- Ngươi tự tìm chết!
Lão già kia nổi giận, tu vi Nhập Cương cảnh tam trọng chợt phát ra, đôi mắt sáng như điện, trực tiếp ra tay với Diệp Phàm.
Một người hầu lại dám ra tay với vương gia ngay bên đường, có thể tưởng tượng được thế lực của Trấn Sơn Vương đáng sợ tới mức nào.
- Ta thấy kẻ tự tìm chết là ngươi!
Diệp Phàm quát một tiếng, lao về phía lão già và rút ra Lăng Hư Kiếm, tay trái nắm lấy vỏ kiếm, tay phải cầm chuôi kiếm.
Hắn vận dụng hình chiếu qua gương của Cửu Hư Mê Tung Bộ, hai bóng người tách ra, từ hai bên trái phải xông về phía lão già.
Đồng tử của lão già co lại. Đây là lần đầu hắn nhìn thấy thân pháp kỳ lạ như vậy. Hai bóng người này, bất luận là khí thế, gương mặt hay hang người đều hoàn toàn giống nhau, căn bản không thể nào phân ra thật giả.
Diệp Phàm nhanh chóng đến gần lão già, bộ pháp biến hóa, vận dụng Tam Thốn Bộ, phát động Tam Bộ Nhất Thiểm.
Một bước, hai bước, khi tới bước thứ ba, Diệp Phàm lập tức xuất hiện ở sau lưng lão già.
Lão già phát hiện hai bóng người trước mắt chỉ còn lại có một, lúc này hơi nghi ngờ. Nhưng sau đó, một kiếm ý sắc bén xuất hiện sau lưng hắn.
Võ kỹ Địa giai cao cấp Thuấn Kiếm Nhất Tự Trảm có thuộc tính ẩn Kiếm Khiếu xuất hiện. Một tiếng kiếm rít gào vô cùng chói tai vang lên, lão già trực tiếp mê man, nguyên lực dồi dào lại khiến hắn tỉnh táo, đã thấy trước ngực đau đớn.
Chỉ thấy một thanh kiếm đâm từ phía sau lưng hắn, xuyên qua trái tim, lộ ra ở trước ngực.
Tay phải Diệp Phàm cầm ngược chuôi kiếm, lạnh lùng nhìn về phía thủ hạ do lão già dẫn đến, sau đó rút kiếm ra. Trên Lăng Hư Kiếm, không hề có máu, vẫn rất sáng bóng.
Lăng Hư Kiếm được đút vào trong vỏ. Tay phải Diệp Phàm vỗ mạnh một cái, thi thể của lão già bay đến dưới chân đám người kia. Đồng thời hắn đi tới, cũng đá thi thể của Hứa Lâm trở lại.
- Trở lại nói cho Hứa Sát Bắc biết, muốn báo thù cứ tới, dám dương oai ở trước Mặc Vương Phủ ta, cũng không xem lại xem bản lĩnh của mình thế nào.
Diệp Phàm nói xong, vung tay lên:
- Ném hết những thi thể này ra bãi tha ma.
Hắn quay trở lại Mặc Vương Phủ.
Chỉ để lại một đám người ngơ ngác nhìn nhau. Rất nhiều dân chúng sợ hãi, ai nấy đều chạy vào trong nhà. Mọi người đều biết, Hoàng Đô sắp xảy ra chuyện lớn.
Tin tức Hứa Lâm bị giết giống như mọc cánh cuốn ra khắp Hoàng Đô, vô số dân chúng hoan hô, thậm chí nước mắt rơi xuống. Có thể thấy được hành vi của Hứa Lâm ở Hoàng Đô đã thương thiên hại lý tới mức nào.
Trở lại Mặc Vương Phủ, Diệp Phàm lại phân phó người phía dưới đi mua một vài thứ.
Trong chốc lát, đồ đã được mua về, Diệp Phàm bắt đầu bố trí ở trong Mặc Vương Phủ.
Ở đại lục Thiên Vũ, Trận Pháp Sư là tồn tại còn cao hơn cả Luyện Dược Sư. Trên phương diện trận pháp, bất luận là vương triều chinh phạt hay bảo vệ thành trì đều có tác dụng không thể thay thế được. Chỉ có điều, trong cả Sở Quốc, những người có thành tựu nhất định trên phương diện này có thể đếm được trên một tay.
Diệp Phàm không có thiên phú quá cao về phương diện trận pháp, trong tay nắm giữ cũng không tính là quá mạnh. Nhưng muốn ngăn cản mấy trăm binh lính của Trấn Sơn Vương Phủ vẫn không thành vấn đề.
Diệp Phàm bố trí chính là Huyễn Sát Trận, có thể làm cho người bước vào nơi đây lạc mất phương hướng, không ngừng lòng vòng tại chỗ. Hai mươi sáu người Phong Vân và hộ vệ vương phủ có thể tiến hành tập kích những người này ở các phương hương khác nhau.
Làm xong những việc này, Diệp Phàm phân phó Nam Sơn chú ý mật thiết tới tình hình bên ngoài, sau đó quay vào trong hậu viện.
Hai mươi sáu người, Diệp Phàm trao Thuấn Kiếm Nhất Tự Trảm và Tam Thốn Bộ cho mười hai người Phong, thích khách cần một đòn tất sát, không giết phải lùi lại phía xa. Bộ pháp Tam Thốn Bộ nhanh chóng, rất thích hợp.
Hắn trao Cuồng Phong Đao và Mê Tung Bộ cho mười bốn người Vân. Cuồng Phong Đao chính là bản rút gọn của Bách Ảnh Cuồng Phong Đao, thiên về phòng ngự cùng quần đấu trong thời gian dài. Mê Tung Bộ là bản rút gọn của Cửu Hư Mê Tung Bộ, khi chạy, khó có thể bắt được.
