời bao la rộng lớn, nếu ta có thể dùng cô tịch của mình để đổi lấy ngươi một đời huy hoàng, ta nguyện ý.

- Diệp Phàm, ta còn nhớ ngươi đã từng hứa đưa ta đi Ma Nhân Cốc, muốn đưa ta ngồi trên Mặc Thanh Long cùng nhau ngao du thiên địa này, thật sự ta rất nhớ, thế nhưng thật xin lỗi, Huân Y thất tín, Huân Y không có cách nào giúp ngươi.

Huân Y bình tĩnh nhìn Diệp Phàm, chậm rãi thu hồi ánh mắt, cao giọng nói:

- Nữ quỷ tỷ tỷ, cầu xin ngươi hãy mau cứu Diệp Phàm.

Nữ tử xinh đẹp nghe vậy sắc mặt có chút biến đổi, đôi mắt nàng nhìn Huân Y giống như lâm vào hồi ức, đôi mắt này nàng cũng từng có lúc như vậy.

Ta ở chỗ này chờ đợi hơn một vạn năm cuối cùng nữ nhân này cũng đã tới rồi sao?

Ai, đến cùng thì trao Dục Tình Chủng thần quyết cho nàng là tốt hay xấu, là may mắn hay là bất hạnh?

Nàng là Tô Nhan, cốc chủ Si Tình cốc đời thứ nhất, công pháp tu hành của nàng là Dục Tình Chủng thần quyết. Nếu muốn tu hành loại công pháp này nhất định phải là người chí tình chí nghĩa mới có thể tu hành, hơn nữa công pháp này quan trọng nhất là loại tình, là loại tình với một người nam nhân.

Công pháp nàng có thể xem như công pháp song tu, nhưng cũng không tính là vậy, một khi loại tình thì một đời này nàng sẽ trao hết tất cả tình cảm của mình cho một người nam nhân mà không lưu lại chút nào, hơn nữa công pháp này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của nàng khiến cho nàng không có cách nào kiềm chế được, nếu có một ngày nam nhân đó không thích nàng nữa thì sẽ trở thành kiếp nạn của nàng.

Võ đạo trên thế gian này có hai thái cực cực kỳ cường đại, một loại là si tình đạo giống như Tô Nhan nói, chỉ tiếc là năm đó người nàng yêu qua đời đã khiến nàng từ bỏ Độ Kiếp Thành Tiên, thực lực si tình đạo phi thường cường đại, càng là trước mặt người mà mình yêu sẽ có Thiên Đạo từ nơi sâu thẳm tăng thêm, nhưng cũng giống như khi người yêu chết đi, thế giới của nàng cũng sẽ sụp đổ.

Còn có một loại khác chính là vô tình đạo, vô tình vô dục, tất cả thiên địa đều có thể giết, càng tu luyện đến cuối cùng nhân tính càng lạnh lẽo, đối thủ của nàng là lão tổ Băng Thần Điện Vô Tình Nữ Đế chính là tu hành loại công pháp này.

Tô Nhan khi đó cũng có một danh tiếng vô cùng vang dội là Si Tình Nữ Đế.

Năm đó nàng và Vô Tình Nữ Đế cùng yêu một người nam nhân, lúc ấy hạo kiếp Ma Linh đang rục rịch. Nam nhân của nàng là cường giả đệ nhất Thiên Vũ đại lục Đoạt Thiên Chí Tôn vì cứu vãn hàng vạn sinh linh Thiên Vũ đại lục mà một mình nhập cánh cửa thông đạo của Ma Linh giới và Thiên Vũ đại lục.

Hắn biết rõ Tô Nhan và Vô Tình Nữ Đế có tình cảm với hắn, nếu như biết hắn tiến về phía phong ấn nhất định sẽ thề sống chết đi theo, cho nên hắn lựa chọn vứt bỏ hai người các nàng, chuyện này trong lúc vô tình Tô Nhan biết được nên bị Đoạt Thiên Chí Tôn cưỡng ép giam cầm, còn Vô Tình Nữ Đế lại tin là thật, nàng tan nát cõi lòng quyết định ẩn thế, chế ra Băng Tâm Thần Quyết, tự lập Băng Thần Điện.

