Vô Địch Thiên Đế

Chương 38: Chiến đấu với cương thể cảnh nhất trọng

Chương Trước Chương Tiếp

Bốn người đứng ở một nơi kín đáo cách xa Mặc Vương Phủ nhìn qua. Dẫn đầu chính là Bắc Cung Hàn Tiêu.

- Phụ hoàng, chúng ta xuống cứu sư phụ chứ?

Bắc Cung Tuyết khẽ nói, trong đôi mắt đẹp có chút lo lắng.

- Chúng ta tới xem thôi. Lần này có thể sống được không, còn phải xem vận mệnh của hắn, chúng ta không thể vọng động.

Bắc Cung Hàn Tiêu lắc đầu. Bắc Cung Tuyết không khỏi lo lắng, cắn răng nhìn vê phía xa.

Không chỉ có người của hoàng cung, không ít thế lực đều phái người âm thầm theo dõi sự việc xảy ra ở Mặc Vương Phủ.

Văn Hương Thức Nhân cũng vậy. Lý Thanh Ngữ đứng từ phía xa nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, đôi môi mê người cong lên, cười nghiền ngẫm:

- Sợ rằng sư phụ thần bí của người này sẽ không thể ngồi yên.

- Trưởng lão, Diệp Phàm này đúng là to gan, người nào cũng dám giết.

Lạc Hinh khẽ nói.

- Nếu không có chút quyết đoán như vậy, hắn còn có thể được cao nhân ưu ái sao?

Lý Thanh Ngữ khẽ nói.

- Không ngờ trưởng lão coi trọng người này như vậy?

Lạc Hinh tò mò.

- Nhìn phía sau hắn đi. Ba trăm nô lệ chỉ giữ lại hai mươi sáu người. Thám tử do ta phái ra hoặc chết, hoặc bị hắn loại bỏ sạch. Còn ấn ký trên binh khí đều bị phá hủy. Người có thủ đoạn như vậy, so có thể bình thường được!

Lý Thanh Ngữ khẽ nói, trong ánh mắt lộ vẻ thú vị. Lạc Hinh bên cạnh lập tức kinh ngạc.

Góc đông bắc, mấy người lạnh lùng nhìn tình hình phía xa.

- Hừ, chết như vậy đúng là quá lợi cho hắn rồi.

Một người trung niên lạnh giọng nói. Nếu Diệp Phàm nhìn thấy hắn, tất nhiên có thể nhận ra, người này không phải gia chủ Lâm gia Lâm Đằng sao?

Một nơi khác.

- Người này chính là Diệp Phàm đã đánh bại ngươi?

Một lão già mặc trang phục màu trắng đứng chắp tay hỏi.

- Đại gia gia, chính là hắn. Người này có vô số thủ đoạn, khiến ta sơ suất.

Thượng Quan Phi Độ thản nhiên nói:

- Ta vốn định chờ đến đại hội tuyển đồ đệ của Thiên Phủ, sẽ tranh đấu với hắn một trận. Không ngờ bản thân hắn lại tự tìm chết.

- Diệp công tử chưa chắc sẽ chết.

Thượng Quan Thính Vũ bên cạnh khẽ nói.

- A, nghe nói người này làm sư phụ của Tuyết Nhi công chúa, dạo này muội muội thường đi tới phủ của Tuyết Nhi công chúa, chẳng lẽ muội có tình cảm với người này?

Thượng Quan Phi Độ nghe vậy, không khỏi tò mò nói.

Thượng Quan Thính Vũ đỏ mặt, xấu hổ nói:

- Ta chẳng qua cảm thấy hắn rất có bản lĩnh thôi.

...

Rất nhiều thế lực như vậy đều có mặt. Có thể nói, Hứa Lâm chết đã làm cho cả Hoàng Đô đều chấn động. Tên của Diệp Phàm cũng thật sự lọt vào tầm mắt của rất nhiều thế lực.

- Ngươi chính là Diệp Phàm.

Hứa Sát Bắc lạnh giọng nói.

- Chính là ta!

Diệp Phàm thản nhiên nói.

- Được, rất tốt. Ngươi chính là gã con hoang đã giết con trai của bản vương.

Hứa Sát Bắc lạnh giọng nói tiếp, trong mắt đầy sát khí.

- Ta giết một con chó thôi. hóa ra con chó kia là con trai của ngươi. Hừ, bản thân sinh ra một tên súc sinh, cũng không dạy bảo đàng hoàng, cắn người cũng chỉ có chết.

Diệp Phàm nghe vậy, đôi mắt lộ ra sự sắc bén, không chút khách khí châm chọc.

- Hỗn láo. Một con cháu chi thứ của Diệp gia đứng ở trước mặt bản vương cũng dám sỉ nhục con trai ta. Cho dù là gia chủ Diệp gia Diệp Kình Thiên nhìn thấy ta, cũng phải cung kính hành lễ. Rốt cuộc là ai cho ngươi lá gan không kiêng nể gì như vậy.

Thanh đao lớn trong Hứa Sát lóe lên ánh sáng lạnh, uy nghiêm nói.

- Diệp Kình Thiên cũng là chó của ngươi sao? Hắn đã bị ta giết rồi. Hứa Sát Bắc, nếu ngươi thật sự giỏi, đấu với ta một trận đi.

Diệp Phàm chợt nhảy lên trên bức tường bao của Mặc Vương Phủ, hô to.

- Một đứa con hoang dựa vào bán đứng gia tộc đổi lấy phú quý cũng xứng đứng đây kêu gào với ta sao? Hôm nay ta sẽ gọt ngươi thành người gỗ, lăng trì tới chết, mới hả được cơn giận trong lòng ta.

