Vô Địch Thiên Đế

Chương 390: Táng thần thâm uyên

Chương Trước Chương Tiếp

- Muốn chạy, chết đi cho ta!

Bốn cường giả Siêu Phàm cảnh đuổi theo đối phó với Diệp Phàm, vậy mà đã có ba cường giả chết, đây tuyệt đối là tổn thất không thể khinh thường đối với Kiếm Tông, cũng như đối với Diệp Thương mà nói là sỉ nhục không thể tha thứ được.

Chỉ có giết chết Diệp Phàm mới có thể là tiêu tan mối hận trong lòng, dù sao đám người Diệp Tàn, Diệp Quỷ kia có cũng được mà không có cũng không sao.

Diệp Phàm tất nhiên biết rõ Diệp Thương cực kỳ hung hãn, hắn dốc hết sức mới có thể mở ra ấn thứ tư, cả người giống như nỏ mạnh hết đà, lúc này căn bản không phải đối thủ của Diệp Thương, nếu bây giờ không đi thì sau khi hắn chết có thể Diệp Tàn, Diệp Quỷ và Đại Lực cũng đều không có đường sống.

Chỉ có hắn dẫn dụ Diệp Thương đến nơi khác mới có cơ hội để bọn họ chạy thoát. Ngay cả Huân Y đang ở bên người hắn, nếu lúc này đối phương đang trên đường đuổi giết mà hắn buông Huân Y xuống, ngay lập tức Diệp Thương có thể bắt được và giết chết nàng, nên hắn chỉ còn cách đưa Huân Y đi cùng.

Dù cho thật sự không trốn thoát được thì ít nhất hắn và người mình yêu có thể chết chung một chỗ, cũng coi như toại nguyện. Huân Y vì cứu hắn mà mấy lần không để ý đến tính mạng của mình, Diệp Phàm cũng không phải tên đầu đá, nữ nhân này đã là sinh mệnh quan trọng không thể nào chia cắt của hắn.

Cảm giác cả người Huân Y đang tan ra từng mảnh, một đòn của Diệp Thương kinh khủng bậc nào, bản thân nàng cũng không phải luyện thể, va đập kinh khủng như vậy mà không tử vong tại chỗ đều là do vận khí của nàng.

- Diệp… Phàm, thả ta xuống…. Buông ta ra… tự mình chạy đi, không…. Không cần đưa ta theo.

Huân Y yếu ớt nói.

- Đừng nói chuyện, vận động nguyên lực ổn định thương thế trước, ta sẽ không từ bỏ ngươi.

Diệp Phàm cắn răng nói, nhảy vọt một cái tránh đi công kích của Diệp Thương, thần hồn chi lực khủng bố cơ hồ muốn bạo nổ trong thân thể hắn, hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, nguyên lực điên cuồng vận chuyển kích xạ mà đi.

Có thần hồn phong ấn, thực lực của hắn tạm thời đạt đến Siêu Phàm cảnh, về phương diện tốc độ sẽ không kém hơn Diệp Thương, chỉ có điều bây giờ trạng thái của hắn đang cực kém, mỗi một giây trôi qua huyết nhục của hắn càng tê liệt.

Huân Y nhìn bộ dáng của Diệp Phàm, đôi mắt xinh đẹp vô cùng đau lòng mang theo tiếng khóc nức nở:

- Diệp Phàm, ngươi thả ta xuống. Ta cầu xin ngươi, ta… buông ta xuống, không cần quản ta.

- Diệp Phàm, có thể gặp được ngươi là may mắn cả đời của Huân Y, chết cũng không tiếc. Ngươi không cần cõng theo ta nữa, trạng thái bây giờ của ngươi đã rất tệ, ngươi tiếp tục cõng theo ta sẽ không thể nào chạy thoát được….ta chỉ cần ngươi sống sót, không cần ngươi quản ta.

- Ta có thể buông bất cứ kẻ nào, nhưng ta tuyệt đối….

Diệp Phàm lần nữa phun ra ngụm máu, lại quát to một tiếng:

- Ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ngươi.

Sưu!

Nguyên lực Diệp Phàm lại nổ tung lần nữa, tốc độ của hắn lại chậm lại một chút, nhưng người đuổi phía sau sức lực vẫn hung hãn, cất giọng căm hận nói:

- Hôm nay, ta nhất định phải giết ngươi, ngươi không trốn thoát đâu.

Diệp Phàm cảm giác trạng thái mình đang cực kỳ kém, giống như trong nháy mắt có thể tử vong ngay lập tức, nhưng, đến rồi.

Táng Thần thâm uyên, cũng cùng một loại giống như Vô Sinh môn, là cấm địa của sơn mạch Thiên Thú, kiếp trước Diệp Phàm đã từng tới đây. Lúc ấy truyền thừa phía dưới đã bị người khác lấy đi, cụ thể là truyền thừa như thế nào có nguy hiểm hay không hắn cũng chưa biết được.

Nhưng hắn biết rõ ở dưới có một cái hang lơ lửng, từ đây nhảy xuống đó sẽ không bị ngã chết, đây là cơ hội sống duy nhất của hắn.

- Diệp Phàm, phía trước không có đường.

Sắc mặt Huân Y tái nhợt nói, nàng không sợ chết nhưng nàng sợ Diệp Phàm chết.

- Huân Y, người nói sẽ chết cùng với ta, ngươi có hối hận không?

Diệp Phàm ôn nhu nói.

- Ta không hối hận, Diệp Phàm, là Huân Y vô dụng, Huân Y không có biện pháp để giúp ngươi, lại chỉ làm liên lụy đến ngươi.

