- Diệp Phàm? Ngươi chính là Diệp Phàm?
Lúc này, Đoạn Tình kinh ngạc kêu lên một tiếng, nếu là người khác tất nhiên nàng ta không sợ, nhưng Diệp Phàm có địa vị gì ở Thiên Phủ? Đừng nói là nàng ta, ngay cả phụ thân của nàng nhìn thấy Diệp Phàm cũng không thể kiêu ngạo như vậy được.
- Ta chính là Diệp Phàm, ngươi muốn giết ta, hiện tại ta sẽ giết ngươi!
Diệp Phàm quát, sau đó giơ trường kiếm lên một lần nữa, ánh mắt sắc bén rét lạnh lập tức khiến vẻ mặt Đoàn Tình tái hẳn đi.
- Diệp thiếu hiệp thủ hạ lưu tình, Tình Nhi chỉ hơi kiêu căng tùy hứng, xin hãy tha cho nàng một mạng.
Vương Đạo nhanh chóng chạy đến trước mặt Diệp Phàm, chắp tay lên tiếng cầu xin.
- Kiêu căng tùy hứng? Nếu hôm nay không phải là ta, đổi thành những người khác không biết đã gặp phải chuyện gì, huống chi, Thiên Phủ của chúng ta đến để chiêu sinh, về tình về lý, chúng ta chính là khách, không biết còn tưởng Đường Quốc chính là Kiếm Tông, xem thường người Thiên Phủ của chúng ta đến vậy, đệ tử của Thiên Phủ là người mà một đứa con gái của Thừa Tướng nói giết là giết hay sao?
Diệp Phàm nghe vậy lạnh lùng nói.
- Hôm nay ta phải giết con gái Thừa Tướng Đường Quốc các ngươi, ta thật sự muốn xem, Đường Quốc rốt cuộc dựa vào đâu mà xem thường Thiên Phủ chúng ta đến như vậy!
- Không được, ta van ngươi, van ngươi tha cho nàng.
Vương Đạo bỗng nhiên quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, Đoàn Tình sợ hãi trốn sau lưng Vương Đạo, trong mắt tràn ngập khuất nhục.
Diệp Phàm nhìn Đoàn Tình, trong mắt nàng ta chẳng có chút cảm kích nào, càng không có đau lòng, chỉ mang theo xấu hổ nhục nhã, cũng như khinh thường, có lẽ trong mắt nàng ta, hiện tại Vương Đạo trông giống như một con chó, nàng ta cũng không nghĩ đến, con chó này đang bảo vệ mạng sống của mình.
Có đôi khi, cuộc đời thật sự đáng châm chọc như vậy.
Nhìn thoáng qua Vương Đạo, hắn bất đắc dĩ lắc đầu.
- Vì nữ nhân này có đáng không? Hôm nay dựa vào mặt mũi của ngươi, ta không giết nàng.
Nói xong, Diệp Phàm dẫn mấy người Diệp Tàn và Diệp Quỷ trực tiếp rời đi, giữa đường lớn chỉ còn Đoàn Tình vẫn chưa tỉnh táo, cùng với Vương Đạo luôn dập đầu cảm tạ.
- Lục gia gia, Lục gia gia ngươi không sao chứ.
Đoàn Tình đột nhiên bừng tỉnh, sau đó vội vàng chạy đến bên người Lục Vĩnh Tiếu, Lục Vĩnh Tiếu nghe vậy lắc đầu:
- Tình Nhi đừng lo lắng, chỉ bị phế tu vi mà thôi, chưa chết được.
- Mau đưa Lục gia gia về phủ chữa trị.
Lúc này, Vương Đạo lên tiếng nhắc nhở.
- Không cần ngươi quan tâm, dập đầu nữa đi, ngoại trừ dập đầu ra ngươi còn làm được cái gì không? Muốn theo đuổi ta, mà ngay cả năng lực bảo vệ ta ngươi cũng không có, cút ngay! Ta không muốn một kẻ hèn nhát.
Đoàn Tình nghe vậy tức giận quát, sau đó lo lắng nhìn Lục Vĩnh Tiếu, rất nhanh, một giọng nói xen lẫn trong tiếng ồn ào truyền đến, có mấy bóng người xuất hiện.
- Muội muội, ngươi sao vậy? Là kẻ nào làm!
Đoàn Long phóng đến bên người Đoàn Tình, cả khuôn mặt ngập tràn lửa giận.
Cùng lúc đó, mấy bóng dáng phía sau hắn đồng loạt bay đến, nhất là một nữ tử ở bên trong, ngay lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
- Là Đường Linh công chúa!
- Đẹp quá, Linh công chúa không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân của Đường Quốc chúng ta.
- Không hề thua kém hai nữ nhân khi nãy một chút nào.
- Hôm nay nhìn thấy những mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành liên tiếp như thế này, chúng ta thật có phúc.
…
- Tình Nhi muội muội, muội sao rồi?
Đường Linh cũng hơi lo lắng hỏi.
- Là đệ tử của Thiên Phủ, bọn họ khinh người quá đáng, không chỉ giết Tiểu Vân của ta, ta để thủ hạ đi phân xử, bọn họ còn giết cả hộ vệ của ta, sau đó lúc bọn họ muốn giết ta thì Lục gia gia đến, bọn họ… Bọn họ còn… Còn phế tu vi của Lục gia gia.
Hiện tại, Đoàn Tình đang đau lòng khóc lóc.
- Ca ca, Linh tỷ tỷ, các ngươi nhất định phải chủ trì công đạo giúp ta, Thiên Phủ thật quá đáng.