Sau khi căn dặn hai mươi sáu người cố gắng luyện tập, Diệp Phàm trở lại trong phòng của mình, lấy từ trong nhẫn chứa vật ra một số dược liệu khác.
Sau đó, hắn bắt đầu điều chế. Khoảng nửa giờ sau, một phần nước thuốc màu đen theo nguyên lực của hắn nhỏ xuống lưỡi Lăng Hư Kiếm.
Tử Độc.
Trấn Sơn vương gia chính là cao thủ Cương Thể cảnh nhất trọng, trận pháp của hắn có thể cản được một số binh sĩ nhưng không ngăn cản được cường giả Cương Thể cảnh, với thực lực của hắn hiện nay tất nhiên không phải là đối thủ.
Nhưng hắn có lòng tin phá được phòng ngự của đối phương, lưu lại một vết thương trên người hắn. Đến lúc đó Tử Độc xâm nhập, một khi vận công, chắc chắn phải chết.
...
Hoàng cung.
- Phụ hoàng, sư phụ hắn...
Bắc Cung Tuyết sốt ruột nói. Vừa rồi Thượng Quan Thính Vũ đặc biệt tới tìm nàng, nói cho nàng biết Diệp Phàm giết Hứa Lâm. Bắc Cung Tuyết không hề nghĩ ngợi, chạy tới hoàng cung tìm Bắc Cung Hàn Tiêu.
Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy, ánh mắt hơi phức tạp, thở dài nói:
- Phụ hoàng không phải không muốn quản chuyện này, phụ hoàng không quản được.
- Sao phụ hoàng có thể không quản được chứ? Ngài là hoàng đế Sở Quốc, Hứa Sát Bắc chẳng qua chỉ là một tướng quân.
Bắc Cung Tuyết sốt ruột nói. Nàng là công chúa, tất nhiên cũng hiểu rõ một số tình hình của Sở Quốc. Hứa Sát Bắc chỉ có một đứa con trai là Hứa Lâm, bình thường xem hắn như bảo bối trong tay, rất sợ hắn chịu uất ức. Cả Hoàng Đô không ai dám động vào Hứa Lâm.
Bây giờ lại Hứa Lâm bị Diệp Phàm giết chết, Hứa Sát Bắc không điên mới là lạ.
- Ôi, Hứa gia quản lý tất cả binh quyền của Sở Quốc, cho dù là vi phụ cũng sợ hắn ba phần. Chuyện Diệp gia ám sát ta là do Hứa Sát Bắc đứng phía sau. Ngươi tưởng ta không muốn giết hắn sao? Hôm nay ta giết chết hắn, ngày mai Thiết Kỵ sẽ san bằng Hoàng Đô.
Bắc Cung Hàn Tiêu thở dài nói, đồng thời trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén.
- Nhưng nếu lần này mượn tay Diệp Phàm, có thể...
Bắc Cung Hàn Tiêu đảo tròng mắt, sau đó cao giọng nói:
- Đi, đi với ta tới Mặc Vương Phủ.
...
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, có tiếng bước chân gấp gáp truyền đến.
Diệp Phàm mở cửa phòng ra, chỉ thấy Nam Sơn chật vật chạy nhanh tới, nhìn thấy Diệp Phàm đã vội quỳ một chân xuống đất nói:
- Vương... Vương gia, Trấn Sơn vương gia dẫn đầu năm trăm binh lính tinh anh đi về phía phủ của chúng ta.
- Tới thật nhanh, hoàn toàn không để mắt tới hoàng quyền của Hoàng Đô. Đi thôi, chúng ta đi xem thử Trấn Sơn vương gia trong lời đồn này.
Diệp Phàm cười lạnh, dẫn đầu đám người đi tới cổng Mạc Vương Phủ. Hai mươi sáu người Phong Vân đã chờ sẵn ở cổng.
Sau khi Diệp Phàm đến, tất cả quỳ một chân trên mặt đất:
- Công tử!
Diệp Phàm khoát tay áo, dẫn theo bọn họ đi về phía cổng lớn. Đồng thời, có âm thanh chấn động vang vọng cả vương phủ.
Bịch bịch bịch!
Năm trăm binh lính tinh anh cưỡi ngựa cùng chạy, âm thanh chấn động giống như tiếng trống lớn, lại giống như đội quân thiết huyết đang xung phong.
Chẳng bao lâu, hơn năm trăm người lao nhanh trên đường phố. Nam tử dẫn đầu mặc chiến bào có thêu hình con rồng đen, trong tay cầm một thanh đại khảm đao, trên lưỡi đao lóe lên ánh sáng lạnh, sát khí ép người.
Cốc cốc cốc!
Nhìn đội quân thiết huyết từ phía xa xông tới, sắc mặt Nam Sơn và một đám hộ vệ tái mét. Ngược lại hai mươi sáu người Phong Vân vẫn lãnh đạm đứng sau lưng Diệp Phàm, lạnh lùng nhìn kẻ địch trước mắt.
Tiếng chấn động chậm rãi dừng lại. Linh mã cao lớn của Hứa Sát Bắc sắp thúc vào Diệp Phàm đã dừng lại, đôi mắt uy nghiêm đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, cao giọng quát:
- Bao vây lại cho ta!
Bịch bịch bịch!
Năm trăm người rất nhanh đã bao vây chặt vương phủ.
Diệp Phàm giống như hoàn toàn không nghe thấy, vẫn đứng nghiêm ở trước cổng Mạc Vương Phủ, gió nhẹ thổi tới, tà áo bào gấm khẽ tung bay, dáng vẻ hắn yên tĩnh lại hào hiệp.