Diệp Phàm nhìn vào trong sân, mọi người đang yên lặng ngồi một bên, Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào Huân Y, Huân Y cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Diệp Phàm, ta có lỗi với huynh, hay là huynh ra sân nhỏ ở đi.
Nói đến đây, mặt Huân Y đỏ bừng, đây mới là lý do thực sự nàng để Lạc Tiểu Hi ở chổ của Diệp Phàm.
Chủ yếu là vì mối quan hệ của Diệp Tàn và Vệ Linh phát triển quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến Huân Y hâm mộ, mối quan hệ giữa nàng và Diệp Phàm cũng đã được một năm, Diệp Tàn và Vệ Linh chỉ mới được một thời gian ngắn, vì Diệp Phàm ưu tú nên ngày càng được nhiều người biết đến, đầu tiên là Mộng Vũ, giờ lại thêm một Đường Linh.
Mặc dù Đường Linh cũng không hẳn là thích Diệp Phàm, nhưng lỡ như ở một thời điểm nào đấy, Diệp Phàm không ngăn nổi mị lực của Đường Linh thì sao, ít nhất Huân Y có suy nghĩ như vậy, nàng không sợ có nhiều nữ nhân thích Diệp Phàm, nhưng nàng sợ Diệp phàm có người nữ nhân khác thì sẽ quên nàng.
Vậy nên nàng muốn giữ Diệp Phàm bên mình, chỉ như vậy nàng mới có thể giữ chặt hắn, tất nhiên nàng muốn giữ hắn bằng thân thể, chỉ cần họ ở chung một phòng, không phải là vợ chồng thì đã sao.
- Hay là ta đến chỗ Tam đệ ở nhé!
Diệp Phàm suy nghĩ một hồi lâu sau đó cất cao giọng nói.
- Tại sao lại phải dọn đi chứ, hừ, Tiểu Hi ta cũng đâu có chê ngươi, ngươi còn dám chê ta à?
Lạc Tiểu Hi phồng má nói.
- Nhẹ một chút, bà cô kia, ngươi tức giận lão đại thì tìm huynh ấy mà trút giận, ngươi bóp Đại Đế làm gì?
Đại Đế giãy giụa trên tay Lạc Tiểu Hi, dùng ánh mắt oán hận nhìn Diệp Phàm:
- Lão đại, ta muốn huynh mau chóng dọn ra ngoài, ta muốn tự do, ta không muốn chết ở đây...
- Tiểu Hi sự muội, đừng làm bừa, nhìn thấy thân thể cũng không phải là nhất định phải gả cho người đó, lúc ấy dù gì muội cũng ở trong bồn tắm, hắn cũng không thể thấy gì cả, chuyện này là do ta xử lý không tốt, ngoan nào.
Đường Linh nhẹ nhàng nói.
- Ta mặc kệ, dù sao tên đại sắc lang kia vẫn phải chịu trách nhiệm, mẹ ta sẽ không bao giờ gạt ta, ta không cho phép hắn đi.
Lạc Tiểu Hi khóc ăn vạ, Đường Linh bất đắc dĩ chẳng thể làm gì, dùng ánh mắt có chút tội lỗi nhìn Diệp Phàm, cả Diệp Tàn, Diệp Qủy và tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Diệp Phàm.
- Đại ca, huynh đi dạo kỹ viện đúng không, trước đấy mua Mộng Vũ về đã đành, giờ đến một tiểu sư muội mười ba tuổi cũng không tha, chậc chậc, không hổ là đại ca ta, ta còn kém xa huynh quá xa.
- Tránh qua một bên đi, ngươi về mà yêu đương với Vệ Linh nhà ngươi, ở đây không cần ngươi nói nhiều.
Diệp Phàm nghe xong liền không nói nên lời.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Diệp Phàm chỉ đành ở sân nhỏ cùng với Lạc Tiểu Hi, đối với Diệp phàm mà nói, chuyện này cũng chẳng sao cả, dù gì trong mắt hắn Tiểu Hi cũng chỉ là một tiểu muội muội không hiểu chuyện, cho dù trong quá trình giao thoa cùng với Thần Hồn của nàng hai người có vô tình phát sinh quan hệ gì đi nữa, đó cũng là phát sinh trong Luân Hồi Đại Năng.
Hắn không hề có ý gì khác với Tiểu Hi.
Dựa theo những gì Diệp Phàm được biết, loại Thần Hồn này có công pháp nghịch thiên, giữa chúng không hề phát sinh bất kì quan hệ gì, một khi nảy sinh tình cảm, công pháp sẽ tự động nghịch chuyển, sau đấy trí nhớ sẽ được khôi phục, nhưng dù sao trên thế giới này có thể tu hành được loại công pháp Đại Năng này tuyệt đối không có người thứ hai.
Trong tình huống này, Diệp Phàm đã lưu lại một dấu ấn, bởi vì Thần Hồn của Diệp Phàm nắm giữ khí tức Thần Hồn Đại Năng, cho dù Lạc Tiểu Hi có nảy sinh tình cảm với hắn, cũng sẽ không thể khôi phục trí nhớ.