- Ha ha, ai nói, đối với ta mà nói Huân Y là nữ tử tốt nhất thiên hạ.

Diệp Phàm cười sang sảng nói, tiếp theo phi thân nhảy vọt xuống Táng Thần thâm uyên.

Thân hình Diệp Thương ngừng lại trước Táng Thần thâm uyên, nhìn miệng vực sâu không thấy đáy, trên khuôn mặt tràn đầy lãnh ý sau đó xoay người kích xạ mà đi.

….

Sau khi Diệp Phàm dẫn dụ Diệp Thương rời khỏi, các đệ tử Kiếm Tông khác vẫn tiếp tục chiến đấu kịch liệt, Diệp Tàn, Diệp Quỷ và Đại Lực đều bị trọng thương, một trăm cung tiễn thủ cũng bị tử thương quá nửa, đệ tử Kiếm Tông Nhập Cương cảnh bị tử trận toàn bộ, mười tên đệ tử Cương Thể cảnh cũng chỉ còn một nửa sống sót.

Lý trưởng lão ở một bên lẳng lặng nhìn toàn cục, trong đôi mắt có chút do dự lúc này có nên xuất thủ hay không?

Về tình về lý hắn cũng sẽ không giúp đỡ Kiếm Tông, nhưng Diệp Phàm ra tay giết Bạch Hành khiến hắn thực sự có suy nghĩ Hắc Long là do Diệp Phàm giết chết.

Nếu như là do Diệp Phàm giết, hai huynh đệ của hắn nhất định biết được, chỉ cần đưa hai người đó về tổng bộ thương hội sau đó tìm Tôn đại sư sử dụng Mê Hồn Trận…

Nghĩ tới đây Lý trưởng lão lập tức vận chuyển linh lực bay về phía Diệp Tàn, sắc mặt Diệp Tàn và Diệp Quỷ lập tức đại biến, một cỗ tuyệt vọng tràn ngập.

- Làm càn!

Đột ngột vang lên một tiếng quát lớn, tiếp theo một uy lực kinh khủng đè xuống, thân ảnh Dương Thương bay đến.

- Kiếm Tông, Thiên Hạ Thương Hội, các ngươi dám khi dễ Thiên Phủ ta sao, đáng chết!

Sát khí khủng bố tràn ngập, Dương Thương vỗ một chưởng chém chết toàn bộ đệ tử Kiếm Tông, đồng thời Lý trưởng lão cũng bị thổ huyết bật ngược về sau, quát to nói:

- Việc này không có quan hệ với Thiên Hạ Thương Hội chúng ta.

- Rõ ràng đã ra tay truy sát, lại dám nói không có quan hệ, trảm!

Thân hình Dương Thương áp sát bên cạnh Lý trưởng lão, nện xuống một quyền. Lý trưởng lão lập tức thét lên một tiếng sau đó bị nguyên lực khủng bố đánh nát.

Đồng thời ở một phương hướng khác Diệp Thương đằng đằng sát khí bay trở về, lập tức bốn mắt đối diện nhau.

Diệp Thương không hề nghĩ ngợi trực tiếp quay người bay đi.

- Viện trưởng, người này chính là người đã truy sát đại ca và Huân Y.

Lúc này Diệp Tàn cao giọng nói.

Dương Thương nghe vậy lập tức bạo liệt nguyên lực, cả người hóa thành một vệt sáng đánh ra một chưởng phế bỏ tu vi Diệp Thương, tiếp đó cao giọng nói:

- Kiếm Tông thật đúng là không đặt tứ đại học phủ chúng ta vào trong mắt.

Khí tức Diệp Thương suy yếu, cả người thoát lực, đối với một võ tu mà nói thì tu vi bị phế còn tra tấn hơn cả giết chết hắn.

- Diệp Phàm đã đi đâu?

Dương Thương lạnh giọng nói.

- Ha ha, đương nhiên hắn đã bị ta giết chết rồi, bằng không ngươi cho rằng vì sao ta lại quay trở về?

Diệp Thương nghe vậy không khỏi cười lạnh nói.

- Giết?

Khí tức Dương Thương lập tức trở nên cuồng bạo, lúc này giống như muốn giết chết Diệp Thương. Thanh âm Diệp Tàn kịp thời vang lên:

- Viện trưởng không được, người này nhất định đang nói dối, đại ca ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị giết tùy tiện như vậy, viện trưởng vẫn nên để cho hắn một cái mạng, giao cho Linh Phủ dùng Nhiếp hồn chi trận tra hỏi tung tích của đại ca.

- Muốn biết tung tích của Diệp Phàm, ngươi đừng có nằm mơ.

Diệp Thương nghe vậy không khỏi cười lạnh, khóe miệng trào ra máu tươi, nguyên lực còn sót lại trực tiếp cắt nát tâm mạch.

Sắc mặt Dương Thương vô cùng khó coi nhìn đám người Diệp Tàn cao giọng nói:

- Các ngươi về Thiên Phủ trị thương trước, ta sẽ đi về hướng bọn họ đi xem một chút.

- Viện trưởng, chúng ta không sao, người dẫn chúng ta cùng đi xem a.

Diệp Tàn cao giọng nói, nhìn về phía hơn bốn mươi cung tiễn thủ còn sống sót cao giọng nói:

- Các ngươi về Thiên Thành trước, mỗi người thu hoạch một Trúc Nguyên Đan, còn có để Phong Tam thu xếp cho người nhà các huynh đệ đã chết.

- Tuân mệnh!

Lúc này gần bốn mươi người chắp tay, sau đó khiêng thi thể các huynh đệ rời đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)