Vô Địch Thiên Đế

Chương 39: Kế sách

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Phàm khống chế cuồng phong của bức tường cuồng phong cuốn ra, chất lỏng Tử Độc lập tức tiến vào trong hai mắt của Hứa Sát Bắc.

Tiếp theo mũi kiếm của hắn điểm ở trên đại đao, nguyên lực mạnh mẽ bạo phát, đao lớn lập tức lệch khỏi quỹ đạo, chém xuống sát chân phải của Diệp Phàm.

Nếu hai mắt của Hứa Sát Bắc không bị chất lỏng Tử Độc ăn mòn, trong nháy mắt đau đớn dữ dội làm cho hắn không cách nào khống chế được đao lớn, với nguyên lực của Diệp Phàm, căn bản không thể làm cho đao lớn của Hứa Sát Bắc lệch khỏi quỹ đạo.

Hứa Sát Bắc hét thảm một tiếng, chợt che hai mắt hô to:

- Đồ con hoang khốn kiếp, ngươi dùng độc!

Diệp Phàm tránh thoát khỏi Hứa Sát Bắc, chợt giơ chân đá Hứa Sát Bắc xuống, cao giọng nói:

- Lão già kia, chẳng lẽ ngươi bảo ta tu vi Ngưng Thể cảnh dùng đao thật thương thật đấu với Cương Thể cảnh ngươi sao?

Nói xong, Diệp Phàm đứng ở trước vương phủ, hai mắt lãnh đạm nhìn về phía hộ vệ do Hứa Sát Bắc dẫn đến.

Hứa Sát Bắc được những hộ vệ kia đỡ được, đồng thời bảo vệ hắn, ánh mắt đầy sát khí nhìn Diệp Phàm.

Hứa Sát Bắc ngồi xếp bằng, lúc này bắt đầu vận công ép độc. Diệp Phàm không thèm để ý, vung tay phải lên. Lúc này, đám người phía sau trở về phủ, dựa theo kế hoạch đi tới nơi đặc biệt. Về phần Diệp Phàm, hắn thản nhiên ôm kiếm dựa vào cột đá phía trước.

Cảnh tượng này làm đám người đứng xem xung quanh kinh ngạc, ai cũng cho rằng Diệp Phàm sẽ bị đao của Hứa Sát Bắc chém trúng. Bây giờ xem ra, lại là Hứa Sát Bắc bị Diệp Phàm hãm hại.

Phía xa, ánh mắt Bắc Cung Hàn Tiêu phức tạp, sau đó chợt ánh lên sự kiên định:

- Đi!

Bắc Cung Hàn Tiêu nói xong, dẫn đầu đi về phía Mặc Vương Phủ.

Lúc này, Bắc Cung Tuyết cười vui vẻ đi theo, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần phụ hoàng ra mặt, xem như đã bảo vệ được một mạng này của sư phụ.

Bắc Cung Hàn Tiêu xuất hiện ở trước vương phủ, gương mặt rất khó coi cao giọng nói:

- Ai dám phát động binh mã trong Hoàng Đô?

Hắn vừa nói xong, bầu không khí vốn giương cung bạt kiếm đã dịu xuống, Hứa Sát Bắc có mặt ở đây, chứng tỏ hắn không sợ Bắc Cung Hàn Tiêu, nhưng ngoài mặt vẫn phải làm cho thỏa đáng. Về phần hộ vệ của hắn, lại càng không dám vô lễ.

- Bái kiến hoàng thượng!

Rất nhiều hộ vệ quỳ xuống đất hành lễ.

Diệp Phàm cũng chắp tay:

- Ra mắt hoàng thượng.

Vương gia gặp hoàng thượng không cần quỳ xuống hành lễ.

- Được rồi. Không biết hai vị vương gia vì chuyện gì mà gây ra động tĩnh lớn như vậy?

Bắc Cung Hàn Tiêu biết mà còn hỏi, đột ngột nhìn về phía Hứa Sát Bắc, kinh ngạc, nghi ngờ nói:

- Độc này là... là Tử Độc à? Còn không mau dẫn Hứa vương gia trở lại chữa trị? Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Nếu Hứa vương gia chết, ta sẽ bắt tất cả các ngươi chôn cùng.

- Vâng, vâng!

Thống lĩnh hộ vệ nghe vậy, lúc này vội vàng gật đầu nói. Sau đó, năm trăm người vây quanh Hứa Sát Bắc vội vàng rời đi, trong khoảng thời gian ngắn, trước cổng Mặc Vương Phủ đã trở nên trống trải.

- Mặc Vương theo trẫm tiến vào, kể rõ mọi chuyện đi.

Bắc Cung Hàn Tiêu dẫn đầu đi vào Mặc Vương Phủ, cao giọng nói.

Diệp Phàm gật đầu đi theo. Bắc Cung Tuyết đi tới bên cạnh Diệp Phàm, cười ngọt ngào, lộ ra chiếc răng khểnh rất đáng yêu.

- Sư phụ, không cần cám ơn.

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi buồn cười, nhìn chằm chằm vào Bắc Cung Tuyết, trong lòng cũng có chút cảm giác khác lạ.

Bước vào đại đường, Bắc Cung Hàn Tiêu cho những người khác lui ra, ngồi vào vị trí chính chủ:

- Diệp hiền chất, lá gan của ngươi thật sự không nhỏ đâu.

Diệp Phàm ngược lại khách sáo ngồi ở đầu dưới, rót trà cho Bắc Cung Hàn Tiêu và mình, uống một ngụm cười nói:

- Hàn thúc, ta đã bị người ta chặn ở trước cửa nhà, nếu còn không giết, vậy không phải là tác phong của ta.

