- Dĩ nhiên không phải, ở Thiên Phủ Thần Võ phong là nơi có đãi ngộ tốt nhất, Tiềm Long phong trước kia là nơi kém nhất, bây giờ thì tạm được.
Diệp Phàm lắc đầu nói.
- Kém nhất? Ta không tin, phong kém nhất mà lại có đệ tử mạnh nhất?
- Đệ tử ở Thần Võ phong tư chất đều là Thần Võ phẩm, đệ tử Tiềm Long phong tuy mạnh ở phương diện khác nhưng cũng có chỗ yếu, ta tư chất Phế phẩm, cho nên ở Tiềm Long phong.
Diệp Phàm lắc đầu nói.
Phế phẩm?
Cả đám người sửng sốt, một tu sĩ Phế phẩm mà ép được Đãng Thiên Nhai không ngóc đầu lên được, thế này mà là võ tu Phế phẩm sao?
Đường Linh cuối cùng vẫn yêu cầu gia nhập Tiềm Long phong, Diệp Phàm không nguyện ý lắm nhưng đã liên lạc với Dương Thương, Dương Thương mừng như điên còn quản gì quy củ, Diệp Phàm biểu lộ khinh bỉ hết mức.
Cuối cùng thu nhận năm đệ tử xong trong đó có cả Vương Đạo, trận yến hội này cũng từ từ khép màn, Diệp Phàm cho Đường Linh năm ngày chuẩn bị sau đó sẽ lên đường về Thiên Phủ.
Trong năm ngày này Diệp Phàm đưa mấy người Đường Vũ đi mua đồ ở Đường quốc, sau đó chuyện thu nhận đệ tử trong yến hội cũng truyền đi khắp Đường quốc.
Thời gian năm ngày vèo cái đã qua, tân sinh cũng bắt đầu đến học phủ, sau đó tiến hành đại hội hoan nghênh tân sinh, cho nên Diệp Phàm mới tính toán năm ngày sau qua về học phủ.
Đường Linh, Vương Đọp và bốn tên đệ tử Đường quốc khác, ba nam ba nữ đúng giờ thì về đến tiểu viện của Thiên Phủ.
Diệp Phàm lấy ra trang phục của Thiên Phủ đưa cho sáu người:
- Thay quần áo đi.
Sáu người vào phòng khoảng một phút sau thì đi ra đứng ngay ngắn trước mặt Diệp Phàm.
Quần áo Thiên Phủ cực kỳ vừa người, trang phục nam anh tuấn, trang phục nữ thì thanh nhã gọn gàng, áo khoác trắng phong nhã không nhiễm bụi trận, vừa uy phong lại vừa thể hiện sự kiêu ngạo của đệ tử Thiên Phủ.
Dù xông xáo bên ngoài nhưng nhìn thấy trang phục của Thiên Phủ lại thấy thân thiết.
- Đi thôi!
Diệp Phàm cao giọng nói, sau đó triệu hồi Thiên Hạc, đám Đường Linh nhìn thấy thì vô cùng hâm mộ, mấy thứ kiểu Thiên Hạc này ở mấy đại vương triều không có. Giống như ở Sở quốc đám Bắc Cung Tuyết cũng chưa được ngồi lên Thiên Hạc bao giờ.
Mà đám Đường Linh cũng giống vậy, lúc thấy Thiên Hạc bay lên ba đệ tử nam và ba đệ tử nữ, hai mắt toả sáng.
Trên quảng trường của Thiên Phủ, mấy trưởng lão kì cựu và nhị tinh đệ tử đang tụ tập ở đây, cả đám cùng nhìn về cổng hình ảnh đang chiếu hình một đám người .
- Ha ha ha, số lượng và chất lượng đệ tử lần này đều cao hơn năm trước rất nhiều, ta thấy thời huy hoàng của Thiên Phủ tới rồi.
Vệ Sơn cười sang sảng.
- Vệ sư đệ ta không tán thành lời này của ngươi, số lượng đệ tử lần này đúng là nhiều thật nhưng nói về chất lượng thì cũng chỉ là cao hơn bình thường một chút. Còn kém xa mấy thiên tài đứng đầu.
Trưởng lão Diệu Sinh nghe vậy thì không khỏi bật cười.
- Ha ha ha, sư tỷ Diệu Sinh nói đúng, mấy đệ tử này đúng là không so được, mấy tên biến thái như Diệp Phàm đâu phải dễ gặp, nhưng các ngươi nhìn Diệp Phàm, nghe nói hai vị này là do Diệp Phàm nên mới tới đây.
Vệ Sơn cười cười chỉ hai bóng người trong hình ảnh đang phản chiếu.
- À, mái tóc màu đỏ, trên đầu còn có ấn ký hỏa diễm, người này là truyền nhân của vị trong sơn trang kia đi, nghe nói sơn trang này trăm năm không có truyền nhân rồi, năm nay lại tới chỗ chúng ta, đúng là chuyện đáng mừng.
