Vô Địch Thiên Đế

Chương 375: Tư cách vào thiên phủ

Chương Trước Chương Tiếp

Mấy trang tuấn kiệt của Đường quốc vừa kêu gào giờ im thin thít, sắc mặt Đường Linh khó coi tràn đầy thất vọng nhìn Đoàn Tình, mọi người bây giờ đã rõ Diệp Phàm nói là thật.

Sắc mặt Đoàn Tình trắng bệch nhìn qua Đường Phong Vũ đang phẫn nộ và Đường Linh đang thất vọng, sau đó quỳ gối xuống nói:

- Hoàng thúc tha mạng, ta không biết Tiểu Vân nổi điên gì, ta không biết nó nuốt người.

- Cho tới bây giờ ngươi còn muốn giảo biện, Đường quốc ta không phải cấm các ngươi nuôi linh thú, nhưng bên trong Hoàng Đô tất cả linh thú đều phải mang Khốn Thú Hoàn, nếu không phải ngươi chủ động mở Khốn Thú Hoàn, dù Thôn Vân Mãng nổi điên ngươi vẫn có thể áp chế nó.

Âm thanh Đường Phong Vũ lạnh lùng, nhìn về phía Đoàn Thiên:

- Thừa tướng, ngươi sinh ra một nhi nữ tốt thật.

- Bệ hạ khai ân, nhi nữ này từ bé điêu ngoa tùy hứng, không biết nghĩ tới đại cục mới làm ra hoạ ngày hôm nay, xin bệ hạ khai ân, sau này ta sẽ quản nàng thật chặt.

Đoàn Thiên quỳ gối xuống đất cao giọng nói.

- Khai ân? Bây giờ vấn đề không phải ta khai ân hay không khai ân, bọn họ là khách quý tới từ Thiên Phủ, ngươi chỉ là một đứa con gái nhà Tể tướng, vậy mà dám coi khinh bọn họ, vậy là khiêu khích Thiên Phủ, bây giờ mạng của ngươi nằm trong tay Diệp Phàm.

Đường Phong Vũ tức giận nói, sau đó hắn nhìn về phía Diệp Phàm:

- Chuyện này là Đường quốc sai, nhưng Tình Nhi trẻ người non dạ, điêu ngoa tùy hứng, xin Diệp thiếu hiệp thông cảm.

- Đường Hoàng bệ hạ, Thiên Phủ ta cũng không phải hùng hổ doạ người, không giết nàng cũng được nhưng chiều hôm nay là Vương Đạo dập đầu thỉnh cầu ta không giết nàng, ta mới buông tha nàng, vậy bây giờ muốn ta không giết nàng. Thì cũng phải có gì trao đổi chứ.

- Diệp Phàm, muội muội ta gây sự với ngươi, vậy ta chọn vào Thiên Phủ là được chứ gì.

Đoàn Long nghe vậy thì nói.

- Thiên Phủ ta luôn rộng mở cánh cửa thu nhận đệ tử, cũng không phải khóc lóc cầu xin được thu đệ tử, đãi ngộ cũng đã cho các ngươi biết, chuyện ngươi chọn Thiên Phủ chúng ta là chuyện của ngươi, cùng với chuyện này không có quan hệ.

Diệp Phàm hừ lạnh, coi mình là thế gian đệ nhất thiên tài chắc? có thể gia nhập Thiên Phủ chúng ta chính là vinh hạnh của Thiên Phủ? Mấy Võ tu hiện giờ ấu trĩ đến buồn cười.

- Thêm ta vào thì thế nào?

Âm thanh Đường Linh vang lên.

- Ta nói, gia nhập Thiên Phủ hay không là chuyện của các ngươi, với chuyện này không quan hệ gì, gia nhập Thiên Phủ thì ta hoan nghênh, không gia nhập ta cũng không ép, Thiên Phủ chúng ta đâu nợ các ngươi. Hiện tại ta nói Đoàn Tình miệt thị Thiên Phủ chúng ta là ảnh hưởng tới tôn nghiêm.

Diệp Phàm vẫn nhàn nhạt nói.

Cả Đường Linh và Đoàn Long đều không vui, Đoàn Long không nhịn nổi:

- Vậy ngươi muốn thế nào?

- Vương Đạo vì muốn cứu Đoàn Tình mà quỳ xuống, bị các ngươi nói nhu nhược, hôm nay chỉ cần Đoàn Long đồng ý quỳ xuống vì muội muội mà xin tha thứ, ta sẽ không giết nàng, nếu không thì nàng chắc chắn phải chết.

Diệp Phàm cao giọng nói, tất cả mọi người đều nhìn về phía Đoàn Long.

Quỳ xuống?

Đối với Đoàn Long mà nói đây là chuyện không thể chấp nhận, nhưng nếu không quỳ Đoàn Tình sẽ chết.

Vương Đạo đứng một bên cắn răng nhìn Đoàn Long, Diệp Phàm muốn giúp hắn lấy lại thanh danh, để cho mọi người biết quỳ xuống nhiều khi còn khó hơn cả việc chết. Hơn nữa hắn không hèn nhát, không sợ chết thì chính là có dũng khí, nhưng nhiều khi sống nhục còn cần có dũng khí hơn cả không sợ chết.

