Vô Địch Thiên Đế

Chương 391: Nử tử thần bí

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này Dương Thương mới cùng ba huynh đệ Diệp Tàn lần theo khí tức của Diệp Phàm chạy như bay mãi đến khi Táng Thần thâm uyên xuất hiện trước mắt.

- Đây là đường cùng rồi!

Dương Thương có chút hoảng hốt nói.

- Đại ca ta chắc là bị đuổi tới nơi này mà nhảy xuống, viện trưởng người có biện pháp đi xuống đó ứng cứu không?

Diệp Tàn lo lắng nói.

Dương Thương nghe vậy lắc đầu:

- Tàng Thần thâm uyên này là cấm địa giống Vô Sinh môn, cho dù là cường giả đại năng Hư Cương cảnh cũng không dám tùy tiện đi xuống, thậm chí cường giả chí tôn cũng sẽ không mạo hiểm xuống đó.

- Nơi đây hàng năm chủ yếu đều bị nguyên lực phong bạo, ai cũng không biết tột cùng là bên dưới có gì, người mạnh nhất Thiên Phủ ta là Hợp Thánh cửu trọng cũng không dám xâm phạm chứ đừng nói đến đi xuống cứu người.

- Nơi đây chỉ có một cánh cửa để tiến vào sao?

- Không có cửa vào nào khác, trừ phi nhảy xuống. Phía dưới sâu không thấy đáy, nghe nói đây là chi địa Thần Linh vẫn lạc cho nên gọi là Táng Thần thâm uyên, Đông Linh cảnh chúng ta không có cường giả chí tôn nên tất nhiên cũng chưa từng đi xuống dưới tìm kiếm qua, nhưng khó mà nói cho dù có cường giả chí tôn cũng có thể xuống dưới hay không.

Dương Thương lắc đầu:

- Ai, ta cũng chỉ có thể hy vọng Diệp Phàm vẫn còn sống sót, chuyện này ta phải làm ra nhẽ với Kiếm Tông một trận, đi thôi.

Diệp Tàn, Diệp Quỷ và Đại Lực có chút ngốc trệ nhìn xuống đáy vực, hai bàn tay nắm lại thật chặt, Diệp Tàn và Diệp Quỷ nghiến răng kẽo kẹt lạnh giọng nói:

- Đại ca ta nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, chúng ta chờ hắn trở về dẫn chúng ta đi hủy diệt Kiếm Tông.



Giống như Diệp Phàm dự đoán, tốc độ bọn họ đang rơi xuống rất nhanh nhưng khi sắp chạm đất lại xuất hiện một lực cản kỳ dị khiến tốc độ của bọn họ giảm xuống, cuối cùng chậm rãi lơ lửng giữa không trung chầm chậm tiếp đất.

Bành!

Nổ vang một tiếng, Diệp Phàm và Huân Y đồng thời hôn mê bất tỉnh.

Thời gian trôi qua, màn đêm lặng yên buông xuống, gió lạnh gào thét, Huân Y bị lạnh mà tỉnh dậy, nàng giãy giụa đứng lên lập tức hoảng hốt nhìn Diệp Phàm nằm bên cạnh, lúc hai người rơi xuống Diệp Phàm che chắn cho Huân Y ở trong ngực, bản thân nhận hết tất cả lực va chạm, trước khi hoàn toàn bất tỉnh hắn còn truyền chút nguyên lực còn sót lại vào trong cơ thể cho nàng.

Thương thế của nàng dần biến chuyển tốt đẹp nhưng tình huống hiện tại của Diệp Phàm cực kỳ hỏng bét, khuôn mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, khí tức yếu ớt đến cực điểm, thậm chí ngay cả nhịp đập trái tim cũng có chút miễn cưỡng mơ hồ.

Gió lạnh quét qua làm Huân Y không chịu được run lên, huống chi là Diệp Phàm đã cận kề cái chết, Huân Y lúc này mới lấy ra hai đan dược chữa thương, bản thân ăn một viên, còn viên còn lại đút cho Diệp Phàm.

Nhưng Diệp Phàm đang trong tình trạng hoàn toàn không có ý thức, căn bản không thể nuốt được, nàng vội vàng cắn nát đan dược trong miệng sau đó dùng miệng đút cho hắn.

Đây là lần đầu tiên nàng chạm môi Diệp Phàm, xúc cảm đặc thù khiến nàng có chút luống cuống không biết làm sao, nếu là ở bên ngoài sợ là nàng đã sớm xấu hổ mặt đỏ tới mang tai nhưng trong lúc này nàng hoàn toàn chỉ quan tâm đến thương thế của Diệp Phàm.

Ôm chặt Diệp Phàm vào trong ngực, Huân Y đánh giá bốn phía. Ở bên ngoài nhìn vào nơi này là một vách đá vô cùng to lớn, nhưng sau khi xuống tới đây nàng phát hiện ra chỗ này cũng không lớn lắm, có thể nhìn thấy bốn phía là vách đá bóng loáng, ở trước mặt nàng có một cửa động tản ra tia sáng rực rỡ bảy sắc, nàng liền biết đây chính là địa phương mà nàng muốn đi vào.

Không sai, toàn bộ phía dưới ngoại trừ hang động bảy sắc kia ra thì tất cả địa phương xung quanh đều trụi lủi, cũng không biết là đại năng nào lại tạo ra truyền thừa nổi bật như vậy.

