Sau khi được Vệ Hư kiểm tra thần hồn của Lạc Tiểu Hi rất mạnh, là thần lực thiên sinh và thể chất ở mức đáng sợ. Nhưng lại không có nguyên lực tư chất thì gần tới Phế phẩm, cho nên hắn giao Lạc Tiểu Hi cho Tiềm Long phong.
Trở lại tiểu viện của mình, sắc mặc Diệp Phàm cực kỳ khó coi, trước kia tiểu viện trống trải thì giờ này đầy hoa hoa cỏ cỏ làm hắn tưởng chả còn chỗ đặt chân nữa, mấy cái ghế mây hắn yêu thích thì gãy hết rồi.
Chuyện này…
Lòng Diệp Phàm ân thầm phỉ nhổ, đây chắc chắn là do nhị đệ làm gãy ghế, không hiểu hắn và Vệ Linh nhiệt tình đến mức nào nữa?
Vệ Linh thích hoa hoa cỏ cỏ Diệp Phàm biết, lần trước uống rượu Diệp Tàn cũng nói qua:
- Đừng nhìn Linh Nhi lạnh lùng khô khan, không nghĩ tới nàng có thích trồng hoa nuôi cỏ.
Diệp Phàm kết luận ra, vì đón tiếp Vệ Linh nên Diệp Phàm giúp hắn cải tạo cả một tiểu viện, còn vì sao không tự làm ở tiểu viện của hắn, thì đơn giản vì tiểu viện của Diệp Tàn đã quá quen thuộc rồi, nữ nhân lại thích mấy thứ lạ chưa nhìn thấy bao giờ.
Đúng là nói yêu đương mù quáng, nhị đệ ơi là nhị đệ, đã mù tới mức độ này rồi…Có tiếng nước? Động tĩnh này là của một người, chả nhẽ lại còn lấy linh hoa linh thảo đi đến đây tắm?
- Hôm nay không dạy ngươi một trận thì ta không là đại ca của ngươi!
Diệp Phàm phỉ nhổ trong lòng, sau đó đi thẳng vào trong phòng, nguyên lực trong tay xoay tròn đẩy mạnh cánh cửa đang khoá, cao giọng nói:
- Nhị đệ, ngươi còn có gan tới đây tắm…
Đây là…Tiểu cô nương…
Nhị đệ ta biến thành tiểu cô nương từ lúc nào?
Diệp Phàm mơ hồ hoặc có thể nói hắn không kịp phản ứng.
- A, sắc lang, ngươi là ai, mau cút ra đồ lưu manh!
Lạc Tiểu Hi cả ngươi đang trong bồn tắm lập tức hét to.
Diệp Phàm nghe xong thì mặt đen xì, vội vàng nói:
- Xin lỗi!
Sau đó đóng cửa phòng lại, nhưng vẫn mơ hồ không hiểu chuyện gì, ta có một đứa bé từ bao giờ? Ơ liên quan cái rắm, ta có biết gì đâu, hay đây không phải tiểu viện của ta? Ta tu hành tới váng đầu rồi sao?
Diệp Phàm vội vàng bay ra, nhìn thấy đám người Huân Y chạy tới vì nghe thấy tiếng hét.
- Diệp Phàm ngươi về rồi?
Đám Huân Y kinh ngạc.
Diệp Phàm không để ý chạy ra nhìn ngoài cổng nhìn kỹ một lượt. Đám Huân Y cũng không hiểu gì, Diệp Phàm lại nhìn Huân Y mơ hồ nói:
- Chuyện này…Ta không đi nhầm chỗ, đây là tiểu viện của ta mà.
- Đúng…đây là tiểu viện của ngươi.
Huân Y nhìn mặt đất đầy hoa cỏ, xấu hổ nói.
- Các ngươi chắc chứ?
- Chắc!
- Thế ngươi nói cho ta xem, tiểu cô nương kia là chuyện gì?
Diệp Phàm chỉ vào Lạc Tiểu Hi đang chạy lại đây cao giọng hỏi.
Lạc Tiểu Hi phồng miệng, đôi mắt to tròn tràn đấy uỷ khuất nhìn Diệp Phàm, lớn tiếng nói:
- Đồ háo sắc, ngươi nhìn một tiểu cô nương tắm, ta phải cho ngươi một bài học.
Nói xong Lạc Tiểu Hi vọt tới trước mặt Diệp Phàm đánh ra một quyền, tốc độ kinh người gần bằng trình độ của Diệp Tàn.
Cả đám Huân Y sững sờ, Diệp Phàm một chiêu cản được, lực truyền đến mạnh kinh khủng, thân hình hắn bay ngược về sau, sức lực này không thua Đại Lực là mấy.
Người này là ai? Tiềm Long phòng xuất hiện cường giả như thế này bao giờ, quần áo thì là nhất tinh đệ tử, người mới?