Vô Tình Nữ Đế vẫn cho rằng Đoạt Thiên Chí Tôn là vì lựa chọn Tô Nhan mà vứt bỏ nàng cho nên tôn chỉ của Băng Thần Điện chính là để diệt tuyệt Si Tình cốc.

- Nữ quỷ tỷ tỷ, ngươi nói chuyện a, ngươi mau giúp ta cứu Diệp Phàm, ta cần xin ngươi.

Hôn phách Huân Y quỳ trên mặt đất khẩn cầu.

Tô Nhân lấy lại tinh thần từ trong hồi ức, gật nhẹ đầu:

- Tốt, ta sẽ đáp ứng ngươi cứu tiểu tình lang kia.

Nói xong bàn tay trắng nõn của nàng hướng về phía Diệp Phàm, tất cả thương thế trên người hắn nhanh chóng khôi phục với tốc độ đáng sợ, sau đó Diệp Phàm tỉnh lại, ngay khi nhìn thấy Tô Nhan hai mắt vô cùng kinh diễm.

Tô Nhan nói khẽ:

- Nữ nhân cứu ngươi đã chết rồi, bây giờ thương thế của ngươi vẫn rất nghiêm trọng, nếu như không muốn lưu lại di chứng tu hành thì chúng ta nhất định phải dùng phương pháp song tu.

Nói xong Tô Nhan cởi quần áo ra đi về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm nghe vậy tùy ý liếc nhìn Huân Y một chút, sau đó giống như hoàn toàn bị Tô Nhân hấp dẫn bỗng nhiên kéo Tô Nhan lại, quần áo rơi xuống.

Lập tức hai người giao hòa vào nhau, mà Tô Nhan vẫn nhìn về phía Huân Y với ánh mắt trào phúng, giống như muốn nói cho nàng biết những gì nàng đã làm đáng buồn bao nhiêu.

Huân Y ở một bên cắn chặt răng, nàng hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Phàm lại làm như vậy, đối với việc nàng đã chết không có chút nào để ý. Đồng thời lời nói Tô Nhan lại vang lên lần nữa:

- Nhìn thấy không, vì chính con đường tu hành của hắn mà thi thể ngươi còn chưa lạnh hắn đã không kịp chờ đợi mà đoạt lấy ta, ngươi bây giờ vẫn còn cơ hội, ta có thể tránh khỏi ngực hắn để hắn chết đi, ngươi lại sống sót một lần nữa.

- Hoặc là khiến hắn trở thành quỷ hồn giống ngươi, cùng ngươi tư thủ.

Huân Y nghe vậy lẳng lặng nhìn Diệp Phàm, đây là lần đầu tiên nàng nhìn nam nhân và nữ nhân làm loại sự tình này, nàng cũng hiểu rõ chủy thủ của Diệp Phàm là để dùng làm gì, thế nhưng giờ phút này nàng không có cách nào khống chế đau lòng, cũng không cách nào chống cự sự lạc lõng trong trái tim băng giá này.

Đáng giá không?

*Chương 394:Linh Cương Thánh Giai Niết Bàn

Huân Y sững sờ một lúc, sau đó có chút đau thương lắc đầu:

- Yêu một người không cần phải hồi báo, ta không hối hận, nếu như hắn sống vui vẻ thì hết thảy những thứ này đều đáng giá.

Tô Nhan lẳng lặng nhìn Huân Y, sau đó tất cả mọi thứ biến mất, Huân Y cảm nhận thực thể bản thân một lần nữa, nàng vẫn đang quỳ gối bên cạnh Diệp Phàm, Diệp Phàm vẫn còn tái nhợt nằm bất động như cũ mà Tô Nhan đang bay lơ lửng giữa không trung, trong đôi mắt tràn đầy thưởng thức.

- Nữ quỷ tỷ tỷ, cái này….

- Đừng có gọi ta là nữ quỷ tỷ tỷ, ta tên Tô Nhan, là tổ sư khai phá Si Tình cốc…

Tô Nhan nói đơn giản về thân thế của mình, ngược lại cao giọng nói:

- Tình huống tiểu tình lang của ngươi vô cùng tệ hại, nếu là người bình thường sớm đã chết lâu rồi, có điều nội thể hắn giống như có một năng lượng đặc thù gắng gượng giữ lại một chút khí tức của hắn, nhưng ta cũng chỉ là một sợi tàn hồn không có cách nào giúp hắn được.

