Vốn dĩ Đường Linh bởi vì chuyện của Đoàn Tình nên không hề có ấn tượng tốt đối với Diệp Phàm, sau khi nàng bước ra thì phát hiện Diệp Phàm lại dám ra tay với anh tài của Đường Quốc, tính cách ngang ngược càn rỡ của người này đã ăn sâu vào trong lòng nàng.
Hiện tại, người này lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã trực tiếp vô lễ nhìn chằm chằm, hiển nhiên chính là đồ yêu râu xanh háo sắc không có liêm sỉ, trong lòng càng chán ghét thêm.
Suy nghĩ của Diệp Phàm nhanh chóng bị hắn kiềm chế lại, sau đó trong lòng chỉ còn lại hờ hững, trải qua biết bao nhiêu chuyện, Diệp Phàm đã không muốn tính toán gì nữa, vừa rồi chỉ vô ý ngây người, cũng không phải có ý gì đối với Đường Linh.
Trở lại vị trí của mình, mọi người đều đang suy nghĩ sâu xa nhìn Diệp Phàm, giọng nói trào phúng của Đãng Thiên Nhai vang lên.
- Ha ha, nhìn cái đức hạnh chó ăn cứt đó kìa, đúng là đẹp mắt hơn người nào đó nhiều.
- Đức hạnh ăn cứt của ngươi? Không ra hồn.
Diệp Phàm nghe vậy thì thờ ơ đáp trả.
Đãng Thiên Nhai nghe vậy lập tức giận dữ, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, sau đó hừ lạnh một tiếng.
- Diệp Phàm, một ngày nào đó ngươi nhất định sẽ hối hận vì sự kiêu căng của mình.
- Ha ha ha, đúng là anh hùng hào kiệt của Đông Linh Cảnh, lần này Tứ Đại Học Phủ có ý định chiêu sinh các thiếu niên, có thể thấy Tứ Đại Học Phủ đều đang cố ý bồi dưỡng người nối nghiệp đời sau.
Đường Phong Vũ cười nói, sau đó giơ ly rượu lên:
- Nào, kính các vị khách quý từ xa mà đến một ly nào.
Nói xong, Đường Phong Vũ uống một hơi cạn sạch, nhưng người khác thấy thấy cũng làm theo.
- Mục đích mà chư vị muốn đến Đường Quốc ta rất hiểu, nhưng Linh Nhi và Long Nhi chỉ có hai người, nếu muốn chia đều cũng không đủ, Đường Quốc chúng ta vẫn luôn giữ giao tình tốt đẹp với Tứ Đại Học Phủ, cũng không thể vì vậy mà tổn thương tình cảm, được rồi, chúng ta sẽ giao quyền lựa chọn vào tay hai tiểu bối này, các ngươi thấy thế nào?
Đường Phong Vũ vào thẳng vấn đề nói.
- Đường Hoàng bệ hạ nói đúng, chiêu sinh tất nhiên là một chuyện ta tình ngươi nguyện. – Đãng Thiên Nhai ôn hòa chắp tay nói, lễ độ nhã nhặn, không kiêu ngạo không tự ti.
Mấy người Nhiếp Vân cũng đồng ý, Diệp Phàm tất nhiên không có ý kiến gì, dựa theo suy nghĩ của hắn, những đệ tử này có thể nhận thì nhận, không mời được thôi, dù sao với năng lực của hắn, bồi dưỡng một thiên tài tiếp theo cho Thiên Phủ cũng không khó.
Chỉ là Dương Thương đã xem trọng như vậy, việc nên làm hắn vẫn phải làm.
- Được, tất cả ăn chút gì đã, ngắm một đoạn ca múa, đợi bầu không khí hòa hoãn rồi thì chúng ta nói chuyện tiếp, dù sao đi chăng nữa, tình nghĩa giữa Đường Quốc chúng ta và Tứ Đại Học Phủ vẫn quan trọng nhất.
Nói xong, mọi người bắt đầu gắp thức ăn, vũ nữ xinh đẹp bước ra, trong lúc nhất thời, một đám người lập tức nói cười ríu rít.
- Ha!
Đãng Thiên Nhai đột nhiên thở dài một hơi, lúc này Đường Phong Vũ cười hỏi:
- Không biết vì sao Đãng thiếu hiệp lại thở dài?
- Võ phong của Đường Quốc đúng là dũng mãnh, nhưng về phương diện vũ đạo và âm nhạc chỉ đạt mức tạm được, ta đã từng nghe thấy một bài hát thiên âm ở Thánh Thành Bách Phượng, cũng may mắn nhìn thấy một vũ đạo thịnh thế.
Đãng Thiên Nhai cười nói.
- Chủ nhân của ca khúc và chủ nhân của vũ đạo đó đang ở nơi này, ta tin rằng hai vị đây cũng cảm thấy những điệu múa này không thú vị lắm.
- A, hai vị ấy là người phương nào? Có thể khiến Đãng thiếu hiệp tôn sùng như thế, có lẽ đó chính là Thiên Tiên Khúc và Cửu Thiên Thần Vũ.
Đường Phong Vũ nghe vậy thì cười nói.
Đãng Thiên Nhai tất nhiên không phải để Diệp Phàm và Mộng Vũ nổi bật, Đường Hoàng có một sở thích cực kỳ nổi tiếng, đó chính là âm nhạc và vũ đạo, đầu tiên Đãng Thiên Nhai muốn lôi kéo hứng thú của Đường Hoàng, sau đó kéo Diệp Phàm và Mộng Vũ ra.