Tử Tâm kinh ngạc nói.
- Cũng có thể không phải, người này tâm khí cao ngạo, hắn có thể khiêu chiến Diệp Phàm, nếu khiêu chiến thành công hắn có thể rời Thiên Phủ.
Diệu Sinh nghĩ xong thì tự mình phủ nhận bản thân:
- Nhưng với thực lực của Diệp Phàm thì chắc còn lâu mới có thể rời khỏi Thiên Phủ.
- Còn có một người khác, người này trẻ tuổi nhưng hơi tà môn, hắn chủ động tới tìm trưởng lão Trầm Quát, dùng một chiêu đánh bại Trầm Quát rồi yêu cầu gia nhập Thiên Phủ.
Vệ Sơn chỉ tên đệ tử áo đen, sau đó không ít đệ tử kinh hô:
- Là thiếu niên mặc áo đen kia.
- Trưởng lão, người này là nam tử thần bí xuất hiện ở nghĩa địa Bạch Cốt.
Có đệ tử vẫn cảm thấy sợ hãi nói.
- Các ngươi nói đây là thiếu niên làm Diệp Phàm phải toàn lực ứng phó? Người này chuẩn bị dùng hai ngàn người huyết tế tượng đá, nhìn không giống loại lương thiện gì, chả nhẽ Thiên Phủ lại thu nhận người này?
Diệu Sinh có chút lo lắng nói.
- Học phủ chính là nơi trồng người, không thể vì người ta tu hành công pháp hơi có chút ma tính mà cự tuyệt không nhận, lúc trước hắn không phải đệ tử Thiên Phủ nên ra tay với đệ tử Thiên Phủ cũng là chuyện bình thường. Bây giờ hắn vào Thiên Phủ rồi phải tuân theo quy củ, chúng ta không thể cự tuyệt.
Vệ Sơn lắc đầu:
- Huống hồ, người này phải làm Diệp Phàm toàn lực ứng phó, chắc chắn không kém thiên tài Mộng Vô Cực là bao, nếu gia nhập Thiên Phủ thì không phải Thiên Phủ sẽ có một đội hình mạnh sao, nếu như không thể lấy hạng nhất cho Thiên Phủ trong võ hội tứ phủ, thì khi xông vào Đông Linh cảnh cũng danh chấn lục địa Thiên Vũ, Thiên Phủ cũng được thơm lây!
- Còn có Đường Linh của Đường quốc cũng là thiên tài khó lường, này võ hội tứ phủ này chúng ta thắng là chắc.
Tử Tâm lộ ra nụ cười vui vẻ, sự hưng phấn làm cho không ít đệ tử cũng hào hứng theo.
…
Thiên Hạc của Diệp Phàm tốc độ cực nhanh, do Diệp Phàm dốc lòng bồi dưỡng con Thiên Hạc này đã gần chạm tới mức thành Thiên Hạc vương, trên đường gặp vô số các trưởng lão cũng thu nhận đệ tử trở về Thiên Phủ.
Rất nhanh từ bốn phương tám hướng Thiên Hạc chầm chậm tụ lại một đường, vì thân phận thiếu phủ chủ của Diệp Phàm, nên các trưởng lão cũng cho chậm tốc độ Thiên Hạc lại bay sau hắn, Thiên Hạc của Diệp Phàm giống như dẫn đầu bay về hướng Thiên thành.
Một lúc sau cả đoàn Thiên Hạc như đổ xuống, nhìn thấy Trầm Quát, nhóm Diệp Phàm cũng nhìn thấy Thiên Ma Tử.
Trên bờ vai Thiên Ma Tử con Ma Long tuấn tú đang lười biếng co lại, hai con mắt lúc nào cũng hừng hực ý chí chiến đấu, trước khi gặp được Diệp Phàm, sinh mệnh của Thiên Ma Tử chỉ là hoàn thành sứ mệnh.
Nhưng vì vậy mà hắn thấy cô đơn, nhân sinh không có đối thủ thật cô tịch, sau khi Diệp Phàm xuất hiện, hắn chưa bao giờ tin có một tên võ tu cảnh giới thấp hơn hắn mà lại thắng hắn. Loại cảm giác này thật sảng khoái.
Trên con đường hoàn thành sứ mệnh, hắn có thêm mục tiêu mới, đó chính là đánh bại Diệp Phàm.
Cho nên hắn tới Thiên Phủ, hắn muốn xem hoàn cảnh tu luyện của đối thủ.
- Con rồng xấu xí.
Ma Long không khách khí chào một tiếng.
Đại Đế khó chịu, thân thể mập mập đứng dậy, cao giọng nói:
- Chỉ có loại ghen ghét với tướng mạo của người khác mới buông lời trào phúng người khác, ta không chê ngươi vì ta không thèm ghen tị với ngươi, than đen xì!
- Mèo mập.
- Hắc cẩu.
- …