- Nữ…. Tô Nhan tỷ tỷ, ngươi có phương pháp khác sao?

Huân Y nghe vậy không khỏi vội la lên.

- Ta không cứu được hắn nhưng ngươi có thể, Si Tình cốc tu luyện Si tình đạo, đạo này nói về võ đạo thì nó cũng giống như Vô tình đạo, là một trong những tuyệt đỉnh đại đạo, nhưng tai hại của hai đạo này cũng vô cùng nghiêm trọng. Si tình đạo một khi đã loại tình sẽ một đời si mê một người, Vô tình đạo một khi đại thành liền mẫn diệt tình cảm, trở thành một cỗ máy tu hành không có tình cảm.

Tô Nhan không nhanh không chậm nói:

- Nếu như muốn cứu hắn, ngươi nhất định phải chấp nhận truyền thừa của ta, tu hành Dục Tình Chủng thần quyết, loại tình trên người này, tiến hành song tu, âm dương điều hòa mới có thể cứu mạng hắn, có điều một khi như vậy nếu tương lai người này từ bỏ ngươi, ngươi sẽ giống như cái xác không hồn hành tẩu thế gian, ngươi có nguyện ý không?

- Ta nguyện ý, chỉ cần có thể cứu hắn dù làm bất kỳ điều gì ta đều nguyện ý.

Huân Y nghe vậy không khỏi vội vàng nói.

- Ai, đa tình từ xưa không dư hận, người si tình luôn nhận lấy tổn thương. Ngươi đã quyết định như vậy ta sẽ truyền thừa công pháp bản môn cho ngươi, ngọc bội Si Tình cốc chủ của ta cũng giao lại cho ngươi, hy vọng trong tương lai ngươi có thể dẫn dắt Si Tình cốc đi đến huy hoàng, đến một lúc nào đó có thể cống hiến cho hạo kiếp một phần công lực.

Tô Nhan nghe vậy gật đầu nói, tiếp đó thần hồn hóa thành vô số điểm sáng tiến vào thần hồn của Huân Y.

Huân Y chỉ cảm thấy pháp quyết vô cùng huyền diệu khắc hoạ trong thần hồn nàng, đồng thời giống như đi vào nhân sinh tu hành của Tô Nhan, trở thành một quần chúng xem tu hành tuế nguyệt của nàng.

Loại tuyền thừa này sẽ duy trì trong một ngày, thần hồn chi lực của Tô Nhan hóa thành nguyên lực tinh thuần nhất dẫn đạo Huân Y vận chuyển Dục Tình Chủng thần quyết. Rất nhanh sau đó nàng đã đột phá tầng thứ nhất, bước vào tầng thứ hai.

Tu vi của nàng tăng vọt với tốc độ đáng sợ, vẻn vẹn trong một ngày từ Nhập Cương bát trọng đã tăng tới Cương Thể nhị trọng, Tinh Huyệt mở ra, thú hồn ngủ say cùng với tàn hồn của Tô Nhan đồng thời dẫn đạo Tinh Huyệt chi lực, Tinh Huyệt của Huân Y trở nên vô cùng sáng tỏ.

Linh Cương thiên phú chậm rãi hội tụ, một đầu Phượng Hoàng huyết sắc khát máu từ bên trong Tinh Huyệt bay ra, nhưng lập tức rơi vào trong lưới nguyên lực tình ý, sau đó Phượng Hoàng lạnh lùng lại phát ra một tia tình dục không thể nào hình dung được.

Linh Cương thiên phú định hình, Linh Cương Thánh Giai Niết Bàn!!

Vốn có trọng sinh chi lực, khoảng cách trùng sinh không thể ít hơn mười năm, Phượng Hoàng Niết Bàn sau khi trùng sinh thực lực gặp được Thiên Đạo tăng thêm trở nên càng cường đại hơn, Dục Tình Chủng thần quyết ảnh hưởng quan hệ giữa sự gia tăng mức độ cường đại và nguyên nhân tử vong, nếu là vì người yêu mà chết, sau khi trùng sinh sẽ thu hoạch được lực lượng tăng lên tốt nhất.