Mà Diệp Phàm và Mộng Vũ chính là người đại diện cho võ học của Thiên Phủ, nếu dám sử dụng ca khúc ở Sở quốc, Thiên Phủ nhất định sẽ trở thành chuyện cười, hơn nữa, hắn phát hiện Đoàn Long dường như không thích Diệp Phàm, hắn cũng muốn đánh thức Đoàn Long, nếu hắn ta muốn làm khó dễ Thiên Phủ thì có thể thêm một điều kiện trước khi vào Thiên Phủ, chính là để Diệp Phàm đàn một bài, Mộng Vũ múa một đoạn.
- Cũng không phải người xa lạ gì, đó chính là Diệp Phàm và Mộng Vũ của Thiên Phủ, ha ha, năm xưa Mộng Vũ chính là đầu bài đứng đầu đệ nhất thanh lâu Bách Phượng các của Thánh Thành chúng ta, điệu múa của nàng chính là đệ nhất Thánh Thành, bởi vì mua Mộng Vũ, Diệp Phàm không những biểu diễn một ca khúc trước tất cả mọi người, còn tốn hơn ba trăm ngàn điểm đan dược của Thánh Phủ để chuộc thân cho Mộng Vũ.
Đãng Thiên Nhai không khách khí châm chọc nói.
Ngay lập tức, không ít thanh niên tuấn kiệt của Đường Quốc lộ ra ánh mắt khinh bỉ, một đệ tử của Thiên Phủ lại xuất thân từ trong thanh lâu, đúng là bẩn thỉu.
Đường Linh càng chán ghét hơn, tốn cái giá cao như vậy chỉ để mua một nữ tử phong trần, người này quả nhiên háo sắc.
Từ lúc bắt đầu ngồi xuống, Mộng Vũ đã ngồi bên cạnh Diệp Phàm, giúp Diệp Phàm rót rượu, những đệ tử trẻ tuổi khác đã rất ngạc nhiên, đến tận bây giờ mới biết, nàng chính là nữ nhân được Diệp Phàm mua từ thanh lâu về.
Vẻ mặt Mộng Vũ nhợt nhạt, vừa rồi Diệp Phàm ra hiệu cho nàng ngồi xuống vị trí của mình, nhưng nàng biết thân phận của bản thân, nàng chính là nô tỳ của Diệp Phàm, tất nhiên phải làm việc nô tỳ nên làm, hơn nữa, nàng hiểu rõ thân phận của mình không có nghĩa nàng có thể thản nhiên chấp nhận ánh mắt khinh thường của người khác.
Nàng rất trong sạch, ít nhất ngoài Diệp Phàm ra, nàng chưa bao giờ tiếp xúc với bất kỳ nam nhân nào, nhưng người khác không biết, nữ tử thanh lâu thì sao có thể trong sạch được? Ngay cả Bách Phượng các bởi vì muốn bán nàng với một cái giá thật cao, đảm bảo sự trong sạch của nàng, nhưng nàng vẫn là nữ tử ti tiện phong trần.
- Đặng Thiên Nhai, nếu ta nhớ không lầm, lúc ấy ngươi cũng lên đài hiến nghệ rồi, chỉ tiếc Mộng Vũ căn bản ngứa mắt ngươi, bây giờ ngươi nói những lời đó ở nơi này, là muốn cho người khác biết ngươi không thể so sánh với ta sao?
Diệp Phàm thờ ơ nói.
- Ha ha, ta còn cần một nữ tử phong trần coi trọng à? Chẳng qua ta cảm thấy thú vị nên tùy tiện lên chơi thôi, ngươi thật sự nghĩ ta là người không chút lý trí coi trọng một nữ tử phong trần như ngươi sao?
- Mộng Vũ là đệ tử Thiên Phủ của ta, cũng không phải nữ tử phong trần gì, so sánh với những nữ nhân được sinh ra cao quý nhưng lại độc ác tàn nhẫn thì nàng ấy đã rất trong sạch rồi, ngươi luôn miệng nói nàng là nữ tử phong trần, không khác gì khiêu khích Thiên Phủ chúng ta, ngươi có dám ứng chiến không? Ta chấp ngươi một tay.
Tay phải Diệp Phàm nắm chặt bàn tay trắng nõn lạnh lẽo của Mộng Vũ, cao giọng nói.
Có lẽ lúc trước hắn cũng phản cảm với nữ tử phong trần trong Bách Phượng các, nhưng sau khi ở cùng một chỗ với Mộng Vũ, hắn phát hiện Mộng Vũ là một người đáng thương, nếu có thể, ai lại tự nguyện trở thành hàng hóa cho người khác mua qua bán lại chứ?
Mỗi người đều có lòng tự trọng, lúc ngươi nhìn thấy một người đê tiện giống như chó, lúc ngươi kinh thường trào phúng, lúc ngươi treo tự tôn ở trên miệng, giống như ngươi đã trải qua một đời của người khác, thì đến cả con chó ngươi cũng không bằng.
Một người, không phải bẩn vì thân thế, mà bẩn thỉu do tâm tính!
Hiện tại Mộng Vũ là thị nữ của hắn, hắn sẽ không cho phép người khác vũ nhục Mộng Vũ, đây không phải là chuyện cá nhân của Mộng Vũ, mà là chuyện của Diệp Phàm.
Mộng Vũ cảm nhận được sự ấm áp trong tay Diệp Phàm, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ, cảm giác này rất thoải mái rất cảm động, nhưng cũng khiến nàng rất muốn khóc, đây chính là cảm giác được người khác bảo hộ mà nàng chưa bao giờ được hưởng thụ.
Công tử, cảm ơn ngươi!