Vô Địch Thiên Đế

Chương 388: Trao đổi

Chương Trước Chương Tiếp

Cứ thế mà đi, ba canh giờ liền trôi qua rất nhanh, chỉ còn nửa canh giờ nữa là tới giờ Dần, đám người Diệp Phàm liền dừng lại một chỗ cách khe núi không xa, Diệp Phàm, Diệp Tàn và Diệp Qủy đi trước, những người còn lại đi theo sau.

Diệp Tàn và Huân Y bắt đầu ẩn nấp, một trăm mũi tên được bắn ra, khoảng cách của hai người và Diệp Phàm càng ngày càng xa, đám người Diệp Phàm thiếu đi thực lực của Huân Y và Diệp Tàn, hiệu quả công kích cũng giảm sút đáng kể.

Xuyên qua rừng cây, một đám người liền xuất hiện trước mắt Diệp Phàm, có tổng cả hai mươi người, có năm Siêu Phàm cảnh, mười Cương Thể cảnh và năm Nhập Cương cảnh.

Tô Tịch bị một tên nữ tu Nhập Cương cảnh khống chế, những đệ tử khác của Kiếm Tông xếp thành hàng, đi đầu là bốn trưởng lão của Kiếm Tông, còn có một người là trưởng lão của Thiên Hạ Thương Hội.

Thiếu chủ Kiếm Tông không hề xuất hiện, điều đó làm Diệp Phàm có chút thất vọng, đối phó với đám Siêu Phàm cảnh bình thường làm Diệp Phàm không mấy hài lòng, bốn trưởng lão của Kiếm Tông cũng muốn ra tay, nhưng lại có người của Thiên Hạ Thương Hội giám sát, được biết rằng, hiện tại quan hệ của Kiếm Tông và Thiên Hạ Thương Hội không được tốt lắm, bọn họ sẽ không hỗ trợ Kiếm Tông đi chọc giận Thiên Phủ.

- Diệp Phàm?

Đứng đầu là một trưởng lão đã già, tóc đã bạc phơ, nhưng thân thể xem ra vẫn rất cường tráng, trên tay cầm một Cây Trường Thương được làm bằng bạc, đứng nhìn với dáng vẻ thờ ơ.

- Kiếm Tông làm vậy là có ý gì chứ? Chẳng lẽ khi không có người của Thiên Phủ ta ở đây, lại công khai ứng phó với ta như thế sao?

Diệp Phàm lấy ra lệnh bài thiếu chủ của Thiên Phủ, cao giọng nói.

- Lệnh bài của thiếu chủ Thiên Phủ?

Trưởng lão kia thấy vậy liền sững người, sau đó lại nói với dáng vẻ không quan tâm:

- Ngươi đừng lôi Thiên Phủ ra đây để nói chuyện, Kiếm Tông ta cũng không có thù oán gì với Thiên Phủ, ta tìm ngươi cũng không phải là muốn nhắm vào Thiên Phủ, chúng ta có thù riêng, ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi chính là người đã giết Lưu trưởng lão?

- Lưu trưởng lão? Lưu trưởng lão nào? Ta căn bản không hề biết ông ta.

Diệp Phàm nghe xong liền khó hiểu.

Trưởng lão Siêu Phàm cảnh của Thiên Hạ Thương Hội lạnh lùng nhìn trưởng lão của Kiếm Tông, khóe miệng lộ ra một nụ cười:

- Chẳng lẽ Kiếm Tông các người muốn cho ta xem trò cười vu oan giá họa này sao?

- Một Kiếm Tông lớn như vậy, lại giao cho một tiểu tử đứng đầu, dùng phương pháp ngu xuẩn như vậy để chứng minh sự thanh bạch của các ngươi sao? Phải chăng Bạch chưởng lão muốn xem ta là kẻ ngốc, hay là muốn xem tất cả người trong thiên hạ này đều là kẻ ngốc?

Bạch Hành chính là trưởng lão lần này của Kiếm Tông, ba người trưởng lão còn lại là Diệp Thương, Lạc Phong và Vương Phá.

- Lý trưởng lão cứ bình tĩnh đã.

Bạch Hành cao giọng nói, sau đó nhìn về phía Diệp Phàm với vẻ mặt khó coi:

- Thú nhỏ mà ta bảo ngươi mang đến đâu rồi?

- Thật nực cười, lúc ta đến đây đã bị người của Kiếm Tông các ngươi truy sát, hơn nữa còn có một cường giả Siêu Phàm cảnh, ta tận mắt chứng kiến thú nhỏ đã bị người của Kiếm Tông các ngươi bắt đi, sao giờ lại tới tìm ta đòi thú nhỏ?

Diệp Phàm nghe xong liền cười châm biếm nói:

- Dù cho Kiếm Tông các ngươi muốn đối phó với ta, cũng không cần phải tìm một lý do như vậy chứ?

- Hừ, tên tiểu tử nhà ngươi còn muốn giảo biện, trưởng lão của Kiếm Tông ta rõ ràng đã bị ngươi giết chết, Hắc Long của Thiên Hạ Thương Hội cũng là ngươi giết chết, chúng ta đã biết rõ tung tích của con thú nhỏ kia, có người gặp ngươi ở nghĩa địa Bạch Cốt vẫn thấy thú nhỏ xuất hiện trên vai ngươi, ngươi còn muốn giảo biện sao?

Bạch Hành cao giọng nói.

- Kiếm Tông các ngươi là một trong những thế lực lớn nhất nhì Đông Linh Cảnh, về việc ký ức thủy tinh mà ngươi nói, chỉ cần để một người cải trang thành dáng vẻ của ta, sau đó bắt thú nhỏ đi, vậy thì tất nhiên ta có trăm miệng cũng không thể cãi lại, huống hồ, chẳng lẽ ta không thể có một linh thú ở bên mình sao?