Linh Cương Thánh Giai thiên phú tuyệt đối được coi là Linh Cương khủng bố ngàn năm khó gặp của Thiên Vũ đại lục, cứ xem việc khoảng cách giữa hai lần trùng sinh không thể ngắn hơn mười năm nhưng có Linh Cương thiên phú này tương đương Huân Y có hai cái mạng, thậm chí về sau Linh Cương thiên phú phát động còn có thể khiến cho thực lực của nàng trở nên càng thêm mạnh mẽ.

Nếu thời điểm độ kiếp bị lôi kiếp đánh chết nàng có thể trở nên càng thêm cường đại tiếp lấy Độ Kiếp, đây cơ hồ là tiết tấu 100% thăng tiên.

Linh Cương Thánh Giai đã khủng bố đến mức này rất khó tưởng tượng đằng sau Tiên giai, Thần giai, Hỗn độn sẽ càng kinh khủng đến mức nào?

Cuối cùng Tô Nhan lưu lại phương pháp truyền thừa tiếp theo rồi ra ngoài, cuối cùng tàn hồn Tô Nhan chậm rãi tiêu tán, chỉ để lại một câu chúc phúc.

Huân Y nhìn địa phương Tô Nhan đứng trước đó giờ phút này đã không còn thân ảnh không khỏi quỳ xuống bái hạ:

- Đa tạ, Tô tỷ tỷ!

Cung kính bái mấy lần, sau đó Huân Y nhìn về phía Diệp Phàm, khuôn mặt không khỏi có chút hồng nhuận phơn phớt, Tô Nhan lưu lại trong trí nhớ của nàng có cả ký ức về song tu, nhưng loại chuyện này nàng vẫn có chút xấu hổ.

Đột ngột Diệp Phàm ho khan, khí tức tiếp tục suy yếu, hiển nhiên năng lực chữa thương của Thiên Đế Đồ Lục cũng có hạn, tình huống Diệp Phàm rất không ổn.

Lúc này trong lòng Huân Y quýnh lên, vội vàng cởi sạch quần áo sau đó cởi vạt áo Diệp Phàm, khuôn mặt đỏ rực cắn chặt răng, ngược lại nguyên lực trong cơ thể lấy Dục Tình Chủng thần quyết làm lộ tuyến điên cuồng vận chuyển, tay phải nắm chặt tay trái Diệp Phàm, nguyên lực tiến vào thân thể của hắn, tiếp theo thân thể Diệp Phàm không tự giác phát nhiệt.



Đại điện Thiên Phủ, viện trưởng Thánh Phủ, Linh Phủ, Đạo Phủ tề tựu, Dương Thương kể lại sự tình của Kiếm Tông, nhìn phía tam đại học phủ cất lời:

- Ý nghĩ Kiếm Tông chỉ sợ là muốn kết hợp với Thiên Hạ Thương Hội chiếm đoạt tứ đại học phủ chúng ta, chư vị, minh ước giữa tứ đại học phủ chúng ta chính là vì chống lại chiếm đoạt của Kiếm Tông, hiện tại bọn họ đã ra tay chẳng lẽ chư vị lại coi như không thấy sao?

- Vậy mà có loại sự tình này, Kiếm Tông dám động tới thiếu chủ Thiên Phủ, quả thật có ý nghĩ muốn độc bá Đông Linh cảnh, chúng ta tất nhiên phải liên hợp với nhau cho Kiếm Tông một bài học.

Vương Thu Sinh sau khi nghe xong liền gật đầu nói.

- Thu Sinh ca ca nói không sai, chuyện này chúng ta tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.

Niệm Như Mị gật đầu đồng tình.

- Các vị cứ an tâm chớ vội, Dương sư đệ, chuyện này ta cảm thấy ngươi là đang kích động chúng ta a, ta cũng biết chút ít, thiếu chủ phủ các ngươi cũng không đơn giản, giết Lưu trưởng lão của Kiếm Tông, còn giết cả Hắc Long trưởng lão của Thiên Hạ Thương Hội giá họa cho Kiếm Tông.

Bạch Tiếu Ngữ châm chọc nói:

- Chẳng lẽ ngươi muốn người Kiếm Tông im lặng chịu đựng loại chuyện này sao? Bọn họ tất nhiên sẽ động thủ với Diệp Phàm, bây giờ ngược lại ngươi còn muốn kéo tam đại học phủ còn lại xuống nước, không phải quá không chân chính sao?