Hứa Sát Bắc lãnh đạm nói, hai chân dùng sức, từ trên linh mã bay lên, lao về phía Diệp Phàm.

Đao lớn quét ngang, Hứa Sát Bắc bạo phát nguyên lực, tốc độ rất nhanh, lực lượng vô cùng lớn.

Diệp Phàm không hề hoảng loạn, chân vận dụng Cửu Hư Mê Tung Bộ, hóa thành hai bóng người chạy về phía khác.

- Tài vặt. Chết cho ta, Thiết Luân Đao Trảm!

Trên đại đao, hai nguyên lực tập trung thành đao khí, một trái một phải lao về phía hai Diệp Phàm.

Tam Thốn Bộ!

Tốc độ dưới chân Diệp Phàm đột nhiên tăng lên, Tam Bộ Nhất Thiểm, chớp hiện đã đến phía sau Hứa Sát Bắc, sau đó rút Lăng Hư Kiếm ra khỏi vỏ.

Thuấn Kiếm Nhất Tự Trảm, Kiếm Khiếu!

Tiếng kiếm ngân chói tai vang lên, Hứa Sát Bắc lập tức dừng lại, trong nháy mắt phát ra một tiếng hét dài:

- Ngăn cản!

Đao lớn xoay tròn, trong giây phút chỉ mành treo chuông đã ngăn cản được một kiếm của Diệp Phàm. Keng!

Đao lớn và trường kiếm va chạm vào nhau, Diệp Phàm lùi lại với thân pháp kỳ lạ, dùng liên hoàn cước đá hai chân về phía Hứa Sát Bắc.

Hứa Sát Bắc có nhiều kinh nghiệm giết địch tới mức nào? Tuy hắn bị Diệp Phàm đánh cho suýt không kịp trở tay, nhưng ở trước mặt thực lực tuyệt đối, những điều đó không tinh là gì hết.

Đao lớn xoay ngược lại, sống dao biến thành lưỡi đao, đúng lúc ngăn cản vị trí chân Diệp Phàm đá tới.

Hai mắt Diệp Phàm lộ ra tia sáng sắc bén, chân phải đạp nhẹ vào chân trái, chân trái lướt qua lưỡi đao, chỉ cách một ly, đạp vào thắt lưng của Hứa Sát Bắc, sau đó gập chân chợt bắn người ra.

Diệp Phàm nhanh chóng rời khỏi Hứa Sát Bắc.

- Muốn chạy à? Ở lại cho ta.

Hứa Sát Bắc quay người lao tới, tay trái chụp về phía mắt cá chân của Diệp Phàm.

Diệp Phàm còn đang ở trên không trung lấy một tư thế xoay tròn kỳ lạ, trường kiếm trong tay chém ra một loạt ảo ảnh.

Thập Tam Hiểu Phong Kiếm.

Lập tức có mười ba bóng người múa kiếm. Xung quanh Hứa Sát Bắc hoàn toàn bị kiếm ảnh bao phủ.

Hứa Sát Bắc giơ ngang đao, đao lớn xoay tròn, một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân ngang ngược đánh tan kiếm khí, sau đó dùng Lực Phách Hoa Sơn, đao lớn từ trên không trung kèm theo sự sắc bén tiến thẳng không lùi đánh xuống.

Bóng kiếm hoa lệ hoàn toàn bị xé rách.

- Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, ngươi có giở nhiều trò hơn nữa cũng chỉ là trò cười mà thôi.

Hứa Sát Bắc lạnh giọng nói.

- Thật sao?

Diệp Phàm nghe vậy, nói với vẻ không để ý. Thứ Bối – thuộc tính ẩn của Thập Tam Hiểu Phong Kiếm được phát động, bóng dáng Diệp Phàm biến mất dưới lưỡi đao và xuất hiện ở sau lưng Hứa Sát Bắc, trường kiếm trong tay không khách khí xẹt qua.

Lúc này, Hứa Sát Bắc hoảng sợ kêu lên một tiếng, đổ mồ hôi lạnh, dùng nguyên lực bảo vệ cơ thể, đồng thời thiên phú Linh Cương Cố Thủ được phát động.

Trên làn da của hắn xuất hiện đầy những mảnh vảy thần bí. Lăng Hư Kiếm Diệp Phàm chém ở phía trên giống như chém lên sắt thép, phát ra tiếng ma sát chói tai.

Sắc mặt Diệp Phàm thoáng thay đổi, không ngờ người này có thiên phú Linh Cương là Cố Thủ. Nếu vậy, mình gần như không có khả năng phá vỡ được phòng ngự của hắn.

Ngón trỏ tay phải điểm ở trên Lăng Hư Kiếm, chất lỏng Tử Độc phía trên rời khỏi Lăng Hư Kiếm bay vào trong không trung.

Sau đó, hắn đánh ra Đãng Phong Chưởng, bức tường cuồng phong cũng được phát động.

Diệp Phàm bay ngược trong cuồng phong, Hứa Sát Bắc phát ra một tiếng cười lạnh, tay trái nhanh chóng vươn ra, Tỏa Thần Khấu!

Một vệt tàn ảnh xuất hiện, Hứa Sát Bắc đã nắm lấy chân phải của Diệp Phàm, đồng thời nở nụ cười tàn bạo:

- Ta đánh nát chân phải của ngươi trước!

Hắn nói xong, tay phải cầm đao lớn giơ lên, hung hăng chém về phía bắp đùi của Diệp Phàm.

Bắc Cung Tuyết vô cùng hoảng sợ, tay ngọc che đi ánh mắt câu hồn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️