Diệp Phàm nghe xong liền đáp lại với thái độ giễu cợt.

- Vậy sao, ngươi cho rằng giờ ngươi ở đây biện minh thì sẽ có tác dụng sao? Mẫu thân ngươi hiện tại đang ở trong tay ta, giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, một là đứng trước mặt Thiên Hội Thương Hội thừa nhận tất cả mọi việc, hai là ta sẽ giết mẫu thân ngươi.

Lạc Phong không thể nhịn nổi liền nói.

- Mẫu thân ta đang ở trong tay các ngươi sao? Vậy các ngươi nói xem, Lưu trưởng lão trước kia là cường giả Siêu Phàm cảnh, không sai, người đó là do ta giết, còn cả Hắc Long kia nữa, được thôi, cứ xem như cũng là ta đã giết hắn, vậy thì đã sao, các ngươi có thể đuổi kịp mẫu thân ta không?

Diệp Phàm cất cao giọng nói, Lý trưởng lão đứng bên cạnh sắc mặt đã thay đổi trở nên khó coi, hắn cho rằng Kiếm Tông tới đây là để trêu đùa hắn, nhưng tất cả sự việc đã bị hắn phơi bày trước mặt Thiên Hạ Thương Hội, sắc mặt của thủ lĩnh Mạc Bách Trần tỏ ra không hề vui vẻ.

Bạch Hành nhìn thấy sắc mặt của Lý trưởng lão, lúc này cất cao giọng nói:

- Ngươi không thừa nhận cũng không sao, ngươi và hai vị sư đệ của ngươi chỉ cần giao Trữ Vật Giới Chỉ cho ta, ta sẽ trả lại mẫu thân cho các ngươi.

- Được thôi, dù sao thực lực của bọn ta cũng nhỏ yếu, mẫu thân ta lại ốm yếu, nếu như ta giao Trữ Vật Giới Chỉ cho ngươi xong, ngươi lập tức chém chết mẫu thân ta thì sao, tốt nhất là ngươi hãy thả mẫu thân ra trước, đợi đến khi bà đến đây một cách an toàn, ta tự khắc sẽ đưa Trữ Vật Giới Chỉ cho ngươi, dù sao bên dưới cũng là tam đại tu sĩ Siêu Phàm cảnh, ta có mọc cánh cũng chạy không thoát.

Diệp Phàm gật đầu nói.

- Được thôi!

Bạch Hành gật đầu, sau đó liền thả Tô Tịch ra, Tô Tịch vội vàng chạy đến bên Diệp Phàm, lo lắng hỏi:

- Phàm nhi, con có sao không?

- Mẫu thân, con không sao, người rời khỏi nơi này trước đi.

- Không, ta tuyệt đối không đi.

- Mẫu thân, hiện giờ người ở lại đây cũng vô dụng, hơn nữa còn có thể liên lụy đến con.

Diệp Phàm lắc đầu nói:

- Phong Tam, mau đưa mẫu thân ta về Thiên Phủ.

- Tuân lệnh!

Phong Tam nhanh chóng vượt qua đám người phía trước đi đến trước mặt Tô Tịch:

- Phu nhân, xin mời!

- Phàm nhi, con nhất định phải cẩn thận nhé!

- Mẫu thân, người yên tâm, người không tin tưởng vào khả năng của con sao, đi thôi.

Sau đó, Phong Tam đưa Tô Tịch rời đi, Bạch Hành chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Phàm, chờ đợi Trữ Vật Giới Chỉ.

Khoảng chừng ba phút sau, Diệp Phàm lấy Trữ Vật Giới Chỉ ra, cất cao giọng nói:

- Đây là thứ các ngươi muốn sao?

Nói xong, Diệp Phàm, Diệp Tàn và Diệp Qủy ném chiếc nhẫn về phía ba vị cường giả Siêu Phàm cảnh.

Lúc này Bạch Hành vung tay lên, dùng hết nguyên lực bắt lấy chiếc nhẫn, sắc mặt có chút thay đổi, sau đó cười nói:

- Không muốn đưa Trữ Vật Giới Chỉ cho ta sao? Nằm mơ đi.

- Thật sao?

Giọng nói của Diệp Phàm đột nhiên vang lên, từ trong hư không đột nhiên hiện lên, Tam Sinh Ảnh Sát hư chi sát trận!

Tu vi Nhập Cương thất trọng bùng nổ, khóe miệng Bạch Hành nở ra một nụ cười khinh thường:

- Võ kỹ rất tinh diệu, nhưng tiếc là, lại không biết trời cao đất rộng, ngươi cho rằng với tu vi này của ngươi có thể đánh lừa cảm giác của ta sao?

Lạc Phong nhìn đám người trước mặt nở một nụ cười khinh thường, một tu sĩ Nhập Cương cảnh, chỉ nhìn vào một chút võ kỹ tinh diệu, liền nghĩ rằng mình có thể giao đấu với cường giả Siêu Phàm cảnh? Thật là nực cười.

Dương Thiệu Đế đã từng chứng kiến Diệp Phàm giao đấu cùng Thiên Ma Tử, nhưng dù sao cũng chỉ là xem trong ký ức Thủy Tinh, sao có thể nhìn rõ trình độ công kích của Diệp Phàm đã đạt tới Siêu Phàm cảnh, dù sao hắn cũng là tu sĩ Cương Thể cảnh, hắn căn bản không thể chịu nổi một chiêu của cường giả Siêu Phàm cảnh, chẳng lẽ lại bắt hắn thừa nhận một võ tu Nhập Cương lục trọng có thể giao đấu cùng một Siêu Phàm cảnh sao?

Hắn tuyệt đối không tin.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)