- Bạch sư huynh, ngay cả ta cũng không biết sự tình Diệp Phàm giết Kiếm Tông trưởng lão và Hắc Long trưởng lão, ngươi làm sao biết được? Ta biết ở Võ hội tứ phủ Diệp Phàm chọc giận tới Thánh Phủ các ngươi, có điều cơm chó có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung được.

Dương Thương sau khi nghe sắc mặt không khỏi có chút khó coi.

- Ha ha, Dương sư đệ, Thiên Hạ Thương Hội ở Trung Linh cảnh, tin tức có lẽ không được Thái Linh thông báo, nhưng chúng ta cũng có thể rõ ràng đó là Diệp Phàm của các ngươi sau khi luyện tập kỹ lưỡng trên đại hội trở về liền có thêm một con thú nhỏ, bộ dáng con thú đó giống hệt Á Huyết Chúc Long, cũng chính là con thú thần bí mà Kiếm Tông và Thiên Hạ Thương Hội tìm kiếm.

- Trò cười, Á Huyết Chúc Long mặc dù trân quý, nhưng cũng là Thiên Thú ở chỗ sâu trong sơn mạch, có thể cũng không phải là quá hiếm thấy. Huống hồ Diệp Phàm cũng không phải là có Á Huyết Chúc Long, cái này là hắn được truyền thừa ở một nơi bí cảnh khác, có thể nói hoàn toàn không có quan hệ với chuyện thú nhỏ mà Kiếm Tông muốn tìm.

Dương Thương nghe vậy không khỏi phủ nhận.

*Chương 395:Thức tỉnh

- Chuyện này là nhắm vào đệ tử Thiên Phủ, kéo chúng ta xuống nước cũng không tốt, ta nghe nói Dương sư đệ còn giết cả trưởng lão Thiên Hạ Thương Hội, hai người thực lực dưới cự vô bá, cứng đối cứng là không sáng suốt, không bằng Thiên Phủ bồi thường vài thứ thì chuyện lớn hóa chuyện nhỏ chuyện nhỏ hóa không có đi.

Bách Tiếu Ngữ cao giọng nói:

- Đương nhiên Dương sư đệ cũng có thể không bồi thường, nếu đối phương ép buộc Thiên Phủ, ba đại học phủ chúng ta tất nhiên sẽ đứng ra giúp ngươi.

Bách Tiếu Ngữ nói xong viện trưởng Linh Phủ và Đạo Phủ đều có chút do dự, Dương Thương và Bách Tiếu Ngữ đều có lý do thoái thác, việc này xác thực khó mà nói là vấn đề của Thiên Phủ hay vấn đề của Kiếm Tông, một khi khai chiến thì đều là tổn thất không nhỏ đối với tứ đại học phủ.

Ngược lại Diệp Phàm này đến cùng cũng không phải là đệ tử thiên tài của học phủ bọn họ, chết cũng đã chết, nếu vì Diệp Phàm mà phải đi liều mạng cùng với Kiếm Tông cũng không đáng, ngược lại nếu thật sự do Diệp Phàm giết người của đối phương nên bọn họ mới giết Diệp Phàm để trả thù thì sau đó có lẽ cũng không còn phiền phức tìm tới Thiên Phủ nữa.

Nếu đối phương là vì lời nói muốn xưng bá toàn bộ Đông Linh cảnh, tất nhiên sẽ mượn sự tình Diệp Phàm để ra tay với Thiên Phủ, đến lúc đó tam đại học phủ khác ra mặt cũng không muộn.

- Dương Thương ca ca, chuyện này quả thực có chút kỳ quặc. Thiên hạ này làm sao có trùng hợp như vậy. Kiếm Tông và Thiên Hạ Thương Hội muốn tìm được thú nhỏ mới mất tích, Diệp Phàm lại được truyền thừa một thú nhỏ giống như đúc.