Nếu là người bình thường có thể sẽ cân nhắc một phen trước khi đi vào, nhưng Huân Y không suy nghĩ nhiều như vậy, đối với nàng mà nói thì an toàn của Diệp Phàm quan trọng hơn hết thảy.

Nàng vận hết sức lực ôm lấy Diệp Phàm đi về phía cửa động bảy sắc kia. Sau khi tiến vào gió lạnh hoàn toàn tiêu tán, trong lòng Huân Y thở dài một hơi, mà trong tình cảnh ở trong huyệt động khiến nàng sinh ra cảm giác hoảng hốt, cái này so với hang động mà nàng tưởng tượng không giống nhau, nơi đây giống như một khuê phòng, không sai, hẳn là một khuê phòng của nữ tử.

Chỉ có điều phía trên khuê phòng này dán rất nhiều thư họa, mà nội dung bên trong thư họa rất khó coi, tất cả đều là xuân cung đồ.

Huân Y hơi kinh ngạc nhìn khuê phòng này, sắc mặt có chút ửng hồng, sau đó khẽ cất giọng:

- Có.. có người không?

Không nghe thấy tiếng trả lời, lúc này Huân Y ôm Diệp Phàm chậm rãi đi vào, đặt Diệp Phàm lên giường đồng thời hướng về phía không khí chân thành nói:

- Thật xin lỗi, bằng hữu của ta bị trọng thương, mượn giường của ngươi dùng một lát.

- Ha ha ha, tiểu muội muội, giường của ta không thể để nam nhân ngủ a, ngươi làm vậy, sau này ta ngủ ở đâu đây?

Một thanh âm êm ái vang lên, lúc này Huân Y giật mình quay đầu lại chỉ thấy một nữ tử cực kỳ xinh đẹp chẳng biết đã đứng sau lưng nàng từ bao giờ. Ngay lúc nàng quay đầu lại đã áp sát đến trước mặt nàng.

Lập tức Huân Y giật mình, cả người không tự giác thối lui đến trên giường sợ hãi nói:

- Ngươi… ngươi làm sao xuất hiện, rõ ràng đằng sau ta không có người… Ngươi là người hay quỷ?

- Ha ha ha, tiểu muội muội thật đáng yêu, nơi này là địa bàn của ta, ngươi tới phòng ta đưa nam nhân lên giường còn chưa nói, bây giờ còn hỏi ta là người hay quỷ.

Nữ tử xinh đẹp kia nghe vậy không khỏi cười khẽ, sau đó cả người bay lên, thanh âm linh hoạt kỳ ảo từ vách tường bốn phương tám hướng truyền đến:

- Ta đương nhiên là quỷ a!!

- A!

Huân Y thét lên một tiếng, lúc này run rẩy ôm chặt Diệp Phàm nói:

- Thật xin lỗi, quỷ tỷ tỷ… Ta… Ta không phải cố ý tới quấy rầy ngươi, chỉ là thương thế Diệp Phàm quá nặng, bên ngoài gió lạnh lại quá lớn, ta thực sự chỉ là vô ý quấy rầy thôi, quỷ tỷ tỷ đừng nên tức giận.

- Ha ha ha, thú vị , thú vị. Ta đây làm tàn hồn cô tịch nơi này đã hơn vạn năm rồi, chỉ muốn chờ đợi một truyền nhân, ai ngờ lại chờ được một tiểu cô nương thú vị như vậy. Thú thần chuyển thế, lại còn có thêm một thần hồn phong ấn, hai người vậy mà đều không phải người bình thường.

Nữ tử xinh đẹp nói tiếp:

- Khí tức trên người tiểu nam nhân kia nhiễu loạn, cưỡng ép sử dụng thần hồn phong ấn khiến cho căn cơ dập nát, không sống nổi tới ngày mai đâu.

- Cái gì? Không, không được. Nữ quỷ tỷ tỷ, ngươi có thể cứu Diệp Phàm không? Cầu xin ngươi mau cứu hắn, muốn ta làm gì ta đều nguyện ý.

Huân Y lúc này kích động nói.

- Làm cái gì cũng nguyện ý?

Nữ tử xinh đẹp kia nghe vậy không khỏi tỉ mỉ quan sát Huân Y, lộ ra một ý cười cổ quái.

Huân Y bị nàng nhìn chằm chằm mặc dù có chút khó chịu, trong lòng vô cùng sợ hãi nhưng nghĩ đến thương thế của Diệp Phàm vẫn cắn răng nói:

- Chỉ cần có thể cứu được Diệp Phàm, vô luận là làm gì ta đều nguyện ý.

- Ha ha, khá khen cho sự si tình của ngươi, nhưng ta nói cho ngươi biết, cách làm của ngươi hôm nay đối với hắn mà nói cũng chỉ là sự hi sinh có cũng được, không có cũng không sao, có lẽ ngươi nghĩ là vĩ đại nhưng cuối cùng cũng chỉ là trò cười, ngươi vẫn nguyện ý kiên trì sao?

- Ta nguyện ý!

- Đã như vậy, ta muốn ngươi…Làm quỷ!!

Nữ tử xinh đẹp vung tay lên, Huân Y lập tức cảm giác thân thể truyền đến một trận kỳ dị, cả người này giống như xuất khiếu linh hồn, bị khống chế lơ lửng trên không.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)