Cứ như vậy, một tháng đã trôi qua, cách Đế Lâm chỉ còn một năm bốn tháng nữa, cuối cùng tu vi của Diệp Phàm cũng có thể tăng thêm một bậc, đã đạt đến Nhập Cương thất trọng.
Tầng thứ nhất của Đại Diễn Thiên Quyết cũng chỉ còn lại một tầng trở ngại, chỉ là hắn vẫn chưa có cách nào đột phá.
- Đại ca!
Tiếng bước chân vội vàng lao đến, lúc này Diệp Phàm hơi ngạc nhiên, Diệp Tàn rất ít khi có thái độ khẩn trương như thế, chắn chắn là có chuyện chẳng lành.
- Nhị đệ, sao thế?
Diệp Phàm đứng trước cửa cất cao giọng nói.
- Bên Phong Vân vừa mới truyền tin đến, nói rằng Tô Tịch đã xảy ra chuyện, hắn nàng người khác bắt đi mà không phát ra một tiếng động nào, chỉ để lại một tờ giấy, trên giấy viết chúng ta phải dùng thú nhỏ để đổi người.
Diệp Tàn cất cao giọng nói.
Nghe Diệp Tàn kể lại sự việc, ánh mắt Diệp Phàm lộ ra vẻ hoảng sợ, sau đó là tức giận, Diệp Phàm lạnh lùng nói:
- Chuyện này rõ ràng ta đã che giấu rất kỹ, sao đám người Thiên Hạ Thương Hội có thể nhìn thấu chứ.
- Thế lực của Thiên Hạ Thương Hội to lớn như thế, có thể nhìn thấu cũng là lẽ thường tình.
Diệp Tàn nói với dáng vẻ lo lắng:
- Hy vọng chúng sẽ không làm gì Tô Tịch.
- Đại ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Qủy và Huân Y cùng đi đến, vừa rồi Diệp Tàn vội vội vàng vàng đến tìm Diệp Phàm, vừa hay đã bị họ nhìn thấy.
- Tô Tịch bị bắt rồi.
Diệp Tàn cao giọng nói.
- Cái gì cơ? Bọn đáng chết, đại ca, chúng ta sẽ cùng đi giết chúng.
Sau lưng Diệp Qủy, Kiếm Huyền Minh phát ra một tia sáng, từ trước đến nay Tô Tịch luôn rất tốt với Diệp Tàn và Diệp Qủy, trong mắt họ, Tô Tịch cũng như những người thân nhất, vậy mà bây giờ, lại có người dám bắt Tô Tịch, ánh mắt của Diệp Tàn và Diệp Qủy tràn đầy sát ý.
- Chúng ta không thể hành sự lỗ mãng, ta muốn điều tra thật rõ ràng, rốt cuộc chuyện này là do Thiên Hạ Thương Hội hay Kiếm Tông làm, đi, chúng ta ra ngoài một chuyến, Phong Tam nằm ngay ở Thiên Thành.
Diệp Phàm cao giọng nói, sau đó chuẩn bị ra ngoài:
- Huân Y, ở Tiềm Long Phong đợi tin tức của ta.
- Không, Diệp Phàm, ta muốn đi cùng huynh, sao ta có thể yên tâm ở Thiên Phủ đợi chứ?
- Nguy hiểm lắm, lần này đối thủ của chúng ta là Thiên Hạ Thương Hội hoặc cũng có thể là Kiếm Tông, bọn chúng đều là những môn phái lợi hại, ba người chúng ta cũng không biết có thể bình an trở về hay không, muội đi theo làm gì? Đến đấy chỉ có thể nộp mạng thôi.
Diệp Phàm lạnh giọng nói.
- Chết thì đã sao chứ? Có chết ta cũng muốn chết cùng một chỗ với huynh, Diệp Phàm, ta không quan tâm, ta nhất định phải đi, nếu như... Nếu như huynh chết rồi... Ta tuyệt đối sẽ không sống một mình.
Lời nói của Huân Y rất cương quyết, đây là lần đầu tiên, một nữ tử trông có vẻ nhát gan yếu đuối lại kiên định như vậy.
Diệp Phàm hơi động lòng, đây là một cảm giác vô cùng đặc biệt, sau đó hắn đi đến trước mặt Huân Y, dịu dàng nói:
- Ta có thể dễ dàng chết như vậy sao, ngoan nào, ở nhà ở nhà đợi tin tốt của ta.
- Không được, ta biết ta rất vô dụng, nhưng cho dù có chết, ta cũng sẽ chết trước huynh, ta không muốn huynh đi một mình, huynh dẫn ta theo đi mà, năn nỉ huynh đấy.
Huân Y lắc đầu nói.
- Diệp Phàm, cho dù thế nào đi nữa ta cũng nhất định phải đi, Đại Lực ta đã từng nói, ta muốn đi ra khỏi Thiên Phủ, ta sẽ đi theo ngươi, nếu ta cứ mãi ở đây, mỗi lần gặp phải một chút nguy hiểm, ta liền núp ở Thiên Phủ, vậy chi bằng đi chết đi còn hơn, ngươi không cho ta theo, chính là đang sỉ nhục ta.