Niệm Như Mị lên tiếng nói:

- Có điều Diệp Phàm đã chết, nếu như đối phương là muốn trả thù thì giết Diệp Phàm cũng đủ rồi, chúng ta cũng không dễ tham dự, nếu như đối phương thật sự muốn độc bá Đông Linh cảnh thì nhất định sau đó sẽ ra tay với Thiên Phủ, đến lúc đó ba đại học phủ chúng ta tất nhiên không đứng ngoài nhìn.

- Niệm sư muội nói không sai, chuyện nay vẫn nên bàn bạc kỹ hơn, trước tiên chúng ta cứ yên lặng theo dõi kỳ biến, không phải chúng ta không giúp ngươi nhưng tam đại học phủ cũng không thể bị ngươi coi là quân cờ chỉ đâu đánh đó.

Vương Thu Sinh đồng tình nói.

Dương Thương nghe vậy lập tức giận dữ nói:

- Tại thời điểm không có những chuyện này phát sinh Diệp Phàm liền gặp phải truy sát của Kiếm Tông, hơn nữa đối phương lại dùng hạch tâm võ kỹ Thánh Phủ Ba Linh Thiên Ảnh Kiếm, hiển nhiên là bắt đầu muốn tìm hai đại học phủ chúng ta đấu tranh, Kiếm Tông tuyệt đối là có ý muốn xưng bá.

- Hiện tại không đoàn kết lại ngày sau sẽ chỉ làm bọn họ lấn tới thậm tệ hơn, thậm chí đánh tan từng học phủ.

- Được rồi, Dương sư đệ, chúng ta đã nói nếu đối phương tiếp tục ra tay chúng ta sẽ giúp ngươi, hiện tại Thánh Phủ chúng ta có chút sự tình, có tin tức sẽ liên hệ.

Bách Tiếu Ngữ nghe vậy không nhịn được nói, sau đó hình chiếu biến mất, Vương Thu Sinh và Niệm Như Mị cũng nhao nhao cáo từ.

Dương Thương nhìn viện trưởng tam đại học phủ biến mất, trong ánh mắt lộ ra một tia sầu lo thật sâu.



Tiềm Long Phong.

Từ sau khi Diệp Phàm biến mất, tất cả mọi người ở Tiềm Long Phong lâm vào trạng thái kịch liệt tu luyện, ba người Diệp Tàn và Diệp Quỷ, Đại Lực đi thẳng vào nơi sơn mạch rậm rạp của Thiên Phủ.

Vùi đầu khổ luyện không dừng, bọn họ cần luyện tập kỹ lưỡng, cần phải tìm được cơ duyên của bản thân, sơn mạch Thiên Phủ có rất nhiều cấm địa, những cấm địa này đều ít nhiều đều có đại năng truyền thừa nên có chút giống như là địa phương không có đường sống, ngoại trừ là võ tu điên cuồng thì rất ít người sẽ tiến vào những cấm địa này.

Dù sao mệnh liền một mối, không cẩn thận chắc chắn sẽ chết thảm, cũng may đám người Diệp Tàn có Đại Đế.

Năng lực Đại Đế thiên phú lúc này phát huy tác dụng cực lớn, cái nào là trận pháp cấm địa tự nhiên, cái nào là trận pháp do người bố trí nó đều biết. Đám người chuyên chọn những cấm địa có trận pháp do người bố trí, có năng lực của Đại Đế nhìn thấu trận pháp bọn họ căn bản sẽ không bị trận pháp ngăn trở và tập sát.

Một phương diện khác ba người họ đã đi qua lễ tẩy Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy, cơ bản đều có thể thỏa mãn tiếp nhận truyền thừa năng lực của đại năng. Có điều khảo nghiệm truyền thừa của đại năng không hoàn toàn giống nhau thậm chí đại năng lớn một chút còn có thể ngụy trang truyền thừa tùy thời đoạt xá.

Đám người Diệp Tàn hoàn toàn dựa vào vận may thử nghiệm đi thu hoạch truyền thừa hoặc là địa bảo thiên tài.

Một phương diện khác Diệp Phàm được Huân Y làm dịu, thân thể rất nhanh khôi phục. Diệp Phàm trong giấc mộng cảm thấy rất thoải mái, dễ chịu đến mức không nhịn được phát ra tiếng, trong mộng hắn thấy mình và Huân Y lửa nóng giao hòa, hắn giống như nhìn thấy thân thể hoàn mỹ đến mức làm cho người ta không nghĩ được từ ngữ tán thưởng đang cùng hắn tùy ý dung hợp.