Diệp Phàm không có chút hứng thú nào với đứa bé này, qua một thời gian nữa hắn sẽ đi tìm Dương Thương, tiến vào Hằng Vân Thiên Hà tu hành, hắn nhất định phải đạt tới Cương Thể Cảnh.
Mọi người cùng ngồi ăn đồ ăn mà Huân Y nấu, cùng nhau tán ngẫu một hồi, sau đó đều rời đi, chỉ có Đường Linh vẫn ở lại hỏi những vấn đề về tu hành, Diệp Phàm cũng lễ phép trả lời, nhưng về những phương diện khác, Diệp Phàm đều tỏ ra lạnh lùng, đám người Huân Y cũng có thể nhìn ra, Diệp Phàm không muốn tiếp xúc với Đường Linh.
Đến tối, khi tất cả cùng về phòng nghỉ ngơi, Diệp Phàm tưởng rằng chuyện hôm nay đến đây là kết thúc, nhưng hắn không ngờ tới, đây mới chỉ là bắt đầu.
Diệp Phàm bước vào phòng liền nhìn thấy Lạc Tiểu Hi đứng ở mép giường:
- Ta muốn ngủ cùng ngươi.
- Cái gì cơ? Tiểu sư muội, muội sợ ngủ một mình à?
Diệp Phàm hỏi với giọng điệu nghi ngờ.
- Ta không sợ, nhưng mẫu thân ta nói, nếu như ta đã là người của ngươi, thì ta sẽ ngủ cùng ngươi.
- Mẹ muội đúng là cái gì cũng có thể nói, không cần như vậy đâu, ta không cần muội ngủ với ta, bây giờ chúng ta thương lượng đi.
- Thương lượng? Thương lượng cái gì? Tại sao lại phải thương lượng? Ta không muốn thương lượng với ngươi, ta tới đây là để thực hiện nghĩa vụ làm vợ ngươi, Tiểu Hi sẽ ngoan ngoãn với ngươi mà.
Lạc Tiểu Hi nghiêm túc nói, Diệp Phàm cảm thấy hắn sắp phát điên rồi, sao tự nhiên lại dính dáng đến một cô bé như này chứ, một cô bé chỉ mới mười ba tuổi.
Được rồi, coi như đây là luyện tập một chút đi, nhưng người này còn quá non nớt, đừng nói là ngủ cùng, Diệp Phàm còn không muốn làm người nữa.
Huống hồ, xung quanh Diệp Phàm cũng không thiếu nữ nhân, sao hắn phải dây dưa với Lạc Tiểu Hi chứ, có điều dường như cô bé này rất nghe lời mẹ, hắn cũng không có cách nào khác.
Diệp Phàm xem như bất lực không thể làm gì được, đánh cũng không được, mắng chửi cũng không xong...
- Thương lượng việc bây giờ chúng ta sẽ làm một ước định, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, hơn nữa bây giờ ngươi còn nhỏ như vậy, chúng ta không thích hợp để ngủ chung, giờ như này nhé, chờ ngươi lớn như Huân Y tỷ tỷ, chúng ta sẽ thực hiện ước định vợ chồng, được không?
Diệp Phàm ôn nhu nói, khuôn mặt đẹp trai thuần khiết nở một nụ cười ấm áp, hắn nghĩ rằng, Tiểu Hi sẽ dần lớn hơn và nàng sẽ thấy đây chỉ là một chuyện hoang đường.
Hiện tại hắn chỉ đang dùng lý lẽ để nói chuyện với Tiểu Hi, hắn cũng biết hoàn cảnh của Tiểu Hi, nàng ở sâu trong sơn mạch Thiên Phú, cũng không ai biết rằng họ có những tập tục gì, có lẽ đối với những gì Diệp Phàm nói, với họ tất cả cũng chỉ là chuyện hoang đường.
Cho nên Diệp Phàm không dùng ý kiến của bản thân để cưỡng ép người khác, mà hắn dùng một biện pháp khác đó là thuyết phục.
Chỉ cần Lạc Tiểu Hi ra thế giới bên ngoài sống một thời gian, ngắn thì chỉ một năm, lâu thì ba bốn năm, nàng chắc chắn sẽ bị tư tưởng của Diệp Phàm thuyết phục, đến lúc ấy, những vấn đề này sẽ không còn phức tạp nữa.
Lạc Tiểu Hi nhìn Diệp Phàm, vị đại ca này có thể cho nàng cản giác thoải mái, mặc dù trong mắt nàng Diệp Phàm là một tên sắc lang, nhưng nàng không thể phủ nhận, hắn cười lên rất đẹp, hơn nữa Tiểu Hi nghĩ những gì Diệp Phàm nói cũng đúng.
- Là ngươi nói đấy nhé, nói rồi thì phải giữ lời nha.
Lạc Tiểu Hi nhẹ nhàng nói.
- Đương nhiên rồi, ta sẽ giữ lời, hơn nữa đến lúc ấy nếu ngươi không muốn làm nữ nhân của ta nữa, thì cũng có thể đổi ý, ta tuyệt đối sẽ không trách ngươi.
Lúc này Diệp Phàm mới thở phào một cái, cuối cùng cũng thuyết phục được tiểu nha đầu này.