Ban đầu hắn gọi Bắc Cung Hàn Tiêu là Hàn thúc, một phần là để Tô Tịch được sống cuộc sống tốt hơn, một phần là vì bội phục khí phách của Bắc Cung Hàn Tiêu, còn có một phần là tuổi tác của mình đời này cho phép.

Nhưng tóm lại vẫn không quen, không thể không nói, Diệp Phàm cũng hơi kỳ lạ. Theo thời gian trôi qua, hắn càng lúc càng giống với hắn lúc trẻ tuổi nhưng cũng không phải, cảm giác này rất quái dị.

Bắc Cung Tuyết bên cạnh thấy Diệp Phàm rót trà cho hắn và phụ hoàng, hoàn toàn không để ý đến nàng, không khỏi tức giận ngồi bên cạnh Diệp Phàm, cướp lấy chén trà trong tay Diệp Phàm uống sạch.

Diệp Phàm thoáng ngây người, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Nàng làm sao vậy?

Bắc Cung Hàn Tiêu thấy thế, cười đầy thâm ý. Bắc Cung Tuyết chưa từng thân thiết với nam tử nào như vậy, tuy ngày thường điêu ngoa tùy hứng, nhưng đồ bị nam tử khác chạm qua, nàng sẽ không động vào.

Huống gì là chén trà đã uống?

Có thể bản thân nữ nhi của mình cũng không biết, nàng đã thân thiết với Diệp Phàm, đây là chuyện tốt.

- Hứa Lâm cũng tự mình tìm chết. Cả Hoàng Đô, sợ rằng chỉ có một mình ngươi dám giết hắn, hắn lại chọc phải ngươi.

Bắc Cung Hàn Tiêu lắc đầu cười nói:

- Bây giờ ngươi hạ Tử Độc cho Hứa Sát Bắc, sợ rằng người này sẽ chẳng còn sống được bao lâu, nhưng có thể gây ra họa lớn.

- Hàn thúc, ta biết tình trạng của Hứa Sát Bắc này. Một mình hắn khống chế phần lớn quân mã của Sở Quốc, nếu hắn vừa chết tất nhiên sẽ sinh ra rối loạn.

Diệp Phàm lấy ra một cái chén khác, vừa rót trà vừa nói:

- Nhưng nếu mặc kệ người này nữa, sau này sợ rằng còn gây hỗn loạn lớn hơn, ngược lại không bằng để ta làm người trung gian giết người này.

- A, hiền chất có ý kiến gì?

Bắc Cung Hàn Tiêu cười nói, ánh mắt đầy vẻ thưởng thức. Dạo này Diệp Phàm giảng bài cho Bắc Cung Tuyết, hắn đều biết, vốn chỉ thử thời vận, không ngờ thằng nhóc này còn thật sự biết Phượng Minh Kinh Vũ Kiếm.

Không chỉ vậy, cầm kỳ thư họa, kiếm thức võ đạo đều am hiểu, thật sự là tài năng ngút trời.

Bây giờ xem ra, người này có cái nhìn đại cục cũng không kém.

- Ta giết Hứa Sát Bắc, trên biên quan có không ít tướng lĩnh trung thành với hắn tất nhiên sẽ muốn giết ta, thậm chí có không ít người mang ý xấu, mượn chuyện này để kích động người tạo phản.

- Nhưng... người không phải do Hàn thúc giết, ít nhất những người này không thể mượn danh nghĩa Sở Hoàng tàn hại trung lương, còn Hàn thúc cứ tuyên bố với bên ngoài bắt giam ta, có thể loại bỏ không ít tướng lĩnh có lòng làm phản.

Diệp Phàm chậm rãi nói:

- Trong khoảng thời gian này, Hàn thúc bắt đầu thu xếp cho thân tín tiến vào trong quân, từng bước đoạt lại binh quyền.

- Tuy là vậy, nhưng chỉ sợ có tướng lĩnh nắm thực quyền ngồi không yên, đến lúc đó những người này đi đầu, cho dù tướng lĩnh ban đầu định ngồi yên cũng sẽ theo đại thế khởi nghĩa vũ trang.

Bắc Cung Hàn Tiêu hơi lo lắng nói.

- Chuyện này có đáng gì lo chứ? Hứa Sát Bắc trúng Tử Độc, ít nhất phải ba ngày mới chết. Trong ba ngày nay, phái quân đội phong tỏa người nhà của những đại tướng kia, cũng thu lấy thư nhà trong tay của những người đó, ra roi thúc ngựa đưa tới trong tay tất cả tướng lĩnh.

Diệp Phàm nói tiếp:

- Không có người nhà, vậy phong tỏa người nhà của phó tướng, cứ theo cách đó, chẳng ai dám vọng động. Với uy hiếp tiêu diệt chín tộc, ta không tin những người này thậm chí không để ý tới tính mạng người nhà của mình.

- Không thể được. Những đại tướng binh sĩ đó trấn giữ biên cương cho Sở Quốc, ta làm sao có thể bắt giữ người nhà của bọn họ? Nếu ta làm như vậy, chẳng lẽ không khiến cho tướng lĩnh của Sở Quốc ta thất vọng đau khổ sao?

Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy không khỏi lắc đầu nói.

- Nếu hắn không làm phản, chúng ta sẽ không giết người nhà của hắn, nếu hắn làm phản, vậy chính là phản tặc, đáng giết. Những người này canh giữ biên giới Sở Quốc, lại muốn âm mưu cướp đoạt Sở Quốc, sao tính là trung thành?

Diệp Phàm nghe vậy khẽ nói:

- Chính là danh tiếng không đủ, thời loạn coi trọng lễ nghi, không đủ thiết huyết, sao ép được những kẻ lòng muông dạ thú?

Bắc Cung Hàn Tiêu lập tức sửng sốt, ánh mắt do dự dần trở nên kiên định.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️