Giấc mộng này rất dài, dài đến mức Diệp Phàm không nguyện ý tỉnh lại, dài đến mức hắn lần đầu tiên thể nghiệm chuyện nam nữ lại thấy thoải mái dễ chịu đến vậy.

Cuối cùng ý thức của hắn cũng chậm rãi trở về, hai mắt chậm rãi mở ra. Đây là… khuê phòng?

Có chút quen thuộc…. Không sai, kiếp trước hắn đã từng ở đây, mặc dù lúc đó truyền thừa đã bị người khác thu hoạch được nên chỗ này bị tàn phá không chịu nổi, nhưng hắn vẫn có chút ấn tượng.

A, sao lại thư thái như vậy?

Diệp Phàm không tự giác giật giật tay mình, tiếp theo nghe thấy một tiếng rên rỉ truyền đến, lập tức Diệp Phàm hơi kinh hãi, quay đầu lại nhìn về nguồn thanh âm phát ra.

Huân… Y!!

Yêu nhan khuynh thế câu hồn kia, mái tóc đen tùy ý tản mát tô điểm trên mặt nàng kéo dài đến cánh tay Diệp Phàm, giống như có một đạo xiềng xích không thể nào ngăn cách quấn quýt bọn họ vào chung một chỗ.

Chẳng lẽ đó không phải mộng?

Tu vi của ta… Nhập Cương cửu trọng đỉnh phong!!

Chỉ thiếu một chút nữa là ngưng cương hóa khí thành tựu Cương Thể cảnh.

Tại sao lại kinh khủng như vậy, chẳng lẽ là thú hồn của Huân Y? Không phải, Huyết Phượng Ma Hoàng cũng không phải am hiểu linh thú âm dương điều hòa, thế nhưng rõ ràng Huân Y chưa từng tu hành công pháp song tu, sao có thể cải biến cho hắn kinh khủng như vậy, không chỉ khôi phục tất cả thương thế mà còn khiến tu vi hắn nâng cao một bước.

Lúc ấy mức độ thương thế hắn có bao nhiêu tầng hắn biết rõ, coi như là Thiên Đế Đồ Lục cũng chỉ có thể giữ mệnh của hắn, cũng không phải nói cấp bậc Thiên Đế Đồ Lục quá thấp mà do Thiên Địa Đồ Lục đã thụ thương, lúc đó nó đều dựa vào ôn dưỡng của Diệp Phàm.

Diệp Phàm nghĩ mãi không ra, mà giờ khắc này hắn lại có một loại tình cảm không thể nói rõ ràng với Huân Y, đau lòng, cưng chiều, che chở.

Tại thời điểm hắn hôn mê loáng thoáng nghe được Huân Y quỳ trên đất cầu xin một nữ tử khác, có lẽ là ảo giác nhưng giờ phút này hắn cảm giác được rõ ràng Huân Y yêu hắn bao nhiêu, loại tình cảm nồng đậm ấm áp này giống như lúc nào cũng đều ở bên cạnh hắn.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, có lẽ không phải là ảo giác, Huân Y thật sự đã thu được một chút truyền thừa đặc thù.

Tay khẽ vuốt gương mặt Huân Y, Diệp Phàm có thể tưởng tượng Huân Y ngày thường nói chuyện với hắn cũng ngượng ngùng với thời điểm chủ động dung hợp cùng hắn. Biểu tình quẫn bách, Phượng Hoàng Văn huyết sắc trên trán tô điểm vẻ phong hoa khuynh thế, trên đôi môi đỏ thắm mang theo một tia hạnh phúc và mỏi mệt.

Hai mắt Huân Y chậm rãi mở ra, hai mắt linh động giống như hồ nước thu lập tức bao phủ Diệp Phàm, loại tình yêu hừng hực này khiến Diệp Phàm không kịp phản ứng, trước đây Huân Y cũng yêu hắn rất sâu nhưng cũng không nóng bỏng trực tiếp như vậy.

Nàng luôn ngượng ngùng giấu yêu thương ở trong lòng, mà giờ khắc này lại hoàn toàn không có chút che giấu nào, đây vẫn là Huân Y sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)