- Hừ, để xem ngươi ngăn được mấy quyền của ta, Tiểu Hi giận rồi, Tiểu Hi dạy cho ngươi một bài học, nha nha nha, ta sẽ đánh đại sắc lang.
Ấn ký bông tuyết thần bí trên cổ Lạc Tiểu Hi hiện lên, cả người như phát ra ánh sáng bạc, vọt nhanh tới trước mặt Diệp Phàm ra thêm quyền nữa.
Sức mạnh hàn băng, Huyền cấp!
Hàn băng trong tay Diệp Phàm cũng ngưng tụ lại, ngăn được một chiêu của Lạc Tiều Hi, lần này lực công kích còn vượt qua cả Đại Lực, tốc độ phải bằng đệ tử nhị tinh hoặc tam tinh. Người mới này mạnh thật.
Đám Huân Y đứng ngây tại chỗ, ai ngờ được một tiểu muội hồn nhiên như Lạc Tiểu Hi lại có sức mạnh ẩn giấu đáng sợ tới vậy, đất dưới chân Diệp Phàm bắt đầu có vết nứt, vậy lực công kích phải mạnh tới mức nào?
Đây là Lạc Tiểu Hi?
Huân Y và Đại Lực đưa mắt nhìn nhau, hai mắt Diệp Quỷ cũng đầy vẻ kỳ quái, chỉ bằng sức mạnh và tốc độ của thuộc tính Lạc Tiểu Hi còn mạnh hơn cả hắn, nếu hắn xuất thủ Lạc Tiểu Hi vẫn không phải đối thủ, nhưng hắn cũng không định liều mạng làm vậy.
Rất nhanh Diệp Quỷ cũng thay đổi sự tự tin của bản thân, bởi vì ấn ký hình bông tuyết trên cổ Lạc Tiểu Hi càng ngày càng sáng, sau trở thành một bông Tuyết Liên Hoa, khí tức của nàng ta cũng ngày càng mạnh, có thể chạm tới khí tức của Siêu Phàm cảnh, Bạch Khinh Ngữ cũng bị kinh động mà bay tới, sau đó nhìn sắc mặt hoảng sợ của mọi người.
- Đại sắc lang, Tiểu Hi rất tức giận, cực kỳ tức giận, không ai có thể ngăn ta tức giận. Mẹ ta bảo, nữ tử mà bị nhìn thấy cơ thể thì phải làm nữ nhân của kẻ đó, ta còn nhỏ không muốn làm nữ nhân của ngươi, ta không thích ngươi, ngươi bồi thường sự trong sạch cho ta.
Hai mắt Lạc Tiểu Hi thi nhau rơi nước mắt, Diệp Phàm cũng thấy đau đầu, đây là cái quỷ gì, hắn đi về tiểu viện của mình lại thành đi trêu ghẹo người ta, lại còn có loại cha mẹ nào dạy con cái như vậy chứ.
Nhìn ấn ký bông tuyết có chút quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu…Giống Thần Hồn Cửu Ấn, không sai, đây là phong ấn thần hồn, vậy thần hồn của Lạc Tiểu Hi cũng giống hắn bị ở trạng thái phong ấn.
Không nghĩ nhiều, khí tức Siêu Phàm cảnh của Diệp Phàm cũng dâng lên, Bạch Khinh Ngữ ở một bên còn chưa hiểu chuyện gì, một tiểu cô nương mười ba tuổi lại nói cái gì mà không muốn làm nữ nhân của Diệp Phàm, nghe mới khôi hài làm sao.
Trên trán Diệp Phàm ấn ký thần hồn màu vàng cũng hiện ra, Lạc Tiểu Hi bây giờ đã đạt tới Siêu Phàm cảnh mà nàng ta lại là sư muội của hắn, không thể gây thương tổn cũng đành phải mở phong ấn thần hồn, sau đó trấn tĩnh lại đối phương rồi mới có thể nói chuyện tiếp.
Rầm rầm rầm!
Vì Lạc Tiểu Hi không có nguyên lực, đòn công kích đều là từ thể chất mà đến, cho nên lực công kích Siêu Phàm cảnh xoay quanh Diệp Phàm, nhưng bị Diệp Phàm chặn lại tất.
Hai người giao chiến làm Đường Linh chấn động, nàng vẫn biết Diệp Phàm mạnh nhưng không nghĩ hắn mạnh tới vậy.
Công kích Siêu Phàm cảnh, mà Diệp Phàm chỉ là một võ tu Nhập Cương cảnh, cách nhau tới tận hai đại cảnh giới, đây có còn là người nữa không?
Đồng thời một tiểu cô nương ngày thường hoạt bát đáng yêu, ai nghĩ tới cơ thể nhỏ bé lại ẩn giấu sức mạnh đáng sợ như vậy.