- Làm sao, đây là muội muội ruột của ngươi, ngươi không thể vì muội muội ruột của mình mà quỳ xuống? Vương Đạo với Đoàn Tình không có huyết thống mà còn có thể làm được, ngươi không làm được sao?

Nói đến đây Diệp Phàm châm chọc nhìn Đoàn Tình, Đoàn Tình dùng ánh mắt phức tạp nhìn Vương Đạo và Đoàn Long, bây giờ nàng mới hiểu Vương Đạo đã bỏ ra bao nhiêu.

- Ngươi đừng khinh người quá đáng.

- Khinh người quá đáng thì sao? Ta chỉ cho ngươi ba khắc, đến khắc thứ ba ta sẽ chém Đoàn Tình.

- Ngươi!

- Một!

- Ngươi thực sự muốn vậy

- Hai!

- …

Bành!

Đoàn Long quỳ mạnh xuống đất, cắn chặt răng hai mắt đỏ ửng nhìn Diệp Phàm. Cao giọng xin:

- Ta xin ngươi…bỏ qua…muội muội ta.

- Ta giữ lời, chuyện này Thiên Phủ sẽ không tính toán nữa!

Diệp Phàm cao giọng, cũng không nhiều lời vì hắn đâu phải thích doạ người khác. Chỉ không quen mắt nhìn mấy gương mặt đắc ý này, có lẽ do kiếp trước hắn cũng là kẻ si tình, cho nên hiểu cho kẻ si tình. Mà lại nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng của Đường Linh trên người Đoàn Tình cho nên muốn đòi lại công đạo cho Vương Đạo.

Chuyện đơn giản chỉ là kẻ làm nhục người khác sẽ bị người khác làm nhục. Thế gian này chỉ là một thù trả một thù mà thôi.

Đoàn Long đứng lên. Trừ Vương Đạo là cảm kích hắn có thể nói là toàn bộ thanh niên Đường quốc đứng đây đều khó chịu với Diệp Phàm.

- Việc này đã xong, Thiên Phủ cũng không chấp nhất người, Long Nhi, ngươi chọn học phủ nào?

Đường Phong Vũ coi như xác nhận lại lần nữa, sau đó hỏi một câu.

Đãng Thiên Nhai, Thanh Diệp và Nhiếp Vân đều thấy lòng sảng khoái, nói thế nào thì lần thu đồ đệ này Thiên Phủ cũng không thể cạnh tranh được nữa, bây giờ Diệp Phàm đã làm mất lòng Đoàn Long, Đường Linh thì khó chịu với hắn, Thiên Phủ hiển nhiên là bị loại.

Có đôi khi Đãng Thiên Nhai thấy Diệp Phàm thật ấu trĩ, cơ hội thu một lúc hai đệ tử mà hắn cũng bỏ qua, đúng là buồn cười, nếu là hắn hắn sẽ đồng ý yêu cầu của Đoàn Long và Đường Linh, vừa thể hiện được sự rộng lượng của Thánh phủ, vừa một lần thu hai đệ tử.

Diệp Phàm và Đãnh Thiên Nhai không giống nhai, nói là ấu trĩ nhưng Diệp Phàm không phải cái loại này, hắn thấy mấy học phủ lớn thu đồ đệ mà phải tranh nhau lấy điều kiện ra dụ, nói dễ nghe thì chiêu hiền đãi sĩ, khát nhân tài như khát nước. Nói khó nghe hơn chính là chả có tí cốt khí gì.

Thiên Phủ có thể rộng lượng, Diệp Phàm cũng có thể không cần điều kiện tha cho Đoàn Tình để biểu thị sự rộng lượng. Nhưng hắn không thích tha cho mấy kẻ tự cho là thiên tài khinh bỉ người khác.

Đương nhiên, lần này Diệp Phàm cũng là vì cho Vương Đạo một cái công bằng. Không thì hắn cần gì so đo với một thiên kim điêu ngoa.

- Thiên Phủ tài nguyên tốt nhất, nhưng chỉ là một học phủ rác rưởi, bao nhiêu thiên tài đều bị Thiên Phủ mai một, cái gì mà Hằng Vẫn Thiên Hà Thuỷ, chắc gì đã là thật, cho ta đi Thiên Phủ thì thà ta nhảy sông Thương Long, giống như mãnh hổ vào lồng, mãnh ưng rơi núi.

Đoàn Long cao giọng nói mấy câu vũ nhục Thiên Phủ:

- Tư chất Đoàn Long ta, Thiên Phủ sao xứng có được đệ tử như ta? Không xứng, nhưng nếu Diệp Phàm để Mộng Vũ nhảy múa trước mặt mọi người, ta có thể nghĩ một chút.

Nói xong mọi người đều thâm ý nhìn Diệp Phàm, đây đương nhiên là muốn vũ nhục Diệp Phàm, xem Diệp Phàm lần này có thu được đồ đệ, ha ha, đây là điều kiện của Thiên Phủ, nếu Diệp Phàm không tuyển được thì do năng lực của hắn quá kém.

Diệp Phàm nghe vậy thì không khỏi cười rộ lên:

- Muốn Thiên Phủ thể hiện lòng thành, có thể, nhưng…

Một đám người chờ xem hắn nói gì, lại thấy Diệp Phàm nghiêm giọng:

- Ta phải xem ngươi có tư cách tiến nhập Thiên Phủ không đã.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)