- Diệp Phàm ca ca, Tiểu Hi là nữ nhân của huynh, khi gặp nguy hiểm, Tiểu Hi không thể núp ở phía sau.
Nghe mọi người nói vậy, Diệp Phàm chỉ đành nghiêm túc nhìn Huân Y và Đại Lực gật đầu:
- Được rồi, Đại Lực và Huân Y sẽ cùng đi với ta, còn Tiểu Hi muội ở lại Tiềm Long Phong chăm chỉ tu hành, với võ công của muội bây giờ có thể còn không đỡ nổi một chiêu của người khác, nếu như ta chết rồi, về sau muội còn có thể báo thù cho ta, đúng không?
- Diệp Phàm ca ca, sao lúc nào huynh cũng thích lừa gạt người khác vậy, huynh cho rằng Tiểu Hi không biết ý đồ của huynh sao? Hừ, ta không quan tâm, ta muốn đi, ta nhất định phải đi.
Diệp Phàm cũng đành bất lực, tiểu nha đầu này thật khiến hắn đau đầu.
- Lần này ta không cho phép muội đi, nếu muội nghĩ rằng muội là nữ nhân của ta thì nhất định phải nghe lời ta.
Diệp Phàm nói với dáng vẻ nghiêm túc.
Lạc Tiểu Hi nghe xong liền bày ra bộ mặt ủy khuất, nước mắt bắt đầu rơi xuống, bộ dạng khả ái khiến cho mọi người nhìn vào đều cảm thấy đau lòng, lúc này dáng vẻ của Diệp Phàm cực kỳ nghiểm khắc, hắn không hề lay động chút nào trước dáng vẻ của Tiểu Hi, sau đó Tiểu Hi liền chạy về phòng.
Trong lòng Diệp Phàm thở dài một tiếng, từ lúc mở ra phong ấn của Lạc Tiểu Hi, phát hiện thực lực của nàng mạnh đến đáng sợ, lần trước coi như may mắn mới có thể ngăn chặn được phong ấn của nàng, không biết lần sau sẽ như thế nào, huống hồ Lạc Tiểu Hi vẫn chỉ là một đứa trẻ, hắn gọi Tiểu Hi là nữ nhân của mình chẳng qua là để chiều theo ý nàng mà thôi.
Nàng không cần thiết phải cùng hắn đến một nơi nguy hiểm như thế.
Không nói gì nhiều, Diệp Phàm cùng đám người Huân Y trực tiếp đi về phía Thiên Thành, Thiên Hạc ở phía trên, Huân Y đi bên cạnh Diệp Phàm, sắc mặt đỏ bừng nói:
- Diệp Phàm, nếu như lần này ta thực sự xảy ra chuyện, huynh sẽ mãi mãi nhớ đến ta chứ?
- Đứng nói những lời ngốc nghếch như vậy, chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu, hơn nữa, chúng ta đang còn rất nhiều thời gian.
Diệp Phàm lắc đầu, vòng tay qua ôm ngang eo Huân Y, kéo nàng vào lòng, mùi hương trên người Huân Y khiến Diệp Phàm mê mẩn, đôi môi hồng như cánh hoa anh đào, khiến Diệp Phàm nhìn vào chỉ muốn hôn một cái.
Không thể phủ nhận, dung mạo của Huân Y thật sự khiến người khác mê đắm, dù đã ở bên Diệp Phàm lâu như vậy, nàng vẫn e thẹn ngại ngùng, nhưng trên người nàng vẫn toát lên vẻ tự tin.
Huân Y tựa đầu vào ngực Diệp Phàm, mùi hương trên người Diệp Phàm rất quen thuộc, lúc trước khi ở Băng Sơn, nàng té xỉu Diệp Phàm cũng đã ôm như vậy.
Tốc độ của Thiên Hạc rất nhanh, chỉ trong vòng một tiếng, bọn họ đã đến được Thiên Thành. Diệp Phàm cứ thế đi thẳng vào trong.
Trực tiếp đi về phía chưởng quầy, lúc này chưởng quầy dẫn họ đi vào, sau đó Phong Tam liền xuất hiện, quỳ một chân trên đất cung kính nói:
- Công tử!
- Mau nói cho ta tình hình cụ thể như thế nào?
- Bẩm báo công tử, dựa theo tin tức của Vân Nhất truyền đến, người hôm qua đã bắt phu nhân đi ít nhất cũng là một tên cường giả Siêu Phàm cảnh, hắn ở Sở Quốc Hoàng Thất, không hề có ân oán gì với chúng ta, không hiểu sao lại đột nhiên bắt phu nhân đi.
- Phía bên Vân Nhất đã kịp thời phát hiện, chỉ là không có cách nào có thể đuổi kịp tốc độ của đối phương, sau đó lại phát hiện một mảnh giấy trong phòng phu nhân, trên đó viết giờ Dần hôm nay công tử hãy đến chỗ của Hắc Long.
Phong Tam cung kính nói, Hắc Long là cái gì chứ, hắn căn bản không biết đó là ai, nhưng có lẽ Diệp Phàm hiểu rõ điều đó.
- Gần đây, Kiếm Tông có xảy ra chuyện gì lớn không?
Diệp Phàm nghe xong liền gật đầu, sau đó hỏi lại.