- Cái gì, còn có chuyện như thế này cơ à? Thật ghê tởm, ta đã nghe nói trong Tứ Đại Học Phủ, thực lực của Thiên Phủ kém cỏi nhất, đệ tử bên trong đều là một đám phẩm chất bại hoại, đợt chiêu sinh hằng năm, Đường Quốc chúng ta có không ít nơi bị đệ tử Thiên Phủ phá hoại.
Đoàn Long nghe vậy tức giận nói.
- Lần này rất tốt, dám trực tiếp hành hung ngay tại Hoàng Đô Đường Quốc chúng ta, ta nhất định phải giết bọn hắn.
- Người cầm đầu của bọn họ là Diệp Phàm, ca ca, thực lực của hắn rất mạnh.
- Diệp Phàm? Bảo sao dám phách lối đến như vậy, đệ nhất thiên tài Đông Linh Cảnh cái thá gì, đó là do ta không tham gia Tứ Phủ Võ Hội thôi, trên yến hội tối nay, ta nhất định phải cho hắn đẹp mặt.
- Chuyện không phải như vậy…
Lúc này Vương Đạo cất tiếng nói.
- Câm miệng, ngoại trừ dập đầu với người của Thiên Phủ, ngươi còn làm được cái gì? Bây giờ ngươi còn dám nói chuyện giúp chúng à? Ngươi thật là một kẻ hèn nhát.
Đoàn Tình tức giận nói.
- Dập đầu? Vương Đạo, ta vẫn luôn cảm thấy ngươi không phải nam nhân, cái thứ hèn nhát như ngươi cũng xứng theo đuổi muội muội ta à, nếu không phải nể mặt ngươi là con trai của Thượng Thư, bây giờ ta đã khiến ngươi đẹp mặt, giờ thì cút đi, cách xa muội muội ta ra một chút.
- Được rồi, bây giờ không phải lúc để cãi nhau, mọi người bình tĩnh lại đã, nếu Thiên Phủ thật sự làm ra chuyện này ở Đường Quốc, Đường Quốc chúng ta nhất định không buông tha, sự kiêu căng của Thiên Phủ ta cũng từng nghe qua, nhưng nghe bảo những đệ tử thiên tài của Thiên Phủ cũng chưa từng làm việc ác gì, trong yến hội tối nay ta nhất định sẽ hỏi rõ ràng.
Đường Linh nhẹ nhàng nói.
- Việc cấp bách hiện tại là phải đưa Lục tiền bối trở về, chữa trị thật tốt.
Sau đó, mọi người lập tức đưa Lục Vĩnh Tiếu đi, Vương Đạo vừa muốn đến gần đã bị Đoàn Long trực tiếp đá bay, rất nhanh, mấy người Đoàn Long mang theo thi thể Thôn Vân Mãng biến mất không chút dấu vết, chỉ để lại Vương Đạo ngơ ngẩn đứng trên đường, nhìn đám người Đoàn Tình biến mất mà thở dài một hơi.
Hắn không phải là nam nhân à? Hắn chỉ không muốn nữ tử mình thích phải chết thôi mà.
…
Xảy ra chuyện này, mấy người Diệp Phàm cũng không còn hứng thú đi dạo nữa, trở lại nơi dừng chân tu hành một hồi, đợi đến đúng giờ thì chuẩn bị tiến vào Bách Hương điện trong Hoàng cung.
Vẻ ngoài của năm người khá nổi bật, ba người Diệp Phàm anh tuấn tiêu sái, hai người Mộng Vũ xinh đẹp động lòng người, chỉ có kẻ mất mặt duy nhất chính là Đại Đế, con hàng này đang được Mộng Vũ ôm, vừa mới xảy ra chuyện lớn như vậy vẫn ngủ như heo.
Bọn họ nhanh chóng đến Hoàng cung, sau khi đưa thiệp mời, thị vệ cung kính mời vào, trên đường đi có không ít quan lại quyền quý đang di chuyển, cũng có không ít thiếu gia trẻ tuổi ăn chơi liên tục nhìn về phía hai người Mộng Vũ, nhưng sau khi nhìn thấy trang phục của bọn họ thì không dám lên tiếng gây khó dễ.
Đương nhiên, cũng không phải ai cũng biết kính nhi viễn chi, luôn có kẻ tự nhận bản thân có điều kiện không tệ tiến đến bắt chuyện.
- Xin chào, nữ thần xinh đẹp nhất của ta, không biết ta có thể làm quen với ngài hay không? Ta là thế tử của Ly Vương Đường Quốc, ta gọi là Đường Tiềm.
Một nam tử cực kỳ anh tuấn ôn hòa đến bên cạnh mấy người Diệp Phàm, khóe miệng mỉm cười nhìn Huân Y nhã nhặn nói.
Mộng Vũ mang đến cho người khác cảm giác bên trong sự dịu dàng là quyến rũ, nhưng Huân Y lại mang đến cho người ta cảm giác bên trong sợ hãi ẩn giấu khí thế nữ vương, vô cùng trái ngược với khí chất, lại có thể câu hồn người khác.
- Chào!
Huân Y lễ phép nhẹ nhàng gật đầu, cười, không nói thêm gì, nhưng nụ cười này trực tiếp khiến hồn Đường Tiềm bay mất
- Đây là đệ tử của Thiên Phủ à?
- Đẹp quá, vốn dĩ ta cho rằng chỉ có Linh Phủ mới có người đẹp như vậy.
- Không hề kém Linh công chúa một chút nào.
- Nếu có thể âu yếm nàng, không biết phải may mắn đến cỡ nào.